Chương 6

Chương 6: Thổ lộ tình cảm với nhau

Phải mất nửa tháng vết thương của Diệp Hi mới hoàn toàn lành lại. Vết thương chỉ để lại trên người Diệp Hi một vết sẹo nông, nhìn kỹ không thể thấy được. Quen nhau hơn nửa tháng, Diệp Hi đối với Địch Lôi rất tin tưởng, thậm chí ở trước mặt Địch Lôi còn bắt đầu làm nũng. Sự tận tâm chân thành của Địch Lôi cuối cùng cũng đã được đền đáp, có thể nói là hắn sủng Diệp Hi đến tận *tâm khảm.

(*) tâm khảm: chỗ sâu xa trong lòng.

Địch Lôi mỗi ngày đều cho cậu ăn rất nhiều thịt, lại không cho cậu xuống giường vận động, trên người Diệp Hi bắt đầu cũng có chút thịt, nhưng vẫn kém xa tiêu chuẩn trong lòng của Địch Lôi.

Sau khi xác nhận vết thương của Diệp Hi đã hoàn toàn bình phục, Địch Lôi dự định đưa cậu về bộ lạc, bởi vì thời gian thử thách của hắn đã sắp hết, lại không quay về sẽ làm người nhà lo lắng. Hơn nữa Địch Lôi nếu muốn trở thành bạn lữ của Diệp Hi thì hắn phải trở về bộ lạc. Bởi vì thú nhân giống đực phải có được sự đồng ý của giống cái trước mặt tộc nhân mới có thể kết hợp, nếu không thú nhân giống đực sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, đây cũng là một quy tắc được đặt ra để bảo vệ giống cái.

Chợt nghe được Địch Lôi nói muốn đưa cậu trở về bộ lạc, Diệp Hi có chút trở tay không kịp. Từ lúc mất trí nhớ tỉnh lại, cậu và Địch Lôi vẫn luôn sống trong hang động này. Cậu đã quên mất rằng trên thế giới này ngoài họ còn có rất nhiều người, Địch Lôi còn có người nhà, không có khả năng cùng cậu sống ở đây mãi mãi. Việc cậu vốn cố ý xem nhẹ đột nhiên bị đặt trước mặt, như thế nào cậu có thể trở tay kịp.

Diệp Hi cảm thấy bất an và sợ hãi khi Địch Lôi nói sẽ đưa cậu về bộ lạc. Địch Lôi muốn dẫn cậu đến một nơi xa lạ, nơi đó có nhiều người lạ khiến cậu cảm thấy rất bất an.

Mà làm cậu sợ hãi chính là Địch Lôi, cậu sợ Địch Lôi trở lại bộ lạc sẽ bỏ rơi cậu, sợ cậu sẽ không còn là người duy nhất trong mắt hắn nữa, sợ hắn sẽ không còn che chở cậu, sợ hắn đối xử với người khác tốt hơn cậu. Sau khi mất đi trí nhớ, trong sinh hoạt của Diệp Hi chỉ có Địch Lôi, cậu đã quen với cuộc sống chỉ có hắn, cậu không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sau khi mất đi Địch Lôi sẽ như thế nào. Cậu có lý do gì để Địch Lôi mãi mãi ở bên cạnh mình? Giữa bọn họ rốt cuộc không có quan hệ gì.

Niềm vui sướиɠ của Địch Lôi khi nói về việc quay trở lại bộ lạc đã khiến trái tim Diệp Hi đau đớn. Trong lòng Địch Lôi, cậu vĩnh viễn không thể so sánh với người nhà của hắn. Nhận thức này khiến Diệp Hi vô cùng thương tâm.

Không thể nói ra lời từ chối, cũng không muốn dễ dàng đồng ý, cuối cùng Diệp Hi chỉ nói một câu.

“Cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ, được không?"

“Được.” Địch Lôi hiểu rõ trong lòng Diệp Hi sẽ có bất an, lại cần thời gian thu dọn đồ đạc, liền gật đầu đồng ý.

Đêm khuya, bị Địch Lôi ôm vào trong ngực Diệp Hi mở to hai mắt, bởi vì ban đêm trong rừng rất lạnh, Địch Lôi sợ Diệp Hi bị cảm nên vẫn luôn là ôm cậu đi vào giấc ngủ. Diệp Hi vẫn chưa ngủ được vì đang suy nghĩ có nên cùng Địch Lôi về bộ lạc hay không.

Quay đầu, nương theo ánh lửa yếu ớt, Diệp Hi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Địch Lôi đang ở bên cạnh ôm lấy hắn, giơ tay trái không bị trói lên, nhẹ nhàng chạm vào Địch Lôi. Bàn tay nhỏ đầu tiên đùa giỡn với mái tóc bạc, sau đó chuyển đến đôi lông mày dày hình kiếm, tiếp đến là đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt như dao, chiếc mũi cao và cuối cùng là đôi môi. Có lẽ đây là lần cuối cùng cậu tựa vào vòng tay này, nghĩ đến đây, nước mắt không tự chủ được chảy xuống.

“Tôi phải làm sao bây giờ?”

Diệp Hi vô cùng đau Iòng bị Địch Lôi gắt gao ôm vào trong ngực. Trên thực tế, khi tay Diệp Hi chạm vào hắn, Địch Lôi liền tỉnh, bởi vì thú nhân tính cảnh giác phi thường cao. Hắn chỉ tiếp tục giả vờ ngủ, mãi đến khi nghe được lời nói đau lòng của Diệp Hi, rốt cuộc nhịn không được đem Diệp Hi gắt gao ôm vào trong lòng.

Địch Lôi phát hiện hắn đã phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng, hoàn toàn quên mất lời hứa với Diệp Hi, cũng khó trách Diệp Hi sẽ bất an như vậy.

"Diệp Hi, ta yêu em, hãy cùng ta trở về bộ lạc, sau khi trở về chúng ta liền kết thành bạn lữ, được không? Ta bảo đảm ta sẽ vĩnh viễn giống như bây giờ luôn yêu thương, chiều chuộng em." Địch Lôi ở bên tai Diệp Hi nói nhỏ.

“Nếu như em không đồng ý thì sao?" Sau khi nghe những lời này, Diệp Hi cuối cùng cũng buông bỏ bất an trong lòng, nhưng Iại cảm thấy có chút xấu hổ.

“Không được, là ta nhặt được em, vậy nên em là của ta.” Địch Lôi nghe ra Diệp Hi ngượng ngùng chứ không phải cự tuyệt, ra vẻ hung ác nói.

“Được.” Nước mắt Diệp Hi lại rơi xuống, chẳng qua lần này là nước mắt của hạnh phúc.