Chương 7

Chương 7: Trở lại bộ lạc

Sáng hôm sau, Địch Lôi liền dậy sớm dọn dẹp, bởi vì đêm qua Diệp Hi ngủ rất muộn, Địch Lôi muốn cho cậu nghỉ ngơi nhiều hơn. Nếu như chỉ có một người là hắn, Địch Lôi sẽ không vội, nhưng bây giờ hắn muốn mang Diệp Hi đi cùng, liền phải đi sớm một chút, nếu không trước khi trời tối hẳn sẽ không thể trở về bộ lạc.

Địch Lôi thu dọn đồ đạc, làm bữa sáng xong liền đánh thức Diệp Hi.

Ăn sáng xong, Địch Lôi vác trên lưng một bao lớn đựng đầy đồ đạc, lấy ra một miếng da thú quấn quanh người Diệp Hi, sau đó bế Diệp Hi lên, xác định che kín toàn thân, đem cậu áp vào trong ngực hắn.

“Đi thôi.” Bởi vì có quá nhiều đồ, Địch Lôi không thể hóa thú mang Diệp Hi đi, đành phải ôm Diệp Hi lên đường. Nếu để Diệp Hi tự mình đi, dù có đi bộ mười ngày nửa tháng khả năng cũng sẽ chưa thể trở về, hơn nữa cũng sẽ khiến Địch Lôi rất đau lòng.

Bị Địch Lôi ôm vào trong lòng, Diệp Hi muốn nhấc tấm da thú che đầu cậu xuống một ít, bởi vì tầm nhìn bị cản trở thực không thoải mái, lại bị Địch Lôi ngăn cản.

"Ngoan, che đầu lại, nếu không một hồi đi đường em sẽ thấy khó chịu." Sau đó, hắn kéo tấm da thú lên cao một chút.

Sau khi Địch Lôi bắt đầu chạy, nhìn thấy khung cảnh đang rút lui nhanh chóng cùng những cành cây xào xạc từ khe hở giữa da thú và cánh tay của Địch Lôi, Diệp Hi cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của hắn. Diệp Hi thu hồi tầm mắt, chỉ nhìn trong chốc lát liền khiến đôi mắt cậu rất mệt mỏi, tốc độ của Địch Lôi quá nhanh.

Liên tục đi mấy tiếng đồng hồ, Địch Lôi cũng không cảm thấy mệt, nhưng Diệp Hi lại cảm thấy đau lòng Địch Lôi, sợ hắn quá mệt, liền nói rằng cậu đói bụng, làm Địch Lôi dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Địch Lôi nghe được lời Diệp Hi nói, lập tức dừng lại, tìm một khoảng đất trống gần đó đặt Diệp Hi xuống để cậu đứng. Sau đó hắn cởi cái bọc lớn trên người, lấy ra một miếng da thú trải xuống đất cho Diệp Hi ngồi lên. Hắn từ trong bọc lấy ra món thịt khô buổi sáng đã chuẩn bị, lại lấy ra mấy quả xích liên (sen đỏ) đặt trước mặt Diệp Hi để Diệp Hi thưởng thức. Sau đó hắn lấy ra một túi nước làm bằng da thú đưa cho Diệp Hi. Bên trong chứa đầy chất lỏng nam trúc, bởi vì Diệp Hi thực thích uống nên Địch Lôi đã chuẩn bị rất nhiều trước khi rời đi.

Diệp Hi làm Địch Lôi cũng ngồi xuống ăn vài thứ. Diệp Hi chỉ ăn vài miếng liền dừng. Cậu không những không đói lắm mà còn không có cảm giác thèm ăn.

Bởi vì nghĩ đến không bao lâu nữa cậu sẽ được gặp người nhà Địch Lôi, trong lòng không tránh được một trận lo lắng. Nếu họ không thích cậu thì phải làm sao? Nếu bọn họ không đồng ý cậu cùng Địch Lôi ở bên nhau thì làm sao bây giờ? Cho dù Địch Lôi vẫn luôn miệng nói với cậu rằng người nhà hắn rất hòa thuận, nói cậu nên có niềm tin vào bản thân, làm cậu tin rằng tất cả mọi người đều sẽ thích cậu. Nhưng là vẫn không tránh được một trận lo lắng.

Địch Lôi biết Diệp Hi lo lắng nên đã cố gắng hết sức để trấn an cậu. Nhưng là hiệu quả cũng không lớn, xem ra chỉ sau khi nhìn thấy người nhà của hắn, Diệp Hi mới có thể thực sự yên tâm. Địch Lôi tin chắc rằng gia đình mình sẽ thích Diệp Hi, bởi vì cậu là người hắn thích.

Ăn xong, hai người đợi một lát rồi mới tiếp tục lên đường. Khi trời dần tối, cả hai cuối cùng cũng trở về bộ lạc.

Khi sắp đến gần bộ lạc, Diệp Hi liền bảo Địch Lôi thả cậu xuống. Nếu làm nhiều người nhìn đến Diệp Hi sẽ cảm thấy xấu hổ a, Địch Lôi thế nhưng thật ra không thèm để ý, nhưng vì Diệp Hi yêu cầu, hơn nữa cũng cách nhà hắn không xa nên liền đồng ý.

Vì sự an toàn của bộ lạc, lối vào bộ lạc chỉ có một, những nơi khác đều dựng cọc gỗ, phủ đầy gai và dây leo. Người phụ trách canh gác lối vào, Á Sâm, đã nhìn thấy hai người họ từ xa, đợi khi nhìn rõ người đi tới là Địch Lôi, anh ta lập tức chạy về phía hắn.

"Này, hảo tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại, lâu như vậy chưa trở về ta còn tưởng ngươi đã phát sinh cái gì bất trắc." Á Sâm trong miệng giễu cợt Địch Lôi, sau đó một quyền đánh vào ngực hắn.

Diệp Hi nhìn thấy một thú nhân giống đực cao lớn từ xa chạy về phía bọn họ, có chút sợ hãi nắm lấy tay Địch Lôi. Sau khi nhìn thấy người nọ đấm Địch Lôi, cậu không khỏi trừng mắt nhìn người đàn ông này, thật quá đáng, Địch Lôi, người mà cậu không đành lòng bắt nạt, lại bị người khác bắt nạt. Hừ, Địch Lôi còn nói cho cậu biết, người trong bộ lạc của hắn rất tốt bụng, nhưng điều này tựa hồ lại không có chút nào tử tế.

Cảm nhận được tâm ý của Diệp Hi, Địch Lôi rất cao hứng. Hắn cúi đầu trấn an Diệp Hi và nói: "Đừng lo lắng, đây chỉ là một phương thức chào hỏi giữa những thú nhân." Sau đó hắn mới ngẩng đầu nhìn Á Sâm, lại phát hiện Á Sâm đang nhìn chằm chằm vào Diệp Hi xem ngây người.

"Á Sâm, Á Sâm..." Địch Lôi đưa tay ra trước mặt Á Sâm, vẫy tay, gọi vài lần mới làm cho Á Sâm phục hồi tinh thần lại.

"Thật là một người xinh đẹp a!" Á Sâm rốt cục lấy lại tinh thần nói một câu khen ngợi, sau đó lại nhìn về phía Địch Lôi. "Khó trách ngươi hiện tại mới trở về!"

Địch Lôi cười đắc ý, sau đó giới thiệu hai người.

"Đây là Á Sâm, là bằng hữu cùng lớn lên với ta." Chỉ vào Á Sâm, giới thiệu với Diệp Hi.

"Em ấy là Diệp Hi, người sẽ sớm trở thành bạn lữ của tôi." Hắn ôm chặt Diệp Hi tự hào nói với Á Sâm.

"Xin chào." Sau khi biết là bằng hữu của Địch Lôi, Diệp Hi mỉm cười ngượng ngùng hướng Á Sâm chào hỏi, đem bàn tay trắng nõn mềm mại của mình đến trước mặt Á Sâm, muốn cùng hắn bắt tay. Cậu mơ hồ nhớ ra đây hình như là một động tác khi chào hỏi mọi người.

"Xin chào." Á Sâm bị nụ cười của Diệp Hi mê hoặc, theo phản xạ vươn tay ra muốn nắm lấy bàn tay trắng nõn, mềm mại và nhỏ nhắn trước mặt...

"Bang" Địch Lôi chụp được móng vuốt sói của Á Sâm, mềm nhẹ thu lại bàn tay nhỏ bé mà Diệp Hi đưa ra.

"Đừng để những thú nhân giống đực khác ngoài ta chạm vào bất cứ đâu của em, ta sẽ ghen. Cùng bọn họ chào hỏi chỉ cần gật gật đầu là được."

“Ân." Diệp Hi đỏ mặt gật đầu.

"Không quấy rầy hai người nữa, ta phải đi thông báo với mọi người rằng ngươi đã trở lại." Bầu không khí ngọt ngào giữa hai người đã khiến trái tim cô đơn của Á Sâm bị tổn thương nghiêm trọng, sợ rằng mình sẽ không chịu đựng nổi nếu ở lại lâu hơn nữa.

Khi Địch Lôi mang theo Diệp Hi trở về nhà, hầu như mọi người trong bộ lạc đều biết Địch Lôi đã từ thí luyện trở lại, còn mang về một giống cái vô cùng xinh đẹp. Tin tức này như có cánh truyền đến tai mọi người, khiến bộ lạc không lớn không nhỏ vô cùng sôi động.

Khi Diệp Hi và Địch Lôi về đến nhà, phụ thân Địch Lôi Địch Báo cùng mẫu phụ Mạc Lâm, còn có đệ đệ Địch Vân, ba người đang đứng ở cửa chờ bọn họ. Xung quanh còn có không ít dân làng muốn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Diệp Hi.

"Phụ thân, mẫu phụ, Địch Vân, ta đã trở về.” Hướng ba người chào hỏi, lại đem Diệp Hi bởi vì bị mọi người vây xem mà thẹn thùng vùi vào trong lòng ngực hắn, hướng bọn họ giới thiệu: "Em ấy là Diệp Hi.” Lại hướng ba người lần lượt giới thiệu với Diệp Hi: “Hi, đây là phụ thân ta, đây là mẫu phụ, còn đây là Địch Vân, em có thể giống ta gọi như vậy.”

"Chào phụ thân, chào mẫu phụ, chào Địch Vân.” Nỗ lực nở nụ cười, cậu nhỏ giọng chào hỏi. Địch Lôi cùng phụ thân Địch Báo giống nhau đến 8 phần, chỉ là Địch Báo thoạt nhìn càng chững chạc hơn, còn muốn so Địch Lôi cao lớn hơn một chút. Mẫu phụ của Địch Lôi, Mạc Lâm, diện mạo tương đối thanh tú, có vẻ như Địch Lôi được thừa hưởng đôi mắt từ y, tròng mắt hai người đều là màu lam. Ngược lại, Địch Vân trông giống như sự kết hợp của cả hai người, thoạt nhìn là một giống cái hoạt bát.

"Ân." Địch Báo mỉm cười gật gật đầu.

"Diệp Hi đúng không? Thật là một cậu bé xinh đẹp." Mạc Lâm bước tới, kéo tay Diệp Hi nói, Địch Vân cũng hào phóng đi về phía Diệp Hi chào hỏi: “ Diệp Hi, xin chào, ta là Địch Vân, ngươi lớn lên thật xinh đẹp."

Có vẻ như họ thực sự hòa thuận, cũng rất thích cậu, cuối cùng cậu cũng đã trút bỏ được những lo lắng trong một thời gian dài.

Nghe được những người xung quanh sau khi nhìn thấy diện mạo của Diệp Hi liền nghị luận sôi nổi, lại nhìn thấy các bao lớn trên người Địch Lôi, Mạc Lâm xoay người nói với Địch Báo: “Báo, ngươi tiếp đón hàng xóm một chút rồi để bọn họ về đi, hai đứa nhỏ đi một ngày đường nhất định rất mệt, cần phải nghỉ ngơi.” Sau đó hắn kéo Diệp Hi vào trong phòng, Địch Lôi và Địch Vân cũng theo bọn họ vào nhà.

“Mọi người hãy quay về đi. Cũng đã muộn rồi.” Địch Báo chào dân làng rồi bảo họ quay về, rồi cũng vào nhà.