Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thú Nhân: Yêu Em Sau Chứng Mất Trí Nhớ

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 8: Đây là người thân!

Đi vào trong nhà, Địch Lôi đặt gói đồ mang theo lên bàn đá, sắp xếp đồ đạc bên trong. Đem những dược liệu đã thu thập được lấy ra giao cho Mạc Lâm, sau đó đưa cho Địch Báo cây chín diệp chỉ vàng nhung bọc trong da thú và cặp răng nanh của Duệ Nha thú. Địch Báo nhìn thấy hai thứ trong tay mình, kinh ngạc đến không nói nên lời.

"Phụ thân, phiền toái người ngày mai đem cây chín diệp chỉ vàng nhung cho vu y, cái này sẽ rất hữu ích cho mọi người. Về việc làm sao con có được hai thứ này, còn có lai lịch của Diệp Hi, lát nữa con sẽ chậm rãi kể cho phụ thân nghe.” Địch Lôi nói xong, tiếp tục sắp xếp những việc khác.

Da Phong Lang (sói gió) phải được giao cho các trưởng lão trong bộ lạc kiểm tra, lúc đó mới có thể coi là hoàn thành thử thách trưởng thành. Ngoài ra còn có một số đoạn nam trúc có thể cho mẫu phụ dùng làm đồ uống cho mọi người uống, tin tưởng Diệp Hi cũng sẽ thích. Quả xích liên (sen đỏ) sau khi sấy khô có thể làm thành quả bảo quản được các giống cái rất ưa thích. Còn lại là những thứ hắn mang theo trước khi ra ngoài.

Sau khi thấy Địch Lôi thu dọn đồ đạc xong, Mạc Lâm liền tiếp đón bọn họ đi ăn tối. Vốn dĩ bọn họ đang chuẩn bị ăn tối, nhưng Á Sâm chạy đến báo với bọn họ rằng Địch Lôi đã trở lại. Cũng may hôm nay Địch Báo đi săn, cho nên cơm tối đã chuẩn bị thêm một ít. Nếu không lúc này khả năng sẽ không đủ đi.

Người một nhà đi đến bàn cơm, bắt đầu ăn bữa tối.

Địch Lôi từ trong bát lớn lấy ra một miếng thịt tương đối nhỏ, dùng dao cắt thành từng miếng dày cỡ ngón tay út, cho vào trong bát, sau đó đưa bát cho Diệp Hi ăn, đây là điều ở trong mấy ngày gần đây hắn phát hiện ra, Diệp Hi chỉ có như vậy mới có thể nuốt trôi thịt. Lại cầm một bát khác, múc một bát canh thịt rồi đặt trước mặt Diệp Hi.

“Diệp Hi nhất định phải ăn loại thịt cỡ này mới có thể nuốt trôi.” Địch Lôi nhìn người nhà của hắn, bởi vì hành động của hắn mà nghi hoặc, giải thích nói.

"Nga." Sau khi mọi người hiểu rõ mới tiếp tục ăn uống.

Diệp Hi cầm chiếc nĩa gỗ bên cạnh bát lên, gắp một miếng thịt nhỏ đưa vào miệng. Sau khi nhai nuốt xong, anh cầm bát canh lên nhấp một ngụm trước khi chuyển sang miếng thịt tiếp theo.

Sau khi nhìn thấy bộ dáng Diệp Hi ăn, ba người ngoại trừ Địch Lôi, đều nhịn không được thả chậm tốc độ ăn cơm. Bởi vì so với Diệp Hi, bọn họ có thể coi là ăn ngấu nghiến. Nhìn những miếng thịt to bằng nắm tay trên tay mỗi người, so sánh với miếng thịt trên nĩa của Diệp Hi, có cảm giác như bọn họ đang ngược đãi cậu. Địch Lôi cũng không quan tâm, bởi vì hắn đã quen rồi.

"Xin hỏi con có làm gì không đúng sao?" Diệp Hi cảm nhận được ánh mắt của ba người, nuốt miếng thịt vào miệng, đặt chiếc nĩa trong tay xuống, có chút khẩn trương hỏi, có phải cậu đã làm sai chỗ nào không.

"A, không phải, chúng ta chỉ là có chút tò mò tại sao con lại ăn ít như vậy mà thôi, con không cần để ý." Mạc Lâm không ngờ hành động của họ lại khiến Diệp Hi cảm thấy bất an nên vội vàng giải thích.

“Đúng vậy, chính là như vậy.” Địch Báo và Địch Vân cũng nhanh phụ họa nói.

"Thật vậy sao?" Diệp Hi quay đầu lại hướng Địch Lôi xác thực.

"Ừm, chính là như vậy, em không cần để ý tiếp tục ăn đi." Địch Lôi nói với Diệp Hi xong, liền chuyển sự chú ý về phía người nhà mình, "Phụ thân, mẫu phụ, Địch Vân, các ngươi cũng nên ăn đi." Suy cho cùng thì chính hắn cũng từng có cảm giác giống như họ.

“Nga.” Ba người lúc này mới lại tiếp tục ăn, đương nhiên tốc độ so với lúc ban đầu vẫn là chậm hơn một chút.

Diệp Hi ăn hết thịt trong bát liền no bụng. Cậu đặt nĩa xuống rồi nói với mọi người: "Cảm ơn, con no rồi, mọi người cứ từ từ ăn."

"A, con cũng ăn quá ít, chẳng trách lớn lên lại nhỏ gầy như vậy, còn rất nhiều thịt, con có muốn ăn thêm chút không?" Mạc Lâm lại một lần bị dọa tới rồi.

“Cám ơn, con thực sự đã ăn no rồi.” Diệp Hi xua tay nói, cậu thật sự không ăn được nữa.

“Lượng thức ăn ăn vào ít như vậy, cho nên người mới nhỏ như vậy.” Đây chính là cảm thụ của người nhà Địch Lôi, Mạc Lâm, người có sức ăn nhỏ nhất trong nhà họ, lại ăn nhiều gấp 4, 5 lần Diệp Hi.

Khi mấy người khác ăn xong, thịt trên bàn cũng đã ăn gần hết.

Sau bữa tối, cả nhà ngồi cùng nhau chuẩn bị nghe Địch Lôi kể lại lần thí luyện này của hắn, Diệp Hi cũng rúc vào trong lòng ngực hắn.

“...Đó là chuyện đã xảy ra.” Địch Lôi kể lại chi tiết cho gia đình mình những trải nghiệm mấy ngày nay. Hắn ôm chặt lấy Diệp Hi và nói với họ về kế hoạch của mình, "Con hy vọng có thể trở thành bạn lữ của Hi càng sớm càng tốt, để có thể bảo vệ em ấy một cách chính đáng.”

“Nói như vậy, ngươi đối Diệp Hi trước kia một chút cũng không hiểu biết.” Địch Báo nghe xong nghiêm túc nhìn Địch Lôi nói, nhưng những lời này lại đưa tới công kích từ hai giống cái trong nhà.

"Báo, ngươi không nghe thấy Tiểu Lôi nói sao? Là nó đã cứu Tiểu Hi trong rừng chướng khí ở trung tâm rừng Sương Mù. Hơn nữa, lúc đó Tiểu Hi còn bị trọng thương, nhìn bộ dáng gầy gò yếu đuối của Tiểu Hi mà xem, liền có thể tưởng tượng rằng cuộc sống trước kia của Tiểu Hi chắc hẳn đã rất tồi tệ. Ta nghĩ tốt hơn hết là đừng nhớ đến mới hảo, miễn cho Tiểu Hi phải buồn khi nghĩ về quá khứ bi thương.” Sau khi nghe chuyện xảy ra với Diệp Hi, tình mẫu tử của Mạc Lâm bị kích động sâu sắc, cho nên khi nghe xong lời nói của Địch Báo, lập tức nghiêm khắc nói với hắn.

"Đúng rồi, phụ thân, ngươi thật quá đáng, chẳng lẽ hy vọng Diệp Hi nhớ lại cuộc sống thống khổ trước kia của mình sao?" Địch Vân cũng vội vàng nói, ở trong đầu hắn đã tưởng tượng trước khả năng Diệp Hi đã từng trải qua một quá khứ bi thảm.

"Ta chỉ là chỉ ra một sự thật mà thôi, lại không phải nói không đồng ý bọn họ ở bên nhau, các ngươi kích động như vậy làm cái gì." Địch Báo bất đắc dĩ nói.

"Bởi vì ngươi nhìn rất nghiêm túc, tự nhiên khiến người ta nghĩ sai a." Mạc Lâm ngượng ngùng nói.

"Đúng vậy, đều là bởi vì phụ thân quá nghiêm túc." Địch Vân phụ họa.

Địch Lôi thở dài, thú nhân giống đực trước mặt giống cái vĩnh viễn luôn là người ở thế yếu.

"Tiểu Hi, con yên tâm coi nơi này như nhà của mình, chúng ta đều sẽ đối xử thật tốt với con, sẽ không để con chịu một chút thương tổn nào nữa." Mục tiêu của hai giống cái lại chuyển dời đến Diệp Hi đang ở trong lòng ngực Địch Lôi "Ân, ta cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ *con/ngươi.”

(*) Vì đây là câu nói chung của cả Mạc Lâm và Địch Vân nên Ad sẽ để 2 loại xưng hô nha =))

“Cảm ơn.” Cảm nhận được sự quan tâm chân thành của mọi người, hốc mắt Diệp Hi đỏ lên, trong giọng nói tràn đầy kích động, đây là cảm giác có người nhà đi, thật ấm áp.
« Chương TrướcChương Tiếp »