Chương 15

Lại không biết qua bao lâu, cửa đại lao lại mở ra lần nữa, lần này có vài thái giám bước vào, dẫn đầu là Tiểu Phúc Tử, thái giám bên cạnh Hoàng thượng.

Phía sau hắn là một tiểu thái giám đang bưng một cái khay, trên đó đặt một ly rượu.

"Tống Tiệp dư, Hoàng thượng nhân từ, không xử trảm ngươi, chỉ ban một ly rượu độc để bảo vệ tôn nghiêm của ngươi!"

Tiêu Phục Tử vừa dứt lời, tiểu thái giám phía sau bưng khay đến trước mặt ta.

Ta nhìn ly rượu độc trên khay, hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Phúc Tử: "Tống Chiêu và Tống gia thì sao?"

"Họ đã nhận được sự trừng phạt xứng đáng!"

Tiểu Phúc Tử nói.

Ta nhẹ nhõm, sau đó không chút do dự cầm ly rượu độc lên uống một hơi cạn sạch.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã là năm ngày sau. Lúc này, ta đã nằm ở một trấn nhỏ cách Hoàng thành hơn trăm dặm.

"Nhàn Quý phi đã nói, ngươi vĩnh viễn không được trở lại Kinh thành!"

Một tiểu cung nữ nhìn thấy ta tỉnh lại liền nói với ta.

Ta nhìn nàng hỏi, "Hiện tại tình hình như thế nào?"

Tiểu cung nữ nói: "Tống Minh Châu bị biếm vào lãnh cung, Tống Chiêu đã bị định tội, sau mùa thu sẽ xử trảm, không còn Tống gia nữa. Về phần mẹ ngươi, được Hoàng thượng lưu lại trong Hoàng thành để dưỡng lão..."

Ta hơi ngạc nhiên sau đó gật đầu một cái, như thế cũng tốt.

Tiểu cung nữ lại nhắc nhở: "Nhàn Quý phi đã nói, vĩnh viễn đừng quay lại, nếu không ngươi và nương nương đều sẽ phải c.h.ế.t!"

Ta mỉm cười nói: "Trở về nói với Nhàn Quý phi, ta nhờ nàng giúp ta giả c.h.ế.t rời đi là vì ta muốn sống, đương nhiên sẽ không quay lại. Đồ nàng muốn, ta đặt trong chậu hoa ở trong phòng ta, hy vọng nàng tự thu xếp ổn thỏa."

Cung nữ gật đầu, sau đó bỏ lại một ít ngân phiếu rồi rời đi.

Ta thở dài một hơi, cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, không còn hận thù, không còn trói buộc, từ nay về sau chỉ sống cho riêng mình.

Để trốn thoát, ta đã giao dịch với Nhàn Quý phi, để nàng và ngự y đóng một màn kịch, giả vờ mang thai, dụ Tống Minh Châu ra tay.

Có thể giải quyết Tống Chiêu và Tống Minh Châu, nàng mong mà chẳng được.

Tất nhiên là ta sợ nàng ta sẽ g.i.ế.t ta diệt khẩu nên ta cũng nói với nàng rằng ta đã giao hẹn với một người, nếu ba tháng sau ta không xuất hiện, thì sẽ có người tiết lộ kế hoạch vào cung, đến lúc đó cá c.h.ế.t lưới rách.

Hiện tại xem ra, nàng ta thực sự sợ hãi.

Về phần Hoàng thượng, hắn có yêu ta không? Có lẽ là có nhưng tình yêu của nam nhân có thể kéo dài được bao lâu? Huống chi là đế vương.

Ta không muốn đánh cuộc, cũng không dám đánh cuộc. Sau này ta sẽ chỉ sống cho riêng mình.

.Phần tái bút:

Một năm sau, ở trấn nhỏ Giang Nam xuất hiện một quán nước ngọt, nghe nói nước ngọt cực kỳ ngon, làm ăn phát đạt. Bà chủ có sở thích là không thích nói nhiều, thường một mình nhìn về hướng Kinh thành ngẩn người.

Tuy bà chủ có vẻ kỳ lạ nhưng lại rất tốt bụng và thân thiện, hàng xóm xung quanh rất thích nàng.

Có người hỏi bà chủ tại sao lại đến đây mở quán nước ngọt, bà chủ cười nói: "Sống ở đây cảm thấy rất an tâm..."

~ HẾT VEO ~