Chương 2

Khi ta tỉnh lại, ta đã ở trong hậu cung. Một tiểu cung nữ nói cho ta biết Hoàng thượng đã phong ta làm Tài nhân.

Đồng thời, ta cũng trở thành trò cười trong hậu cung, bởi vì ta đã câu dẫn Hoàng thượng, làm hỏng thanh danh phụ chính đại thần Tống Chiêu. Tất cả các phi tần đều tránh xa ta nhưng ta không hề quan tâm.

Vào cung được ba ngày, Hoàng thượng chưa từng triệu kiến ta vì hắn đang chuẩn bị đại điển phong Hậu, đón Tống Minh Châu vào cung.

Ngày thứ tư, Tống Minh Châu nhập cung, đại điển phong Hậu diễn ra vô cùng náo nhiệt, ban thưởng của Hoàng thượng cũng rất phong phú khiến thanh danh xấu của Tống Chiêu lập tức được gột sạch.

Ngày thứ năm, tất cả các phi tần chúng ta đều phải đến thỉnh an Tống Minh Châu. Là một Tài nhân nho nhỏ, ta đương nhiên là đứng cuối hàng. Sau khi các phi tần phía trước hành lễ xong, ta mới có thể bước vào Phượng Tảo Cung.

Tống Minh Châu, đầu đội phượng châu quan bằng vàng ánh tím, thân mặc triều phục đỏ thẫm thêu chim loan cúi đầu trước phượng hoàng bằng chỉ tơ vàng, ngồi ở ngay chính giữa. Nhìn thấy ta, nàng ta thậm chí không thèm nhấc mí mắt lên.

Ta tiến lên hành lễ, vừa mới quỳ xuống, giọng của Tống Minh Châu đã vang lên:

"Người đâu! Tới vả miệng cho Bổn cung!"

Ta mỉm cười, Tống Minh Châu đang muốn ra oai phủ đầu với ta.

Ta cũng không hỏi nguyên do, Tống Minh Châu đã quen thói kiêu căng, nhất là đối với mẹ con ta, hở một tí là đánh đập mắng chửi.

Một mama xắn tay áo lên bước tới, sau đó tát mạnh vào mặt ta.

Tống Minh Châu lạnh lùng nhìn ta: "Cái tát này để cho ngươi biết, dù ngươi có vào cung thì vẫn là đồ chơi của Bổn cung."

"Tiếp tục đánh, Bổn cung không bảo ngừng thì không được phép ngừng..."

Mama kia đáp lời, sau đó lại đánh ta một lần nữa, mỗi cái tát đều rất mạnh tay.

Những phi tần khác đều có chút sợ hãi nhưng ta vẫn bình tĩnh như nước, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên ta bị hành hạ như thế này.

Rốt cuộc có vài phi tần không nhìn nổi nữa, lần lượt cáo từ.

Tống Minh Châu cũng xem đến mệt mỏi, đứng dậy lạnh lùng nhìn ta: "Quỳ ở Phượng Tảo Cung đủ hai canh giờ mới được trở về. Đừng tưởng rằng sau khi vào cung, ngươi đã là một người khác. Cho dù ngươi có ở đâu thì ngươi vẫn chỉ là nô tài của ta."

Sau khi nói xong, Tống Minh Châu liền rời đi, ta mỉm cười quỳ trước cửa.

Khi ta trở về cung của mình thì trời đã gần tối, tiểu cung nữ vội vàng đi tìm ngự y.

Khi ngự y đến, liền bị tình trạng thê thảm của ta dọa cho hết hồn, khóe miệng có vết m.á.u, trên mặt đầy dấu tay bầm tím sưng tấy khiến người ta không nỡ nhìn.

Tiểu cung nữ cũng bị dọa sợ, nàng nhớ trước đó cũng không nghiêm trọng như vậy.

Ta đương nhiên là biết không đến nỗi nặng như vậy vì m.á.u ở khóe miệng là do ta tự làm ra.

Mama kia dùng chiêu thức khéo léo, mặc dù đánh rất đau, mặt sưng đỏ nhưng không hề chảy chút m.á.u nào. Mà một cơ hội tốt như vậy, ta sao có thể bỏ qua được?

Đại hôn của Hoàng hậu tỷ tỷ, ta phải tặng cho tỷ ấy một món quà ra mắt chứ.

Ta nhìn về phía ngự y với vẻ mặt nhu nhược: "Xin đại nhân đừng đi nói lung tung, Hoàng hậu nương nương chỉ đang dạy ta quy củ thôi..."

Ngự y không dám đáp lại, cẩn thận bôi thuốc cho ta.

Ngày hôm sau, trong hậu cung xuất hiện một vài lời đồn đại, đại khái là Hoàng hậu Tống Minh Châu lòng dạ hẹp hòi, ra tay độc ác, ngược đãi phi tần.

Tin tức truyền đi rất nhanh, người phát ra tin tức là ta nhưng người lan truyền chính là những phi tần khác thích đổ thêm dầu vào lửa. Dù sao, không phải ai cũng thích Tống Minh Châu.

Mà lúc này ta đang đứng trước cửa Ngự thư phòng, tiểu thái giám ngăn ta lại: "Tài nhân, khi Hoàng thượng phê duyệt tấu chương không thích có người quấy rầy."

Ta mỉm cười nhìn vào trong, từ cửa đến án thư chỉ có chục bước chân nên chắc chắn hắn đã nghe được giọng của ta.

"Ta không phải người ngoài, ta là nô tài của Hoàng thượng."

Tiểu thái giám lộ vẻ mặt khó xử, lúc này bên trong vọng ra một giọng nói: "Vào đi!"

Ta mỉm cười rồi chậm rãi bước vào.