Chương 5: Tâm Tư

Đông Tích Nghiễn rốt cục hiểu được, cách mặt bàn bóp tay Tích Thu đặt trên bàn. “Nha đầu chết tiệt kia, muội hôm nay thật biết nói chuyện.”

Tích Thu hé miệng cười khẽ, Đông Tích Nghiễn thẳng thắn ngây ngô như vậy, như muội muội nhà bên sắp trưởng thành, khiến cho nàng cảm thấy thân thiết, rồi lại sinh lòng hoảng hốt, không biết cuộc sống như vậy, còn bao lâu…

Ba người lại nói đùa một hồi, Tích Thu thấp thỏm Tư Lưu bị đánh, đứng dậy nói: “Sắc trời không còn sớm, muội trở về đổi bộ y phục, còn phải tới chỗ mẫu thân vấn an.”

Đông Tích Nghiễn biết trong lòng nàng lo cái gì, cũng không lưu nàng lại, tự mình tìm trong đa bảo cách ở cạnh giường đất một hồi, rốt cuộc lục ra một cái bình nhỏ màu xanh biếc. “Đây là lần trước ngón tay ta bị kim đâm, đại ca từ trong ngự dược phòng trong cung lấy được, nói là loại này trị ngoại thương rất tốt, muội cầm đi thử xem.”

Tích Thu cảm động trong lòng: “Đa tạ.” Giao cái bình cho Tư Hạnh, đi tới cửa lại quay đầu lại nói: “Cũng sắp tới mùa xuân, tỷ nhớ rõ ra cửa phải mang theo mặt nạ phòng độc ta làm cho tỷ.”

Nàng có chứng mẫn cảm nhẹ với phấn hoa, không thể ngửi hương hoa, thuốc Đông y lại không có cách trị tận gốc, chỉ có thể cẩn thận chú ý.

Đông Tích Nghiễn gật gật đầu, đẩy nàng ra ngoài: “Muội mau đi đi, tính tính thời gian dì cũng sắp đến, không chừng muội còn chưa về phòng đã phải vội vàng đi tới phòng nương rồi.”

Tích Thu không nói nữa, xoay người đi ra khỏi viện, xuyên qua nhà thuỷ tạ chạm khắc, đi qua rừng trúc, đi vào Tri Thu viện.

Tư Lưu đang nằm nghiêng trên trên sạp giường nhỏ trong phòng mình, giường đất được sưởi ấm, sắc mặt nàng ấy có chút trắng bệch, thấy Tích Thu đi vào vội vàng muốn đứng dậy hành lễ. Tích Thu bước mấy bước đè nàng lại: “Em đừng cử động, cẩn thận làm rách miệng vết thương.”

Tư Lưu biết tính tình Tích Thu, nàng nói không cần là thật sự không cần, cũng không miễn cưỡng đứng dậy, y phục trên người đã đổi, nửa người dưới đang đắp một tấm vải hoa hải đường màu đỏ. Tích Thu bảo Tư Hạnh dùng nước muối loãng rửa sạch miệng vết thương, lại xoa dược Đông Tích Nghiễn cho: “Em an tâm nằm nghỉ, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều.”

Tư Lưu lúc ở trong phòng Đại thái thái một giọt nước mắt cũng không có chảy, giờ phút này lại nhịn không được khóc thút thít: “Tiểu thư, là nô tỳ liên luỵ người.”

Tích Thu sợ trong lòng nàng tích tụ, miệng vết thương khó khép lại, khuyên giải an ủi nói: “Nói những thứ này có ích lợi gì, em hôm nay mặc dù bị đánh gậy, nhưng có biết bản thân sai ở đâu không?”

Tư Lưu lau nước mắt, gật gật đầu, “Nô tỳ không nên quên lời dặn của tiểu thư, đấu võ mồm với Thuỷ Hương, lại càng không nên ở trước mặt Đại thái thái không biết nặng nhẹ, nói năng lung tung.”

Tích Thu thấy nàng đã hiểu rõ, cũng vui mừng gật đầu: “Ta biết tính em, nếu không phải Thuỷ Hương nói lời khó nghe, em nhất định sẽ không cãi nhau với nàng ta, huống chi lời của nàng ta không chừng lại còn liên quan tới ta.”

Tư Lưu khẽ giật mình: “Tiểu thư biết Thuỷ Hương nói gì sao?” Nghĩ lại lại gục đầu xuống: “Tiểu thư chưa bao giờ so đo những chuyện này, người nhất định cảm thấy nô tỳ quá kích động rồi.”

Tích Thu nhìn nàng, thở dài: “Em che chở ta, ta làm sao có thể trách em, huống hồ, chuyện hôm nay em thông minh như vậy sao lại nhìn không ra? Đại thái thái lòng tựa như gương sáng, nếu bà thật sự cho rằng em có lỗi, có gì với Phúc Quý, làm sao có thể thật sự để mặc cho Tứ tiểu thư nói.”

Tư Lưu kinh ngạc, hỏi: “Vậy thì là vì cái gì?"

Tích Thu nhận trà Xuân Nhạn đưa tới, rủ mi dùng nắp chén gạt lá trà ra: “Các em suy nghĩ một chút thử xem.”

Nàng dần dần trưởng thành, về sau sẽ có khá nhiều chuyện cần dùng tới các nàng, cũng nên nghĩ xem nên dùng người hợp lý như thế nào.

Tư Lưu cùng Xuân Nhạn đều cau mày, cúi đầu nhớ lại mấu chốt trong đó. Tư Hạnh đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Có phải bởi vì Vương di nương hay không?”

Tích Thu không nói lời nào, nhìn về phía Tư Lưu cùng Xuân Nhạn.

Tư Lưu ngẩn ra nói: “Vương di nương vốn được sủng ái, hiện giờ lại có thai, vì vậy Tam tiểu thư mới càng không coi ai ra gì, nàng ta làm như vậy vừa khéo nhắc Đại thái thái, thứ hai cũng là thử thăm dò Đại thái thái.”

Xuân Nhạn có chút kích động, hôm nay nàng từ ngoài cửa xông tới, vừa bẩm báo xong liền có chút hối hận, không nên để cho tiểu thư dây vào vũng nước đυ.c, nàng vốn thông minh lanh lợi chỉ thua Tích Thu một chút, lập tức liền hiểu rõ bảy tám phần. “Đại thái thái liền thuận thế theo nàng, tuy nhiên lại không tin tưởng chuyện tư thông, càng không nói chuyện chúng ta lén bán tranh thêu, mà chỉ nói nha hoàn cãi nhau phạm vào quy củ, đầu tiên là cho Tam tiểu thư thể diện, nhưng lại đối xử bình đẳng đánh gậy Thuỷ Hương, tương đương cảnh cáo Tam tiểu thư, nàng ta lật trời cũng không hơn tiểu thư nhà chúng ta.”

Tích Thu hài lòng nở nụ cười: “Chuyện này sợ là còn chưa xong đâu, bốn phòng bếp trong phủ sợ là đều phải có điều chỉnh lớn rồi.”

Tư Hạnh hừ lạnh một tiếng: “Đáng đời những bà tử này, cả ngày nói bậy.”

Đại thái thái chẳng qua mượn chuyện này răn dạy mà thôi, Tích Thu lắc đầu chuyển đề tài nói: “Còn một vấn đề nữa các em thử đoán xem, Tam tỷ tỷ vì sao nhắm vào ta?”

Tính tình Tư Lưu từ trước tới nay thẳng thắn, bĩu môi nói: “Còn không phải đơn giản, bởi vì biểu thiếu gia.”

Tích Thu gật gật đầu: “Tam tỷ tỷ làm như thế, bất quá là muốn trước khi di thái thái tới phá huỷ thanh danh của ta, chặt đứt khả năng ta trở thành đối thủ cạnh tranh của nàng ta, tứ tỷ tỷ nàng không động được cũng không cần phải động, cho nên người nàng ta thật sự để ý chính là ta, người ở gần nàng ta nhất. Còn có nguyên nhân đó là, di nương của ta có Thất thiếu gia, mà nàng ta không có. Nàng ta là nhắc nhở Đại thái thái, Vương di nương có được sủng ái cũng không có nhi tử, nếu phải làm cũng cần phải xử lý sự việc công bằng, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.”

Sắc mặt ba người trắng nhợt, Tư Lưu lại càng hối hận nói: “Tam tiểu thư thật sự quá thủ đoạn, nhiều năm như vậy tiểu thư chúng ta nhường nhịn nàng ta khắp nơi, năm ấy thái thái để cho nàng ta đến ở Tri Thu viện, nàng ta ngại nơi này mùa đông lạnh mùa hạ lại nhiều muỗi, lại cách xa chủ viện không chịu ở, vẫn là tiểu thư chúng ta đổi với nàng ta. Hiện giờ Vương di nương chẳng qua là mang thai, là nhi tử hay nữ nhi còn chưa biết đã hung hãn như vậy, nếu tương lai thực gả cho biểu thiếu gia, vậy mắt không phải để lên đầu rồi sao.”

Ha ha!

Tích Thu nở nụ cười, nàng cũng rất thích nơi này, cách xa chủ viện lại rất yên tĩnh.

Tư Hạnh gõ đầu Tư Lưu nói. “Chúng ta không biết, trong lòng ngươi rõ ràng là được, lại còn nói rõ ra.”

Xuân Nhạn che miệng cười: “Không bằng ngươi van cầu tiểu thư, đợi đại lão gia trở về, gả ngươi cho Phúc Quý, cũng bớt cho hai người các ngươi ở hai nơi tương tư nhau.”

Lông mày Tích Thu nhíu lại.

Không nghĩ tới Tư Lưu lại nghiêm túc nói: “Loại sự tình này sao có thể nô tỳ muốn là có thể, huống hồ, nô tỳ không muốn rời khỏi tiểu thư.”

“Thật không biết xẩu hổ!” Tư Hạnh, Xuân Nhạn cười đến lăn ở trên giường.

Không nghĩ tới thật có tâm tư này! Tích Thu cười cười không nói tiếp, nói: “Em nghỉ ngơi cho thật tốt, ta trở về đổi y phục.” Nói xong muốn đứng dậy ra cửa.

Tư Hạnh lập tức tiến lên, xốc rèm cửa lên: “Nô tỳ có hâm chút bánh mứt táo trên bếp lò, tiểu thư tốt xấu gì cũng ăn chút lót bụng.”

Tích Thu gật gật đầu: “Các em cũng chưa ăn, buổi tối lấy năm lượng bạc đi phòng bếp, làm thêm hai món các em ăn, có lẽ ta không trở lại ăn đâu.”

Tư Hạnh đồng ý: “Tú Chi bên người di nương có tới, tặng một lọ châu ngọc cao, ngồi một lát liền đi.” Tích Thu ngừng bước, ánh mắt nhìn về hướng Đông Khoá viện, trầm mặc sau một lúc lâu: “Chút nữa em tự mình đi một chuyến, nói mọi chuyện với di nương, để cho bà an tâm.”

Tư Hạnh gật gật đầu, Tích Thu chưa ra khỏi cửa viện Hỉ nhi đã chạy vào: “Tiểu thư, Tử Quyên tỷ tỷ trong phòng đại thái thái đến, nói là di thái thái cùng biểu thiếu gia đến, bảo tiểu thư đi qua.”

Tích Thu trở về phòng thay một áo nhỏ lụa hoa màu vàng nhạt, phối với váy màu xanh nhạt, khoác

bối tử màu xanh lá cây, tóc chải kiểu trụy mã kế, trên đầu điểm xuyến thêm một cây trâm phỉ thuý hoa hải đường, mặt mày thanh nhã lại lộ ra chút non nớt mỏng manh, soi gương lộ ra nụ cười ngây ngô, nàng hài lòng gật đầu, xoay người lại nhìn thấy Tư Hạnh muốn nói lại thôi.