Chương 1: Thứ nữ không ra thứ nữ

Vào năm Đại Hưng thứ mười ba, Tô Chỉ Bắc chuyển kiếp lần thứ mười lăm, đại hội chiêu mộ đệ tử mới mười năm một lần của phái Vân Hà sắp bắt đầu.

Đây là sự kiện trọng đại trên toàn bộ Tề quốc. Tất cả thiếu niên thiếu nữ trong độ tuổi từ 10 đến 20 đều có cơ hội một bước lên trời, thoát ly phàm căn, chứng đạo tu tiên.

Tô gia ở Giang Châu đã khua chiêng gõ trống thu xếp. Phu nhân nói, sẽ chuẩn bị cho Đại tiểu thư Nhị tiểu thư 50 thỏi vàng và 300 hạt dưa vàng, hoa phục thường phục bốn mùa xuân hạ thu đông tất cả hai mươi bộ, tất cả đồ trang sức là năm bộ mới không làm mất mặt Tô gia.

Về phần mấy vị thứ xuất Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, cũng có 10 thỏi vàng, quần áo bốn bộ, một bộ trang sức mới không lộ vẻ chủ mẫu hà khắc.

Lúc này, Tô Chỉ Bắc đang nằm sấp bên cửa sổ, nhìn đám hạ nhân đang khiêng từng rương vàng bạc châu báu đi ngang qua Ngô Đồng viện của nàng. Dòng người lui tới qua lại như con thoi, vô cùng náo nhiệt.

Bên trong Ngô Đồng viện rất yên tĩnh.

Mẫu thân Phương thị của Tô Chỉ Bắc đang ngồi trên giường nhỏ nghỉ ngơi. Bà thấy Tô Chỉ Bắc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, liền vụиɠ ŧяộʍ kéo bàn nhỏ lấy ra một cái lót giày.

Nói là mẫu thân, kỳ thật Phương thị cũng không phải mẹ ruột của Tô Chỉ Bắc. Chỉ là bởi vì khi đại thiếu gia sinh ra rất ốm yếu, thầy bói nói phải xung hỉ. Lão gia mới mua một bé gái mệnh cứng từ người môi giới, làm con dâu nuôi từ bé cho đại thiếu gia.

Sau này, khi đại thiếu gia trở nên hiểu chuyện, thể cốt cũng cường tráng, thì bắt đầu ghét bỏ người vợ không cha không mẹ này. Phu nhân cũng không thể để con mình cưới bé gái mồ côi không quyền không thế, sau khi thuyết phục thì hủy bỏ hôn ước.

Lúc đó, cô con dâu nuôi từ bé mới sáu tuổi sắp bị đuổi ra khỏi Tô gia, tiểu thϊếp Phương thị nghĩ mình không có con cái, vì vậy bà đã đến gặp lão thái thái trước giờ vẫn luôn ăn chay niệm phật cầu xin, rồi nhận cô con dâu nuôi từ bé này về bên cạnh mình, đặt tên là Tô Chỉ Bắc, cũng xem như là một nửa tiểu thư Tô gia.

Nhưng bao năm qua, mọi người trong Tô phủ đều biết Tô Chỉ Bắc mà là tiểu thư cái gì, thậm chí tam tứ ngũ thứ tiểu thư gì cũng không bằng. Lão gia mặc kệ, phu nhân không thương, cũng là Phương thị chịu trích một phần trong số tiền tiêu vặt ít ỏi hàng tháng của mình nuôi nàng.

Không, đại hội tuyển chọn người mới cũng không chuẩn bị nàng.