Chương 8: Thứ Nữ Tuyệt Sắc Và Thiếu Niên Chiếm Hữu (H)

Mộ Diệp bối rối, vào lúc thiếu niên ngã vào người mình.

Ngay từ đầu nàng cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là khi nhìn đến thiếu niên cả người co lại thành một cục bên đống lửa, cảm thấy nhịp tim mình như muốn ngừng lại.

"Trần Dư Sinh.."

Nàng nhấc váy lên, dùng tốc độ có thể nói là nhanh nhất từ trước đến nay, không để ý đến mặt đất gồ ghề nhấp nhô, chạy thẳng đến bên cạnh thiếu niên.

Da tay vì bôn ba bên ngoài lâu dài phơi thành ngăm đen, bên trên hiện ra ửng hồng bất thường, hai mắt từ trước đến nay sáng ngời có thần nhìn có vẽ rã rời, đặc biệt là đôi đồng tử màu tím kia, thường ngày sáng rạng rỡ như đèn lưu lỵ, xinh đẹp tới mức khiến người ta không dời nổi mắt, lúc này lại ảm đạm không có ánh sáng, mất đi màu sắc.

Mộ Diệp biết, Trần Dư Liêm bệnh rất nặng

Nhưng nàng thật sự không ngờ đối phương có thể ngốc đến vậy.

Thân thể của Trần Dư Liêm nóng như ngọn lửa. May mà Mộ Diệp đã sớm chuẩn bị, mặc dù từ đầu tới cuối trong lòng vẫn thấy còn may, nhưng đã chuẩn bị sẵn thuốc cho bất kỳ tình huống nào.

Tay thiếu nữ run rẩy, đổ hết mớ rau rừng quả dại từ trong giỏ trúc ra, nhấc đĩa lên, bên dưới đặt một túi vải bông, trong vải bông có một bình sử nho nhỏ, trong bình sử chứa thuốc viên có công hiệu thanh nhiệt giải độc.

Từ sau khi con trai của Hứa Hồng chết vì bệnh dịch, ngoại trừ chăm sóc cho Mộ Diệp, còn lại thì khi rảnh đều dùng thời gian để nghiên cứu y lý, dược lý, mười năm tích lũy đến bây giờ, cũng thật sự làm cho bà ấy có chút thành tựu.

Mộ Diệp để lên lòng bàn tay một viên màu đỏ tím, chính là do Hứa Hồng đặc biệt điều chế ra được, dù sao thân cũng ở biệt viện, huyện thành thì nhất định có khoảng cách, nếu thật sự sinh bệnh, dù muốn tìm đại phu cũng vô cùng khó khăn.

Hiện tại, cuối cùng cũng phát huy được tác dụng.

Mộ Diệp rút nắp ra, đổ thuốc viên bên trong ra để qua một bên, định đỡ Trần Dư Liêm lên.

Nhưng nàng không nghĩ tới, mới đυ.ng đến Trần Dư Liêm một cái, cả người của thiếu niên đột nhiên lại dựa vào trong l*иg ngực nàng.

Nam nữ thụ thụ bất thân, là quy củ được dạy từ thuở bé.

Mộ Diệp theo bản năng muốn đẩy Trần Dư Liêm ra.

"Ưʍ... Diệp Diệp... "

Đúng lúc này, Trần Dư Liêm yếu ớt rêи ɾỉ.

Hắn còn gọi tên của Mộ Diệp.

Loại cảm nhận đó là thế nào?

Chính nhũ danh của mình, bật ra từ bờ môi mỏng của thiếu niên, Mộ Diệp chỉ cảm thấy xương cốt tê dại, toàn thân run rầy một hồi.

"Diệp Diệp...Diệp Diệp... " Ý thức thức của Trần Dư Liêm đã sớm mơ hồ không rõ, chỉ biết không ngừng gọi Mộ Diệp.

Đó là chuyện mà từ trước đến nay khi tỉnh táo hắn không dám nghĩ, sợ vượt quá giới hạn, sợ mạo phạm giai nhân.

Sợ Mộ Diệp mà không thích thì từ nay cắt đứt qua lại với mình.

Đây đối với Trần Dư Liêm mà nói là chuyện mà chỉ cần nghĩ đến đã khiến người ta sợ hãi.

Cho nên, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ chứ đừng nói là thủ.

Nhưng người đang mang bệnh, tựa như chắc chắn sẽ trở nên tùy hứng.

Huống chỉ đối với Trần Dư Liêm mà nói,Mộ Diệp trước mặt không phải là Mộ Diệp chân thật tồn tại, mà chỉ là mong nhớ ngày đêm đến nỗi xuất hiện ảo giác.

A Nếu là ảo giác, vậy có phải là có thể thân mật hơn một chút không?

Ý nghĩ trong tiềm thức tạo thành kích động, cũng khiến cho động tác của Trần Dư Liêm càng thêm không kiêng nể gì.

"Ưʍ... Diệp Diệp..." Cổ họng Trần Dư Liêm khàn khàn, giọng nói thô thô quét qua màng nhĩ, lại làm Mộ Diệp nghe mà miệng đẳng lưỡi khô, mặt đỏ tim đập.

Nàng loáng thoáng biết ý nghĩa của chuyện này là gì.

Nhưng mà... Trần Dư Liêm không biết trong lòng Mộ Diệp xoắn xuýt, hắn chỉ tuân theo bản năng nguyên thủy của con người và tình cảm du͙© vọиɠ khó giải bày trong lòng, tới gần Mộ Diệp.

Lúc thiếu niên hướng toàn bộ phần đầu vào trước bộ ngực đang dậy thì của mình, mặt Mộ Diệp đã đỏ có thể so với mấy quả lựu, da mặt thật mỏng tựa như chỉ cần bấm nhẹ vào là có thể bóp chảy ra nước.

Vừa đau vừa ngứa, cảm giác mâu thuẫn hòa vào nhau kín đáo tạo ra kɧoáı ©ảʍ khó tả, kí©h thí©ɧ thân thể ngây ngô của thiếu nữ.

"Diệp Diệp... Thật mềm... Thơm quá.. " Ngại Mộ Diệp còn chưa đủ thẹn, Trần Dư Liêm tiến thêm một thước, dùng cái đầu xù của mình cọ xát mềm mại.

"Huynh... Trần Dư Liêm— " Mộ Diệp không nhịn được kêu lên sợ hãi, vì Trần Dư Liêm vậy mà trực tiếp cắn lêи đỉиɦ tròn, lại như đứa bé hút sữa, hút lấy chùn chụt.

Ở chỗ mà mỗi ngày đi tắm ngay cả bản thân lúc nhìn thấy đều cảm thấy có chút ngượng, cứ vậy mà bị miệng của thiếu niên nhẫn tâm nuốt hết.

Lần này, Mộ Diệp không lo được nhiều như vậy, duỗi hai tay ra, muốn đẩy Trần Dư Liêm ra, bất đắc dĩ mặc dù bản thân thiếu niên bị thiêu nóng đến hồ đồ, nhưng vóc người thẳng tắp, bắp thịt rắn chắc, sức lực toàn thân đều được phóng ra, khiến Mộ Diệp như đấm vào bông, không có bất kỳ tác dụng gì.