Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thứ Phẩm Thấp Kém Bị Điên Cuồng Mê Luyến

Quyển 1- chương 19: Hàng giả

« Chương TrướcChương Tiếp »
Làn da trắng nõn trên cổ Giang Thanh Từ, được làm nổi bật bởi những sợi tóc đen mềm mại, trông như đồ sứ tinh xảo. Nhưng những dấu tay in hằn trên làn da đó lại chói mắt và dữ tợn.

Thậm chí, có thể mơ hồ nhận ra rằng chủ nhân của những dấu tay này hẳn là một người đàn ông trưởng thành có thể trạng và sức mạnh vượt trội hơn Giang Thanh Từ rất nhiều.

Sắc mặt của Tạ Dữ Trì dần dần trở nên lạnh lùng.

Anh nhìn những vết hằn trên cổ Giang Thanh Từ, không thể không tự hỏi, rốt cuộc phải là tư thế nào, phải làm những việc gì, mới để lại dấu vết như vậy ở vị trí này?

Sâu hơn nữa, anh bắt đầu tự hỏi, liệu trên những phần khác của cơ thể Giang Thanh Từ, có còn những dấu vết tương tự không?

Nhưng khi Tạ Dữ Trì vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này, một bàn tay khác đã nhanh hơn anh, đưa tay về phía Giang Thanh Từ đang ngủ trên giường.

Tạ Dữ Trì phản xạ nhanh chóng, nắm chặt lấy tay người kia.

“Anh đang làm gì?” Giọng nói vốn luôn ôn hòa của anh, lần đầu tiên trở nên lạnh lùng và đầy chất vấn.

Chính anh cũng không nhận ra sự thay đổi này của mình, nhưng người bị chất vấn, chính là Hạ Dực, lại rõ ràng nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt Tạ Dữ Trì.

Hạ Dực không rút tay lại, mà lạnh lùng nói: “Cổ cậu ấy đã bị ấn ra những vết như vậy, anh không muốn xem thử trên người cậu ấy còn có vết nào khác sao?”

Bị điểm trúng suy nghĩ, Tạ Dữ Trì nắm chặt tay Hạ Dực nhưng vẫn không buông ra.

“… Dù có vết hay không,” mãi một lúc sau, Tạ Dữ Trì mới khó nhọc lên tiếng, “cũng không phải là chuyện chúng ta nên điều tra.”

“Không phải chuyện chúng ta nên điều tra?” Nghe anh nói, không hiểu sao Hạ Dực lại nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Tôi thực sự không có tư cách để điều tra trên người cậu ấy có vết hay không, nhưng anh cũng không định điều tra…” Giọng Hạ Dực lộ rõ sự ngạc nhiên, “Anh thật sự quá rộng lượng với cậu ấy.”

Người yêu của mình ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, Tạ Dữ Trì lại không điều tra, nếu đó không phải là sự rộng lượng, thì là gì?

Tạ Dữ Trì lại không biết rằng Hạ Dực nghĩ anh và Giang Thanh Từ là một đôi. Trong giây lát, anh cũng không hiểu rõ lời Hạ Dực nói. Sau một lúc trầm mặc, anh chỉ nói: “Nếu em ấy tỉnh lại mà phát hiện, em ấy sẽ tức giận.”

“Tức giận?” Hạ Dực nở nụ cười lạnh, “Chỉ vì cậu ấy tức giận, anh sẽ bỏ mặc sao?”

“Nếu là tôi, cậu ấy dám trêu chọc người khác, để lại dấu vết như vậy trên người mình,” Hạ Dực nói, “Tôi sẽ không để cậu ấy có cơ hội bước xuống giường.”

Ánh mắt Tạ Dữ Trì thoáng lộ vẻ mơ hồ.

Anh không hiểu tại sao phải không cho A Từ xuống giường.

Nhưng anh vẫn nói đỡ cho Giang Thanh Từ: “A Từ chỉ là ham chơi một chút, những dấu vết này có lẽ là do một người bạn nào đó đùa giỡn mà ra.”

Nhưng khi nói vậy, trong lòng Tạ Dữ Trì lại cảm thấy không yên.

Dường như sâu thẳm trong tâm trí anh biết rằng, sự thật không phải như những gì anh nói.

Dù chưa từng trải qua tình yêu, nhưng là một người trưởng thành bình thường, anh cũng nên biết rằng những dấu tay này không thể là do đùa giỡn mà ra.

“Tôi sẽ hỏi em ấy vào ngày mai,” cuối cùng Tạ Dữ Trì nói, “Anh ra ngoài đi.”

Việc đuổi người ra ngoài thật sự không phải là điều mà Tạ Dữ Trì thường làm, nhưng lần này anh vẫn làm.

“Hỏi rồi thì sao?” Hạ Dực nói, “Ngay cả khi cậu ấy thừa nhận đã chơi đùa với bạn xấu, anh có thể làm gì cậu ấy bây giờ?”

Tạ Dữ Trì im lặng.

Hạ Dực cười nhạt, “Anh ngoài việc nói với cậu ấy vài câu, còn có cách nào khác sao?”

“Nếu không quản được người, thì đừng oán trách khi A Từ đi tìm người khác chơi?” Hạ Dực nhại lại lời Tạ Dữ Trì, “Dù sao A Từ còn nhỏ, không hiểu chuyện, vậy chỉ có thể tha thứ cho cậu ấy, đúng không?”

Nói xong, Hạ Dực cuối cùng cũng thu tay lại, không làm thêm gì nữa và rời khỏi phòng ngủ.

Nhưng trước khi rời đi, anh quay đầu lại nhìn hai người trong phòng, thấy Tạ Dữ Trì vẫn đứng bất động bên mép giường, còn thiếu niên trên giường thì vô tư ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến những dấu vết trên người mình bị nhìn thấy.

Lúc đầu, Hạ Dực nghĩ rằng Tạ Dữ Trì là một người ôn hòa và lương thiện, thậm chí cảm thấy áy náy vì điều đó.

Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, anh mới nhận ra rằng Tạ Dữ Trì chỉ là một người yếu đuối, ngay cả bản thân cũng không quản lý nổi, nên không có gì lạ khi Giang Thanh Từ lại không hề lo lắng mà dám quyến rũ anh.

Hiện giờ mang trên mình những dấu vết, không biết có phải bị kẻ nào đó ngoài kia chơi đến mệt không, Tạ Dữ Trì vẫn có thể nói đỡ cho cậu ấy…

Khuôn mặt Hạ Dực không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng trong lòng lại nghĩ.

Ngay cả khi phát hiện Giang Thanh Từ quyến rũ mình, liệu Tạ Dữ Trì cũng sẽ chọn cách tha thứ?

...

Đêm nay Giang Thanh Từ ngủ không ngon.

Không biết có phải vì đã uống rượu ở quán bar tối hôm trước không, mà suốt đêm cậu đều mơ màng làm những giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy có một con quỷ cứ nhìn chằm chằm vào cậu suốt đêm, nhìn đến mức cậu phát cáu, liền tiến tới tát con quỷ một cái.

Kết quả kỳ lạ là, sau khi tát, con quỷ đó lại đổi màu, từ đen sang đỏ, và đôi mắt quỷ đó cứ nhìn chằm chằm vào cậu, như thể chờ mong cậu tát thêm lần nữa.

Giấc mơ khó hiểu này khiến Giang Thanh Từ tỉnh dậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »