Quyển 1- chương 20: Hàng giả

Sau khi tỉnh dậy, nằm trên giường, cậungáp một cái, rồi bỗng nhớ ra rằng tối qua mình đã ngủ quên khi Tạ Dữ Trì cõng lên lầu.

Nói cách khác, tối qua cậu chưa tắm rửa!

Nghĩ đến việc mình mang theo mùi rượu mà lên giường ngủ, Giang Thanh Từ lập tức bật dậy, nhanh chóng xuống giường, lấy quần áo sạch và bước vào phòng tắm.

Nhìn thấy mình vẫn mặc quần áo từ tối hôm qua, Giang Thanh Từ lập tức tỏ vẻ ghét bỏ, nhanh chóng cởi bỏ chúng và ném vào sọt đồ dơ.

Bỗng nhiên, cậu nhớ ra điều gì đó, liền quay lại sọt đồ dơ, đưa tay tìm kiếm trong quần áo và cuối cùng móc ra chiếc nhẫn.

"Tôi tưởng cậu đã quên nó rồi," 001 đột nhiên nói.

Giang Thanh Từ giật mình khi nghe tiếng nói của nó, liền ôm chặt chiếc nhẫn trước ngực và oán giận nói: "001, sao anh nói chuyện mà không phát ra âm thanh gì trước, hù chết tôi rồi!"

001: "..."

"Cậu không muốn biết tối qua cậu thực hiện nhiệm vụ thế nào sao?"

Giang Thanh Từ vốn không hứng thú với nhiệm vụ, bị giọng nói của 001 làm cho hoảng sợ, cậu cảm thấy không an toàn, như thể có ai đó đang âm thầm theo dõi và có thể nhảy ra cướp chiếc nhẫn bất cứ lúc nào. Cậu liền giấu lại chiếc nhẫn vào sọt đồ dơ.

Sau khi làm xong, cậu mới bắt đầu tắm rửa. Khi đang tắm, cậu mới nhớ lại câu hỏi của 001 lúc trước, liền nói: "Nhiệm vụ tối qua? Chắc chắn đã hoàn thành rồi chứ?"

001 lạnh lùng nói: "Chưa xong."

Dòng nước dừng lại, Giang Thanh Từ mở to mắt, không tin vào tai mình: "Cái gì? Chưa xong? Sao có thể?"

"Cậu có muốn xem lại nội dung nhiệm vụ tối qua của cậu không?" 001 nói, "Tối qua, người vào phòng của Lục Chấp đáng lẽ là Tạ Dữ Trì, người có tiếp xúc thân mật với Lục Chấp cũng nên là anh ta, nhưng cậu đã làm gì? Cậu..."

Giọng nói máy móc của hệ thống vốn không nên có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng không hiểu sao, giọng 001 lại mang chút không vui.

"Cậu còn hôn anh ta."

Nghe thấy 001 dám chỉ trích mình, Giang Thanh Từ lập tức không vui.

"Vậy anh nên trách Tạ Dữ Trì chứ, liên quan gì đến tôi?" Cậu là kiểu người không bao giờ nhận sai lầm của mình, liền đổ lỗi cho người khác, "Nếu không phải Tạ Dữ Trì tự dưng đi đâu mất, tôi nào có cơ hội vào phòng? Dù sao kẻ biếи ŧɦái đó cũng không nhận ra ai, nhiệm vụ cũng không bị ảnh hưởng mà!"

Lúc này, Giang Thanh Từ hoàn toàn không thừa nhận rằng mình bị thu hút bởi vẻ ngoài của Lục Chấp mà vào phòng, còn tiếp tục oán giận: "Tôi còn bị bắt nạt nữa! Môi tôi đau đến thế này mà anh không thèm quan tâm!"

Nói xong, Giang Thanh Từ bĩu môi như đang hờn dỗi.

Đôi môi đỏ mọng của cậu như một nụ hoa mới nở, vẫn còn mờ mờ những dấu vết sưng đỏ do nụ hôn cuồng nhiệt đêm qua để lại.

001 bỗng nhiên trở nên im lặng.

Sự im lặng của nó khiến Giang Thanh Từ tự tin hơn, cậu lập tức cảm thấy 001 đang áy náy, liền nói: "Anh xem đi, thảm lắm đúng không? Cho tôi hoàn thành nhiệm vụ đi."

001 vẫn không nói gì.

Giang Thanh Từ liền hạ giọng, giọng nói trong trẻo mềm mỏng, như đang làm nũng: "Cho qua đi, ca ca."

001: "... Được, cho qua."

Nói xong, nó liền biến mất không dấu vết.

Liên tiếp hai lần nhiệm vụ đều vi phạm nguyên tắc nhưng lại hoàn thành, ngay cả 001 cũng bắt đầu nghi ngờ không biết mình có bị nhiễm virus gì không.

Chỉ còn lại Giang Thanh Từ, vừa mới làm nũng xong, lập tức như con gà chiến thắng, vừa tắm rửa vừa vui vẻ hát vang.

Tắm xong, trên người cậu vẫn còn đọng lại những giọt nước, cậu mặc quần áo vào, rồi nhặt lại chiếc nhẫn từ sọt đồ dơ, bước ra khỏi phòng tắm.

Vừa ra khỏi phòng tắm, cậu mới nhận ra trong phòng vẫn còn người.

Khi thấy rõ là ai, Giang Thanh Từ có chút ngạc nhiên: "Tạ Dữ Trì, giờ này lẽ ra anh phải đi làm chứ? Sao còn ở nhà vậy?"

Hơn nữa, Tạ Dữ Trì, người đáng lẽ phải đi làm, lại đang đứng cạnh giường cậu, thu dọn chăn gối lộn xộn.

Nghe thấy Giang Thanh Từ nói, anh không lập tức trả lời, mà đứng thẳng lên, quay đầu nhìn Giang Thanh Từ vừa tắm xong.

Chỉ liếc một cái, anh đã hơi sững lại.

Giang Thanh Từ chỉ mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình bước ra.

Đôi chân thon dài, xinh đẹp lộ ra từ vạt áo thun, những giọt nước còn đọng lại trên làn da trắng nõn, chậm rãi trượt xuống một cách lưu luyến.

Hơi thở của Tạ Dữ Trì như ngừng lại trong chốc lát. Khi Giang Thanh Từ đến gần, anh phát hiện tóc Giang Thanh Từ vẫn còn ướt sũng, dính chặt vào mặt và vai, những giọt nước nhỏ xuống làm ướt một phần áo. Anh liền lập tức lấy một chiếc khăn sạch từ ngăn tủ, tiến đến trước Giang Thanh Từ để lau tóc cho cậu.

“Hôm nay tôi xin nghỉ, không đi làm,” Tạ Dữ Trì nói.

Giang Thanh Từ ngửa đầu, không nhúc nhích để Tạ Dữ Trì lau tóc cho mình, hoàn toàn có vẻ như đã quen được người khác chăm sóc. Nghe Tạ Dữ Trì nói, cậu hỏi: “Sao lại xin nghỉ? Thân thể không khỏe sao?”

Điều này liên quan đến tiền tiêu vặt của cậu!

“Không phải vì thân thể không khỏe.” Tạ Dữ Trì nhẹ nhàng lau khô tóc Giang Thanh Từ, chiếc khăn lông dần dần trượt xuống, dừng lại trên cổ cậu. Giang Thanh Từ tưởng rằng Tạ Dữ Trì muốn lau nước trên cổ mình, liền ngoan ngoãn vươn cổ ra.

Nhưng cuối cùng, điều dừng lại trên cổ cậu là những ngón tay lạnh lẽo của Tạ Dữ Trì.

Trong lúc lau đầu, Tạ Dữ Trì gần như đã ôm lấy nửa thân trên của Giang Thanh Từ vào lòng.

Hiện tại, ngón tay anh đang dừng lại ở vết đỏ trên cổ Giang Thanh Từ.

“Vì tôi muốn ở nhà, hỏi em một câu hỏi thật kỹ.”

Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như thường ngày, nhưng dường như đã có chút thay đổi.

“A Từ, tối qua em đã làm gì ở quán bar Khoai Lang?”