Chương 1

"Sao nàng lại bất động?""Sẽ không chết đó chứ?"

"Chết cũng đáng đời, về sau sẽ không còn người đánh chúng ta."

Lục Kiều cố gắng mở mắt, trước hết nàng nghe được thanh âm nho nhỏ vui sướиɠ khi người gặp hoạ.

Lục Kiều đột ngột mở to mắt, thấy được mấy tiểu tử đang nói chuyện bên người mình, một lũ tiểu gia hoả xanh xao vàng vọt, trên người không có một chút thịt, nhìn qua giống như gà con.

Lục Kiều chưa kịp nói chuyện bốn tiểu gia hoả bên người thấy nàng tỉnh lại, sắc mặt đồng thời thay đổi, bốn người quay đầu liền chạy, một bên chạy một bên hoảng sợ kêu to:

"Nàng tỉnh rồi!"

"Nàng muốn đánh người!"

"Cha, cứu mạng a!"

"Chúng ta không có ăn vụng trứng gà của nàng!"

Lục Kiều nhìn mấy tiểu gia hoả chạy một cách khó hiểu, lại hơi liếc nhìn bốn phía.

Tường đất tiểu viện rách nát loang lổ, ở giữa tiểu viện là ba gian phòng phôi đất lợp mái tranh, hai gian phòng phôi đất nứt nẻ ở phía đông và tây, trừ mấy cái gian phòng này, trong tiểu viện không còn vật nào khác, nhìn qua vô cùng trơ trụi hoang vắng.

Đây là nơi nào? Không phải nàng đã chết rồi sao?

Thân là nữ quân y thế kỉ 21, khi nàng đang chữa trị cho những người lính bị thương, nàng đã bị đạn pháo của địch tấn công, theo lý thuyết, nàng hẳn là không có khả năng sống sót.

Lục Kiều vừa mới suy nghĩ, trong đầu liên tuôn ra một lượng lớn kí ức, nàng rất mau liền hiểu ra tình cảnh hiện tại của mình.

Nàng xuyên không, trở thành thê tử của Tạ gia thôn tú tài Tạ Vân Cẩn, Lục Kiều, thuộc huyện Thất Lý Trấn thành Đại Chu.

Lục Kiều này thật khiến người ta một lời khó nói hết, chẳng những nói chuyện hành động thô bỉ, hơn nữa còn rất bạo ngược, động tí là đánh mắng chửi người, ngay cả bốn nhi tử thân sinh cũng bị nàng đánh, cho nên bốn cái tiểu gia hoả đều rất sợ nàng.

Buổi sáng hôm nay, nguyên thân rời giường sau đó nấu hai cái trứng gà, bởi vì quá đau bụng nên chưa kịp ăn, kết quả khi nàng từ nhà xí trở về liền không thấy trứng gà đâu.

Cho nên nàng ta nhận định rằng hai cái trứng gà là do nhi tử mình ăn vụng, túm lấy gậy gộc đuổi đánh nhi tử, kết quả dùng sức quá mạnh, dưới chân lại trơn, té nằm trên mặt đất, đầu đυ.ng vào cục đá đâm chết, mà nàng bởi vì thế nên xuyên tới đây.

Lục Kiều im lặng nhíu mày, giãy dụa đứng lên, kết quả bởi vì cơ thể toàn là mỡ, chỉ một động tác đứng dậy đơn giản cũng khiến nàng mệt mỏi đổ mồ hôi đầy trán.

Lục Kiều đen mặt nhìn qua cơ thẩy đầy mỡ của mình, lại nghĩ đến bốn tiểu gia hoả không có hai lạng thịt, nàng không khỏi đồng cảm cho lũ gia hoả kia.

Chỉ là bây giờ đầu nàng rất choáng do mất máu, hay là trước tiên vào nhà nghỉ ngơi một chút?

Lục Kiều vừa vào gian nhà chính cũ nát, liền nghe được tiếng nghẹn ngào nho nhỏ truyền từ phòng ngủ tới:

"Cha, chúng con không có ăn vụng trứng gà của nàng ta."

"Đúng vậy, con cũng không có ăn vụng, cha đã từng dạy không xin mà lấy gọi là trộm, chúng con sẽ không làm kẻ gian."

"Nhưng mà nàng ta không những không tin, còn nói chúng con ăn vụng, cầm gậy đánh chúng con."

Đông phòng ngủ một mảnh tiếng khóc, cái này khóc không giống hài tử bình thường khóc, ngược lại là một loại đè nén ủy khuất nức nở, chỉ nghe liền khiến cho người khác cảm giác không đành lòng.

Lục Kiều theo bản năng đi đến phòng ngủ phía đông, chỉ là khi nàng tiến vào, bốn tiểu gia hoả vốn là đang khóc thút thít trong phòng, trong nháy mắt yên tĩnh như gà, bốn gương mặt nhỏ vàng như nến trở nên trắng bệch, bốn người nhanh chóng chạy đến phía đầu giường co rụt lại, bộ dạng như hận không thể rút vào trong tường.

Lục Kiều đang muốn nói chuyện, trên giường chợt có người mở miệng:

"Lục Kiều, ngươi có phải thấy ta nằm liệt trên giường không có biện pháp thu thập ngươi, cho nên ngươi bệnh cũ lại tái phát?"

Lục Kiều theo bản năng hướng trên giường nhìn tới, này vừa xem liền xem đến nhập thần.

Trên giường cũ nát là một nam nhân gầy gò đang nằm, nam nhân dù gầy, ngũ quan tinh xảo không thể tả, làn da lạnh như ngọc, lông mày và ánh mắt càng thêm thanh tú bức người lãnh diễm.

Rõ ràng thân chịu trọng thương, nhưng không thấy nửa điểm chật vật.

Chỉ là lúc này trong đôi mắt đen như mực của hắn,phản chiếu ra một cỗ địch ý lạnh thấu xương, lạnh lùng nhìn Lục Kiều.

Nếu lúc này hắn có thể động, Lục Kiều không hề nghi ngờ, người này có thể cắt đứt cổ của nàng.

Trên giường Tạ Vân Cẩn mắt thấy Lục Kiều bất động, chán ghét mở miệng lần nữa:

"Ta nói không cho phép ngươi động vào bọn nhỏ, ngươi nghe không hiểu sao?"

Lục Kiều nghe Tạ Vân Cẩn nói theo bản năng mà muốn giải thích:

"Ta?"

Chỉ là nàng chưa kịp nói, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân, người tới chưa tiến vào mà thanh âm quan tâm đã tiến vào trước:

"Tam đệ hôm nay cảm giác thế nào, có tốt hơn một chút không?"

Toàn bộ người trong phòng cùng nhìn đến người tới, người tới đen thui,lưng còng, rõ ràng chưa đến 30, nhìn qua lại giống như 40 tuổi một bộ dạng già nua.

Người nọ là nhị ca Tạ Vân Cẩn, Tạ Nhị Trụ.

Ba hôm trước, Tạ Vân Cẩn trên trấn bị xe ngựa đυ.ng trọng thương. Tạ lão cha cùng Tạ lão thái kêu người lên trấn trên Bảo Hoà Đường mời đại phu đến trị thương cho Tạ Vân Cẩn.

Đại phu sau khi kiểm tra qua nói ,Tạ Vân Cẩn bị thương rất nặng, phải tốn rất nhiều bạc để trị, liền tính sau khi trị hết, sau này cũng chỉ có thể tàn phế, cả đời nằm liệt trên giường.

Tạ lão cha cùng Tạ lão thái sau khi nghe được điều này đều thay đổi sắc mặt, sau đó bọn họ liền thương lượng có nên chữa trị hay không? Chữa trị có ích lợi gì không? Còn có, sau khi Tạ Vân Cẩn tê liệt rồi sau này ai dưỡng một phòng bọn họ?

Tạ lão cha cùng Tạ lão thái tổng cộng sinh 4 tử 1 nữ, Tạ Vân Cẩn đứng thứ ba, Tạ lão cha thích trưởng tử, Tạ lão thái lại thích đôi long phượng thai nhỏ nhất do chính mình sinh.

Tạ Vân Cẩn và nhị ca hắn từ nhỏ đã không được cha mẹ chào đón.

Bất quá lúc Tạ Vân Cẩn tám tuổi, phu tử trên trấn phát hiện hắn mười phần thông tuệ liền tới cửa thuyết phục Tạ lão cha cùng Tạ lão thái, cho hắn đi học.

Sau hắn lại biểu hiện kinh người, trước thi trúng đồng sinh, sau lại trúng tú tài.

Đây là Tạ gia thôn mấy chục năm mới xuất hiện người đọc sách, Tạ gia thôn nhân tất cả lấy hắn làm kiêu ngạo, Tạ lão cha và Tạ lão thái vì hắn được người khác kính trọng, không nghĩ tới một lần trọng thương, lại đem hắn đánh rơi xuống đáy vực.

Người Tạ gia cuối cùng thương lượng đem một nhà hắn phân ra, cho hắn năm lượng bạc trị thương, trị được thì tốt không trị được cũng do mệnh của hắn.

Nguyên thân không đồng ý phân gia như vậy, nhưng người Tạ gia vốn không để ý đến nàng, đem một phòng bọn họ đuổi đến nhà cũ.

Nguyên nhân vô cùng tức giận, cho nên cũng không lấy tiền cho Tạ Vân Cẩn chữa bệnh, cuối cùng là Tạ Nhị Trụ đem bạc trước kia Tạ Vân Cẩn trợ cấp cho hắn lấy ra đi đến Bảo Hoà Đường mua dược, sau đó lẻn lên núi không một bóng người nấu dược gửi qua, cũng vì vậy nên có thể cứu được tính mạng của Tạ Vân Cẩn.

Trên giường, Tạ Vân Cẩn nghe được lời nói của Tạ Nhị Trụ, lông mày và đôi mắt âm ngoan của hắn mới dịu đi một chút:

"Nhị ca, đệ đỡ hơn nhiều rồi."

Tạ Nhị Trụ thở dài một hơi, bước nhanh đến bên giường "Tam đệ, uống thuốc đi, lát nữa ta đem dược trên người đệ thay một lượt.

Lục Kiều đang định hỏi có cần nàng giúp hay không.

Không ngờ nàng còn chưa kịp mở miệng, Tạ Vân Cẩn đột nhiên quay đầu nhìn sang, mặt mũi lạnh như băng, phảng phất như những tảng băng vào mùa đông giá rét:

"Cút"