Chương 4

Lục Kiều vừa rửa chén vừa nghĩ mấy người trong phòng ngủ hẳn là đã ăn xong, nàng dự định đi tới đông phòng thu dọn chén đũa.Ngay lúc Lục Kiều vừa đi đến cửa sổ của đông phòng, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng có chút từ tính của Tạ Vân Cẩn:

"Tạ Văn Nghiêu, Tạ Văn Gia, Tạ Văn Thiệu, Tạ Văn Du, các con tự đem chén đũa đi rửa đi."

Từ nửa năm trước, Tạ Vân Cẩn đã bắt đầu huấn luyện cho 4 đứa nhỏ làm một số việc trong khả năng của chúng, cho nên khi vừa nghe lời cha nói, bọn chúng nửa điểm cũng không sinh khí, ngoan ngoãn làm theo:

"Vâng, thưa cha!"

Ngoài cửa sổ, Lục Kiều nghe Tạ Vân Cẩn nói như vậy, sắc mặt liền như bị sét đánh, sợ ngây người.

Bởi vì cho đến lúc này nàng mới nhận ra một sự việc, đó là chẳng những nàng đã xuyên không, hơn nữa là là xuyên vào một cuốn sách.

Kiếp trước, có một nữ thương binh bị thương phải nhập viện điều trị, vì rảnh rỗi nên liền mua một cuốn tiểu thuyết để đọc. Trong sách có bốn cái trùm phản diện, làm đủ mọi việc ác, gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng sau đó bị nam nữ chủ liên thủ tiêu diệt, bốn cái trùm phản diện kia có một phụ thân là thủ phụ, người phụ thân là thủ phụ kia vì muốn báo thù cho nhi tử liền hắc hoá trở thành đại BOSS lớn nhất trong truyện, mãi cho đến cuối truyện mới bị nam nữ chủ xử lý.

Bốn cái trùm phản diện kia có một các nương ác độc, thủ phụ đại nhân có một thê tử mất sớm, nàng ta tên là Lục Kiều. Mà bốn cái vai ác đó là Tạ Văn Nghiêu, Tạ Văn Gia, Tạ Văn Thiệu, Tạ Văn Du, còn thủ phụ đại nhân kia là Tạ Vân Cẩn.

Sắc mặt Lục Kiều ngay tức khắc trở nên khó coi, nàng vậy mà xuyên thành cái nương độc ác kia của trùm phản diện tương lai, thê tử mất sớm của thủ phụ đại nhân tương lai. Nàng đúng là muốn bao nhiêu xui xẻo liền có bấy nhiêu xui xẻo. Lục Kiều thật sự muốn phát điên rồi.

Bên kia, bốn đứa nhỏ vừa thu thập chén đĩa đem ra tới, đứa lớn nhất cầm hai cái, trong đó có một cái chén lớn dùng để đựng bánh trứng.

Sau khi bốn đứa nhỏ vừa thấy nàng liền lập tức sợ hãi tránh qua một bên. Cái dáng vẻ cẩn thận từng ki từng tí này, nào giống vai ác không việc ác gì không làm, gϊếŧ người không chớp mắt?

Lục Kiều quan sát bốn đứa nhỏ vừa mới chỉ cao tới đầy gối, lại nhìn thủ phụ đại nhân tương lai đang nằm liệt trong phòng kia, trong lòng nàng thầm nhắc phải bình tĩnh, không được hoảng hốt.

Trong đông phòng, Tạ Nhị Trụ quan tâm hỏi Tạ Vân Cẩn:

"Tam đệ, đệ có muốn đi tiểu không?"

Tạ Nhị Trụ chính là cái người đàn ông thô kệch, không biết chữ, nói chuyện cũng tương đối trực tiếp, bất quá Tạ Vân Cẩn cũng không cảm thấy ghét bỏ:

"Tạm thời không cần, nhị ca, huynh trở về làm việc đi"

Gia đình Tạ Nhị Trụ là những người làm việc cực khổ nhất trong Tạ gia, việc gì bẩn, mệt đều do cả nhà hắn làm, hắn còn có hai nữ nhi, tuổi chưa lớn lắm thì phải giúp cả nhà cho gà, vịt ăn.

Lúc trước Tạ Vân Cẩn từng khuyên Tạ Nhị Trụ nên tiết chế một chút, đừng làm việc liều mạng như vậy, nhưng cả hai vợ chồng Tạ Nhị Trụ đều đại khái là người thật thà, nên cũng chẳng để ý chuyện này lắm.

Về sau, Tạ Vân Cẩn liền vụиɠ ŧяộʍ chu cấp cho Tạ Nhị Trụ một chút bạc, bảo bọn hắn mua chút thức ăn bồi bổ cơ thể.

Hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày, lòng tốt của hắn sẽ được đền đáp, tại thời điểm hắn bị tất cả mọi người ruồng bỏ, nhị ca hắn vậy mà lấy ra tất cả bạc thay hắn mua thuốc.

Tâm tình của Tạ Vân Cẩn thực phức tạp, không biết nên nói gì, Tạ Nhị Trụ đã xoay người rời đi, vừa đi vừa nói:

"Tam đệ, ta trở về làm việc trước, giữa trưa lại tới thăm đệ sau."

Tạ Vân Cẩn yên lặng nhìn Tạ Nhị Trụ rời đi.

Đời này của hắn không biết còn có thể đứng lên hay không. Nếu như đứng lên được, sau này nhất định sẽ đối tốt với một nhà nhị ca.