Chương 17: Không để cho chạy mất

Nhấc chân, bé chạy những bước nhỏ bé tiến về phía hắn, ôm lấy đùi thú nhân, cái đầu nhỏ dùng sức dụi dụi, lại dụi dụi, Lôi Nặc sờ lên mái tóc mềm mại của bé, cúi đầu ôm lấy bé.

"Thật là, chỉ một bộ y phục mà khiến em vui sướиɠ thế này" Thú nhân thở dài không thôi.

Vu mã nhà hắn thật dễ dàng thấy thỏa mãn, nếu là người Miya khác, còn không đang lôi kéo thú nhân mua sắm điên cuồng, Lôi Nặc bắt đầu có chút nho nhỏ vui mừng, nhỏ như vậy bé đã biết vì trong nhà mà tiết kiệm, có điều loại ý nghĩ này chỉ duy trì được vài giây liền biến mất.

Chỉ có một bộ y phục tiểu vu mã nhà hắn đã liền cảm động muốn chết, vậy nếu người khác cho hắn nhiều thứ xa hoa quý báu gì đó hơn thì không phải có nghĩa là tiểu vu mã nhà hắn sẽ bị hấp dẫn sao?

Thú nhân vì suy nghĩ của bản thân mà cảm thấy kinh hãi, bắt đầu lựa chọn cùng lúc càng nhiều đồ vật, quần áo chồng chất thành một đống, cao hơn cả tiểu vu mã nhà hắn, Lôi Nặc nhìn tiểu vu mã nhà mình, cái miệng nhỏ nhắn há to, đôi mắt đen mở lớn, không tưởng tượng được, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Nhìn bé, Lôi Nặc cảm thấy toàn thân không có chỗ nào thỏa mãn cùng cao hứng.

Ông chủ Mya khôi thành cực kỳ vui sướиɠ, lần đầu tiên có người Mya mới nhỏ như thế đã mua nhiều quần áo như vậy. Hơn nữa đối phương còn mua toàn là hàng cao cấp, kiếm được khá nhiều, ông chủ điếm tự động nhận việc đưa hàng về tận nhà hắn, điều này tự nhiên khiến mọi người đều vui vẻ.

Sau lại đi mua giày, vì không muốn bé chỉ vì thứ ngon ngọt liền chạy theo thú nhân khác, Lôi Nặc muốn cho bé mở rộng tầm mắt, không chút khách khí mua thật nhiều giày.

Có giày, bé liền nắm tay thú nhân, tay Lôi Nặc tương đối lớn, xương ngón tay to, còn tay bé thì nhỏ nắm không hết được tay hắn. Lôi Nặc duỗi ra một ngón trỏ cho bé nắm.

Lôi Nặc đi chậm, bé nắm ngón tay tò mò nhìn bốn phía, cảm thấy rất là kỳ thú.

"Đến, theo sát, chúng ta đi mua đồ dự trữ, trong nhà nhiều thêm một bé con xinh đẹp, xem ra phải tăng thêm không ít thứ luôn phải theo sát, không được rời xa". Cũng không quản bé nghe hiểu hay không, Lôi Nặc cảm thấy nói chuyện với bé một chút tương đối tốt. Như thế, càng thêm thân thiết hơn.

Bé thì nghi hoặc phân vân, không biết vì sao, bàn tay nhỏ bé càng giữ chặt, nhắm mắt theo đuôi, sợ bị rớt lại phía sau.

Lôi Nặc mua một số hoa quả cùng rau dưa mới lạ, hắn cần làm thức ăn ngon cùng điểm tâm ngọt, những thứ mà người Mya ở Mya đại lục rất thích. Lôi Nặc muốn nịnh nọt tiểu vu mã nhà mình vui vẻ, chuẩn bị làm một chút bánh ngọt cho tiểu vu mã nếm thử.

Hơn nữa, rau quả thịt thà trong nhà không còn nhiều, hắn phải mua nhiều một chút, trước kia ngày nào dùng hắn mua ngày đó, có điều, hiện tại có một tiểu gia khỏa, hắn không thể lạnh nhạt không quan tâm tới tiểu vu mã, nếu một ngày nào đó không có gì cho tiểu vu mã ăn, tiểu vu mã chạy mất thì làm sao?

"Đến, chúng ta đi mua một ít thực phẩm về, về nhà sẽ chuẩn bị cho em, nhất định em sẽ thích" Lôi Nặc hơi nhếch lên khóe miệng, tuy nhiên trên mặt hắn vẫn như cũ không có chút biểu tình, có điều đó có thể thấy được tâm tình của hắn rất tốt.

Hai người hướng một chỗ đông người đi tới, phía trước tiếng nói chuyện ồn ào, người bán hàng rong hai bên đường nhiều không đếm xuể.

Mà ở cách đó không xa, một nam tử thanh tú mặc một bộ y phục màu trắng hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào bé, thần sắc y có chút cổ quái, là kích động, phấn khởi, lôi kéo một người lạnh lùng dị thường bên cạnh y, bộ quần áo đen đầy tà mị, nam tử kia thân hình cao lớn, đôi con mắt hẹp dài lạnh lùng, môi mỏng, thoạt nhìn cực kỳ lãnh khốc vô tình, phàm là trong phạm vi ba thước chỗ hai người đứng đều không có người dám đi qua.

Liền thấy nam tử thấp bé thanh tú kia tùy tiện lôi kéo nam nhân không ngừng tỏa ra lãnh khí đầy tà mị bên cạnh, kinh hỉ nói với hắn "Hắc Vũ, Hắc Vũ, ngươi mau nhìn, đúng là đồng hương của ta a, ta đã nói mà, soái khí như bản thiếu gia làm sao mà thèm nói dối, mau gọi hắn tới làm chứng..."