Chương 20: Chia sẻ thức ăn!

Edit: Bilundethuong

Nam tử thanh tú bị lãnh tuấn thú nhân lôi đi.

Bé ghé vào trên vai thú nhân mở đôi mắt đen to tròn nhìn nhìn.

Thú nhân còn tưởng bé không vui, sờ sờ cái đầu nhỏ xù tóc của bé an ủi.

"Đi, chúng ta không cần để ý tới bọn họ"

Lôi Nặc ôm bé đi vào cửa hàng bán thịt. Mặt tiền của cửa hàng xếp thành rạp, bên trong bày đủ các loại thịt. Có thịt thú hoang, như thịt linh nham thú mà lần đầu bé ăn. Thịt tương đối tốt, hương vị đậm đà vẫn rất được hoan nghênh.

Chỗ khác, có nhiều thịt thú được bắt từ rừng về nuôi. Chất lượng thịt mặc dù không ngon lắm, nhưng dùng để luộc hoặc hun khói thì lại có một mùi vị khác lạ, ăn trong miệng lưu lại hương thơm, còn có cá biển được phơi khô.

Sau đó, Lôi Nặc lại mua một ít đồ ngọt mà người Miya thích cho bé, bé có vẻ không thích, thú nhân liền nghĩ nghĩ, chẳng lẽ tiểu vu mã nhà mình không thích.

Bé là không muốn, hay là tiểu vu mã nhà hắn còn đang ngượng ngùng.

Lôi Nặc gật gật đầu, cảm thấy khả năng này vẫn tương đối đúng.

Sau đó lại mua một ít hoa quả rau dưa mà người Miya thích, bởi vì đồ vật quá nhiều, Lôi Nặc lại ôm tiểu vu mã nhà hắn nên cuối cùng đành thuê một cỗ xe, có chút giống xe ngựa, nhưng được kéo phía trước không phải là ngựa, mà là một con thú da dày thịt béo Tạp Mã, loại Tạp mã thú này được thú nhân Miya nuôi nhốt, tính tình hiền lành, bởi vì thân hình khổng lồ, sức lực rất khỏe, thường được dùng cho việc kéo xe thay cho việc đi bộ của thú nhân.

Bé đứng bên cạnh thú xa, nhìn Lôi Nặc đem một giỏ rau dưa, thịt thà đặt lên xe, sắp xếp xong liền ôm lấy bé con đang ngẩn người lên xe cao lớn. Xe này phía trước có hai chỗ ngồi, còn có một mái che nắng, phía sau là thùng xe, Tạp mã thú rất hiền lành, lỗ mũi bị xuyên qua một chiếc vòng tròn mạ vàng. Thú nhân phụ trách đánh xe thét một tiếng "Đi nào."

Sau đó, thú nhân Miya leo lên lưng Tạp mã thú bề ngoài có điểm giống tê giác, thú nhân Miya kia leo lên xong, vỗ vỗ tạp mã thú, ghé vào tai Tạp mã thú nói thật nhỏ cái gì đó, Tạp mã thú nện từng bước chân thô to hướng nhà Lôi Nặc đi đến.

Thú xa chuyển động, khiến xe xóc nảy, Lôi Nặc đem bé đặt trên đùi mình, một tay giữ lấy vòng eo tinh tế của bé, một tay xoa xoa mái tóc mềm mại làm cho hắn yêu thích không thôi.

Khoảng nửa tiếng sau, Tạp mã thú đã tới trước cả nhà Lôi Nặc, người phụ trách đánh xe đem đồ đạc trên xe tháo xuống, Lôi Nặc trả tiền công cho hắn.

"Được rồi, em cứ ngồi ở đó, ăn cái này đi"

Xe vừa dừng lại, bé liền nhảy xuống, thân hình nhỏ bé muốn ôm một sọt hoa quả vào trong nhà, đáng tiếc, thân hình quá nhỏ, cái mông vểnh lên, ngồi xổm chỗ đó lôi kéo nửa ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sọt trái cây như cũ không hề nhúc nhích, Lôi Nặc nhìn thấy buồn cười, một cái liền ôm lấy bé vào trong phòng, để bé ngồi lên ghế, bỏ ra đồ ngọt được thịnh hành ở Miya đại lục vừa mua trên chợ. Đồ ngọt kia là một loại ô mai chua chua ngọt ngọt, màu xanh, phần đầu to một chút, được ướp thêm đường và rượu hoa quả, mùi vị khá ngon. Lôi Nặc đem một bình lớn mở ra, lấy một quả bỏ vào miệng bé, bi kịch một màn xảy ra.

Bé mở rộng miệng, ngậm vào một quả ô mai to như quả trứng gà, ngao ô nửa ngày, nước mắt lưng tròng, cái tay nhỏ khó khăn đem quả ô mai ra, đưa tới trước mặt Lôi Nặc, bé muốn cho Lôi Nặc cùng ăn.