Chương 25: Ghen tị nha!!!

Bên ngoài tử hải bối được rửa sạch, bởi vì thịt bên trong thường là trong suốt, mở ra có thể nhìn xem màu sắc có thay đổi hay không, nếu như thịt hỏng hoặc có màu sắc khác biệt, những con đó đều không thể ăn. Món này là món hấp, khẩu vị nhẹ nhàng, cho nên Lôi Nặc lần này làm nhạt hơn món canh trước, cho thêm một ít muối ăn, hành tỏi, mà thịt sò bên trong, Lôi Nặc lại bỏ vào một ít gia vị. Sau đó chuẩn bị một nồi để hấp cách thủy. Đem tử hải bối đã được bọc qua một ít rong biển, rong biển màu xanh lục. hình dáng giống như cái bánh bao, gói kỹ lại. Sắp xếp tử hải bối ngay ngắn đặt trên nồi cách thủy. Mười bốn con sò tràn đầy trên nồi, còn có vài con không thể đặt xuống nồi được nên đành phải xếp chồng lên những con khác. Sắp xếp xong tử hải bối trong nồi, đậy vung lại, Lôi Nặc tăng thêm lửa bếp. Bé theo dõi một đường, đôi mắt trông mong sau lưng Lôi Nặc, bàn tay nắm lại, ngô, cái kia thật lớn, hình cầu, hình như ăn rất ngon. "Được rồi, chờ một chút, một lát là có thể ăn"

Lôi Nặc ôm bé đặt trên ghế ổn thỏa, lấy thêm một bộ chén đũa dao nĩa, đặt xuống bàn. Quàng lên một chiếc khăn ăn, bắt đầu ăn thịt cá chua cay, thấy bé không động đậy, Lôi Nặc tưởng bé không thích ăn.

"Sao vậy? Không muốn ăn?"

Lôi Nặc gắp một miếng ăn thử, không có bất kỳ vấn đề gì a, vẫn còn hương vị chua chua cay cay, rất ngon mà, hay là bé con muốn làm nũng không muốn tự mình ăn. Lôi Nặc gắp thịt cá đưa đến trước mặt bé

"Nào nếm thử..."

Bé bĩu môi, quay mặt sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu, vuốt vuốt cái bụng nhỏ hơi phình lên rất là buồn bực. Ô ô, bé rất muốn ăn, hận không thể nhét thêm thứ gì vào bụng, bé là không thể ăn được nữa. Bụng chứa không nổi, thế mà người nam nhân này ....hừ hừ, thật sự là đáng giận, không có thấy bé đã ăn no sao? Còn muốn đưa ra hấp dẫn bé!!!! Rốt cuộc không thèm để ý đến hắn! Rốt cuộc không thèm nói chuyện với hắn nữa! Bé thở phì phì, cảm thấy Lôi Nặc là chọc tức bé, quẹt quẹt miệng vài cái, vẻ mặt ta rất là không vui, ta chính là không ăn, ngươi làm gì được ta?

"Ách...."

Tay Lôi Nặc không khỏi hơi dừng lại, cười một tiếng, thấy tiểu vu mã nhà mình bộ mặt nghịch ngợm như vậy, ngược lại không có tức giận mà lại có cảm giác rất đáng yêu. Lúc này mới giống một đứa trẻ, lúc trước khuôn mặt nhỏ nhắn cứ luôn căng thẳng, như đề phòng gặp phải cướp, vẻ mặt này, mới thật bình thường. Xem ra tiểu vu mã nhà hắn đã chầm chậm thích ứng nơi này. Nhìn nhìn, ngón tay nhỏ của tiểu vu mã, sao lại đặt ở trên bụng ni, tiểu vu mã còn mặc quần áo hôm nay mới mua, thắt một cái dây lưng vừa vặn, lúc này do ăn no nên có vẻ chật hơn. Chỗ bụng đó, giống như là hơi hơi nhô lên. Trong đầu thú nhân trộm một cái ý nghĩ, thật muốn chọc chọc cái thứ trắng trắng nhô nhô ấy, không biết có phải rất mềm mại, rất thoải mái hay không....Sau đó lại chứng kiên tiểu vu mã quệt miệng vài cái, không ăn thức ăn hắn đút cho, thú nhân lập tức hiểu ra, thì ra là vậy, trong nội tâm không khỏi cười lớn, trên mặt vẫn như cũ không chút biểu tình, mười phần rất tự nhiên. Vu mã nhà hắn thì ra đây là do ăn hơi nhiều, ăn không được nữa, đây là đang hờn dỗi với hắn a. Thả ra đồ ăn vừa gắp, Lôi Nặc đi qua, đem tiểu vu mã còn đang chu chu đôi môi hồng ôm lấy, đặt ở trên đùi mình, bé có chút buồn bực, giãy dụa vài cái, Lôi Nặc thừa cờ sờ xoạng vài cái. Tiểu vu mã nhà hắn sao lại gầy như thế này, thân thể nho nhỏ, miệng cũng nho nhỏ, đều là nho nhỏ, như thế nào lại gầy như vậy, lại còn ăn ít, như vậy làm sao được. Lôi Nặc lại bắt đầu lo lắng.

"Được rồi, được rồi, ta xoa xoa cho em, một lát nữa ăn tử hải bối, thứ đó cũng không quá khó tiêu"

Lôi Nặc vươn tay, bao trùm lấy phần bụng hơi nhô lên của bé, nhẹ nhàng xoa, lực tay Lôi Nặc rất nhẹ nhàng, không dùng sức, chỉ là lên xuống xoa xoa, giúp dạ dày bé dễ co bóp hơn. Kỳ thật, Lôi Nặc chưa bao giờ làm việc này, còn là vừa học vừa làm. Dù sao, cũng không có người Mya nào ăn có một chút như vậy đã không chịu nổi. Tiểu vu mã nhà hắn xem như là khác người a. Đợi ổn định lại, sẽ mang tiểu vu mã nhà hắn tới chỗ đại phu trong thành, hỏi một số thứ xem sao. Lôi Nặc vừa nghĩ vừa xoa xoa bụng cho tiểu vu mã nhà mình, bé rất thoải mái, bụng cũng không còn no chướng nữa, hôm nay bé không có đi đâu khiến mệt mỏi nhưng là vừa ăn no xong rồi thì buồn ngủ, được xoa xoa bé đã cảm thấy mí mắt nặng dần. Nhìn bé đã ngủ say, Lôi Nặc bế bé vào phòng ngủ, chỉ là vừa buông tay, bé đã mơ màng mở to mắt tỉnh dậy, có chút mờ mịt. Lôi Nặc có điểm không đành lòng, xem ra tiểu vu mã nhà hắn là một chút cảm giác an toàn cũng không có, mới có hai ngày liền đã ỷ lại vào hắn, loại tình huống này nói ra thì thật là rất đáng mừng, chỉ là, Lôi Nặc có một chút đau lòng về quá khứ của bé.

"Ngủ đi, ngủ đi, không có gì, ta ở đây" Nhẹ nhàng vuốt vuốt, Lôi Nặc khẽ dỗ, cúi đầu xuống, thoáng hôn nhẹ lên trán bé một cái. Bé chớp chớp mơ mơ màng mạng đôi mắt, tựa hồ rất mờ mịt, trong đầu hỗn độn một mảnh, cơ thể ấm áp, lần nữa nhắm mắt lại, đôi bàn tay nhỏ bé níu lấy cổ áo Lôi Nặc, chép chép miệng, lắc lắc mặt vùi vào l*иg ngực to lớn ấm áp của thú nhân, hít hít cái mũi rồi rơi vào giấc ngủ ngọt ngào. Lôi Nặc không dám buông tay, đành phải ôm, trong chốc lát nhìn qua bếp lửa, không có việc gì hắn mới an vị nằm bên cạnh xem tiểu vu mã đang ngủ say. Ngô, làn da trắng trắng mềm mềm, còn rất mịn, cái mũi nhỏ nhỏ, hồng hồng, cái miệng hôn hôn chắc sẽ rất ngọt ngào...Đương nhiên tất cả đều là ảo tưởng trong đầu thú nhân mà thôi, Lôi Nặc lo lắng nếu làm vậy khiến tiểu vu mã nhà mình tỉnh giấc thì không tốt. Tử hải bối hấp chín, thứ này phải vừa chín liền ăn luôn, như vậy hương vị của sò mới không bị mất, cũng chắc chắn mùi vị sẽ ngon hơn. Vì tránh cho tiểu vu mã nhà mình khi tỉnh lại, lại không được ăn sò ngon mà ủy khuất khóc nhè, Lôi Nặc cuối cùng vẫn là quyết tâm đánh thức tiểu đông tây đang ngủ say dậy. "Vu mã, vu mã, dậy nhanh nào, lại có đồ ăn ngon này..."

Mở cái vung nồi, hương vị của tử hải bối thơm ngát tỏa ra, Lôi Nặc vừa mới nói ra, bé đã bị hương vị mê người làm cho tỉnh lại đôi mắt to đen không có chút mơ hồ, sáng long lanh chằm chằm nhìn vào hơi nóng đang bốc hơi trong nồi. Lôi Nặc bị thương rồi! hắn cảm giác bản thân đã chịu đả kích. Tại sao khi tiểu vu mã nhà mình tỉnh, chỉ thấy bé mơ mơ màng màng, như con sâu mềm mềm không chú ý tới hắn, vừa nhìn thấy thức ăn ngon con mắt trong suốt liền lóe sáng, hưng phấn như vậy, khác biệt lớn như vậy làm cho tâm tình của thú nhân tụt thấp xuống. Chẳng lẽ, trong mắt tiểu vu mã nhà hắn, hắn so với một con sò biển cũng không bằng sao!!!!! Cái này rất là không công bằng nha!!!