Chương 29: Nam nhân của nhà ngươi không phải con người!

"Thật không?" Nhị hóa quyết định không cho cái vật nhỏ này lại tiếp tục khoe khoang nữa.

"Vậy ngươi biết rõ hắn là gì sao?"

Bị vấn để này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, bé con cũng cực kỳ muốn biết người nam nhân kia rốt cuộc là thứ gì, chỉ là có trở ngại nghe không hiểu đối phương nói gì, điều này làm cho tiểu đông tây cực kỳ buồn bực cùng phiền não.

Những ngày này, người nam nhân đó đã đem lại cho bé những thứ tốt đẹp nhất từ trước đến nay đối với bé, bất kể là lúc nào cũng làm cho tiểu đông tây cảm động đến bối rối, bé muốn cảm ơn đối phương cũng không biết phải làm như thế nào!

"Vậy hắn là cái gì?"

"Lôi Nặc chính là một đầu sư tử, đó là bản thể của hắn, còn có người ở nơi đây đều không phải người, người kia nhà ngươi cũng vậy, hơn nữa ta thấy ngươi cũng không hiểu ngôn ngữ ở nơi này, có phải là vừa mới đến không lâu a?"

Nhị hóa nào đó có chút bốc đồng nhưng là vẫn có sự quan sát.

Sư tử?

Lôi Nặc = Sư tử = Dã thú = Nam nhân = Không phải người...

Trong đốc tiểu đông tây như muốn bốc khói, hình ảnh nam nhân như không ngừng biến hóa, chốc lát là bộ dáng Lôi Nặc, lại chốc lát là một đại sư tử lông vàng óng ánh, tiểu đông tây cảm giác như bản thân đang bước vào vườn bách thú, hơn nữa còn là một vườn người bách thú, thú vị cực kỳ...

"Ta mới đến được hai ngày"

Nhìn tiểu đông tây như vậy lạnh nhạt, một chút cũng không có một chút biểu tình sợ hãi hay kinh hoảng gì, làm cho Vương Vũ Thần có chút bất mãn:

"Này này, ngươi có suy nghĩ cẩn thận hay không, cái loại kia trong nhà này cũng không phải là người a, đấy là nhân thú, nhân thú à, chậc chậc khẩu vị cũng thật là nặng à!"

Tiểu hài tử bĩu môi, cực kỳ không đồng ý.

Bé cảm thấy sư tử rất tốt a, cho bé ăn ngon, uống ngọt, còn cho bé quần áo mới, còn cho bé ngồi ở trên vai, bé cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt, hơn nữa tiểu đông tây con hi vọng chuyện này cứ thế kéo dài mãi về sau.

"Ta cảm thấy sư tử cũng được a, hắn là sư tử thì có gì phải sợ, hắn cũng không ăn ta, còn cùng ta chơi...đúng rồi ngươi nói với ta những điều này làm cái gì?"

Không biết Vương Vũ Thần nói những điều này làm gì, tiểu đông tây còn không hiểu.

Chỉ có thể nói một điều, tiểu đông tây cũng không có một chút suy nghĩ gì về việc này.

"Ách, đây là điều ta muốn nói, đây là Mya đại lục, chưa từng có trong lịch sử, nơi này không có nữ nhân, chỉ có nam nhân, mà trong đó nam nhân chia làm hai loại, một loại là thú nhân Miya, có thể biến thân, còn một loại là người Mya, giống như hai chúng ta. Mà ngươi, xuyên qua...."

Thanh tú nam tử vẻ mặt mong mỏi nhìn bé con, muốn chứng kiến một tia ngơ ngác sững sờ hay là một tia kinh ngạc hoảng sợ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đáng tiếc chủ định này của Vương Vũ Thần thất bại rồi.

Vẻ mặt của tiểu Mộc Mộc chỉ là như bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm nói

"À, thì ra là xuyên qua..."

Rất bình thản.

Chính là xuyên qua.

Không có gì, không phải sao? Có gì kinh ngạc đâu...

"Vậy, người nam nhân đi cùng ngươi lúc trước là vật gì? Không phải là ngươi nói ai ở nơi này cũng không phải là người sao?"

Tiểu Mộc Mộc đột nhiên hỏi, làm cho Vương Vũ Thần còn đang chờ đợi để chê cười toàn thân cứng ngắc.

Nam tử thanh tú vẻ mặt có chút mất tự nhiên run rẩy, liên tục khoát tay miệng lắp bắp nói:

"Không có, không có chuyện gì để nói, thật sự, ha ha, Hắc Vũ thật sự không có lợi hại như Lôi Nặc, hắn một điểm tác dụng cũng không có, cho nên ngươi căn bản không cần chú ý đến hắn, ngươi chỉ cẩn xem nhẹ sự hiện diện của hắn là được rồi".

Dường như muốn lảng tránh vấn đề này, nam tử thanh tú vẻ mặt trắng bệch, cực lực né tránh vấn đề này.

"Vậy thì, chúng ta nói về chuyện khác được không? Hắc hắc, người kia nhà ngươi đối với ngươi thật tốt à, ta lúc tiến vào đã ngửi thấy mùi thức ăn ngon, ngươi có thể lấy cho ta thêm chút nữa được không?"

Nam tử thanh tú mở to đôi mắt đào hoa chớp chớp, bộ dáng thập phần nịnh nọt.

Bé con có chút nghi hoặc: "Đồ ăn ngon?"

Nhưng mà, những thứ đó là cho bé ăn a, sao phải cho hắn ăn?

"Đúng a, đúng a" còn tưởng tiểu đông tây này còn chưa hiểu, vì vậy, nhị hóa nào đó còn tự cho là thong minh mà rất tự nhiên xuất ra chứng cứ phạm tội, vặn bung một cái, lộ ra bên trong rỗng tuếch của vỏ sò lớn màu tím.

"Ngươi từ đâu có được thứ này?" Tiểu Mộc Mộc cảm thấy hai cái vỏ sò này vô cùng quen thuộc, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Nam tử không được tự nhiên vuốt vuốt đầu, mười phần thẹn thùng

" Cái này, chính là lấy ở chỗ kia trên giường ngươi a, không phải chỉ là ăn một cái..."

Lời của hắn còn chưa nói xong, bé con nguyên bản vẫn còn ngồi yên ở trên giường bỗng nhiên tức giận đến đỏ mắt, thoáng cái nhảy xuống, đánh về nơi nam tử đang có điểm bị dọa ngốc.

"A!" Một tiếng kêu thê lương từ căn nhà bằng đá vang ra, thanh âm không dứt bên tai, mà đang ở cách đó không xa, là Lôi Nặc đang kinh nghi (kinh sợ xen lẫn nghi hoặc) hường phía nhà mình thoáng nhìn, con ngươi kim sắc không khỏi một hồi căng thẳng, tin tức nguy hiểm bắn ra.