Chương 4

Chương 4

"Tiểu tử Lôi Nặc kia đi nơi nào a?" A Văn bất mãn kêu to.

"Chắc là đi rửa gì đó, ngươi cũng biết tật xấu của tiểu tử này đi, hắc hắc, hắn đi ngược lại lại tốt, lần này chính là người Mya a, mọi người nếu ai tìm được liền mang đến nhìn xem a..." Thú nhân cao lớn tên Y Mĩ không tao nhã nói ra, rất hèn mọn bỉ ổi. Những thú nhân khác mặc dù không nói ra, nhưng vẻ mặt rất là kích động, bộ dáng xem ra rất động tâm, thả ra thức ăn trong tay chạy đi, như sợ chậm một nhịp.

Bé ở trong bụi cỏ chầm chậm bước đi, đều do cỏ dại quá cao, hơn nữa lại mọc cực kỳ dày, bé phải mất rất nhiều sức mới có thể đi qua. Gạt rất nhiều cỏ dại, bé kinh hỉ phát hiện bên cạnh đống lửa không xa, trên một tấm da thú lớn, có không ít trái cây cùng thịt nướng bên trên.

Bé mở to đôi mắt, cảnh giác nhìn bốn phía, quan sát một hổi lâu không thấy có người, nhịn không được bị hấp dẫn, nện bước tiến lại gần, vuốt cái đầu nhỏ, hình như là không có người a, không khỏi lần nữa tiến lên phía trước, rất nhanh tới nơi, trên khối da thú cực lớn, có mấy khối thịt ước chừng 2 đến 3 kg được nướng chín, bên trên còn sắc dầu mỡ vàng óng, mùi hương mê người xông vào mũi, bé lần nữa không nhịn được nước miếng chảy ròng.

Bàn tay trắng trằng nhỏ bé vươn ra, ngón tay đột nhiên rụt lại, cũng không biết có phải hay không bé nghe nhầm, bé tựa hồ nghe thấy tiếng cười, không, hẳn là đói bụng quá sinh ảo giác. Đôi mắt bé tập trung nhìn khối thịt lớn, nuốt nước miếng, một cái bắt lấy, vừa mới đυ.ng vào, khối thịt nướng thoạt nhìn vô cùng mê người lại làm người phỏng tay, bàn tay bé một màu đỏ hồng hồng vì nóng, phủi phủi vài cái, cau mày, không thể như vậy buông tha cho nó, bé nhất quyết cầm lên tay, ôm thịt nướng còn nóng tiến vào trong rừng.

Bé ôm thịt nương, vẻ mặt khẩn trương nhìn bốn phía, nhìn thịt nướng trong tay mà nuốt nước miếng, rốt cục có thức ăn có thể ăn. Đôi mắt bé ê ẩm, cái mũi khẽ hấp khí, muốn khóc quá.

Đây là thịt. Bé thật lâu không được ăn thịt, bé nhìn lại bên kia, một dãy đều là thịt nướng, còn có cả ở trên đống lửa, bé chỉ là trộm một khối, hẳn là không phải lo a, những người kia hẳn là không trách cứ bé, yên lặng nghĩ, cái đầu nhỏ cúi xuống, cái mũi để sát vào, cố gắng hít vài hơi, vẻ mặt say mê, lần này ăn vào, không biết lần sau khi nào thì mới được ăn.

"Ngô....sao lại cứng như vậy?" Bé lần nữa nhíu mày, gặm thịt nướng cứng như đá, thì ra nhìn thì ngon như vậy, ăn vào trong miệng lại thật là khó khăn.

Cũng không quản nhiều như vậy, liều mạng cắn rách một miếng, đôi bàn tay nhỏ bé bắt lấy khối thịt nướng, cố hết sức mèo nhỏ, hô hô, rốt cục căn được một miếng, ngậm trong miệng, mùi thơm đều tan vào trong bụng, dùng sức nhai nhai nuốt xuống, còn là thô sáp, cuối cùng làm cho miệng như là đầy cặn, bé như là nuốt xuống tảng đá, liên tục cắn mấy miếng, bụng không có no, ngược lại bởi vì cắn thịt mà dường như khí lực đã dùng hết. Nhìn trong tay khối thịt nướng khó có được, bé uể oải không thôi.

Vẫn không thể ăn. Một ít khối thịt còn lại, tích chảy chính là một khối lớn nước miếng bên trên, còn một hàng dấu răng nho nhỏ, bên cạnh cũng có một số chỗ bị cắn rơi ra.

"Người Mya? Thật đúng là người Mya a..."

Kỳ quái, trong này tại sao có thể có người Mya, còn là một đứa bé như vậy?"

Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng nói lạ lẫm, hơi có chút âm lãnh, âm thanh lạnh như băng.

Đó là ngôn ngữ mà bé chưa từng nghe qua, rất kỳ quái, bé không khỏi sợ hãi, rụt cổ lại, run rẩy đem khối thịt nướng trộm được dấu trong ngực, ngẩng đầu, liền nhìn thấy mọt đôi con ngươi màu vàng, lạnh lùng vô tình.