Chương 43: Bị nhốt trong phòng

Tác giả: Huyết Huyết

Edit: Bilun

Trong đầu nhị hóa lo lắng muốn chết, mà bên kia Á Liên, vị hôn phu của Lôi Nặc đã muốn một đường ba bước đi tới cửa nhà Lôi Nặc.

Á Liên nhìn đến cửa nhà Lôi Nặc đóng chặt, trong lòng cười lạnh không thôi, Lôi Nặc làm chuyện gì, ngày ấy thú nhân Mya đi săn thú cùng đã nói với y, y trái lại thật không ngờ, Lôi Nặc lá gan thật đủ lớn, cư nhiên làm ra loại chuyện này.

Về phần đứa nhóc nhặt được kia, Á Liên có biện pháp làm cho nó biến mất!

Cùng y tranh Lôi Nặc quả thực chính là muốn chết!

Á Liên sửa sang lại quẩn áo, vuốt vuốt tóc, từ trong lòng lấy ra một tinh thạch được mài bóng loáng như gương, gương này thực rõ ràng, Á Liên liếʍ liếʍ đôi môi, hướng hai má đánh chút phấn thơm, trên người phun một ít nước hoa, xong rồi mới cảm thấy hoàn mỹ.

Y tiêm trứ tinh tế tiếng nói, thanh âm mang theo ngọt nị cùng kiều mị "A Nặc, A Nặc ngươi ở trong nhà sao? Ta đến thăm ngươi, A Nặc?" Y nói như vậy xong, đã muốn đưa tay đẩy ra cửa nhà Lôi Nặc, bước từng bước cực kỳ nhẹ nhàng tiêu sái đi vào.

Lôi Nặc cùng bé con lúc này đang uống sinh tố đu đủ ma dụ ướp lạnh, ăn đến ngon lành, nghe thấy thanh âm, Lôi Nặc vốn mặt than có chút hơi không kiên nhẫn cùng...phiền não.

Hắn dứt khoát buông xuống ma dụ còn một nửa, đi ra bên ngoài, vừa mới đi hai bước liền trở lại, bé con thấy Lôi Nặc không ăn nữa, cũng dừng lại ngẩng đầu muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.

"Làm sao vậy?" Tiểu Mộc Mộc chớp đôi mắt to hỏi.

Lôi Nặc sắc mặt như trước có chút tức giận, l*иg ngực phập phồng không ngừng áp trứ thật lớn tức giận cùng phẫn nộ, hắn ngồi xuống, chậm rãi thở ra một hơi, kéo lên một chút thản nhiên ý cười, vuốt sợi tóc mềm mại của bé con.

"Không có việc gì, thứ này từ từ hãy ăn, ta mang ngươi đến sau phòng, ta trước xử lý chút việc, em ở trong phòng hảo hảo chờ, biết không?"

Lôi Nặc có chút lo lắng, không biết những lời này tiểu vu mã có nghe hiểu toàn bộ hay không.

Nhưng là người kia....

Lôi Nặc cảm thấy rất đau đầu.

Hắn thật là không muốn gặp người này, nhưng là, lại không thể không đối mặt.

Dùng sức xiết chặt nắm tay, bây giờ còn không phải thời điểm, hắn phải nhẫn nại, hiện tại lại có bé con...bé con đến đây, quả thật làm cho tâm tình của hắn cải biến không ít.

Bé con không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Lôi Nặc lo lắng cùng khẩn trương như vậy, đành phải gật gật đầu thuận theo, kỳ thật y chỉ có thể vụn vặn nghe hiểu vài từ ngữ đơn giản, chính là Lôi Nặc không cho bé tiếp tục ăn, bé con có chút ủy khuất, bé không phải là chưa có ăn xong sao? Nhưng là, Lôi Nặc nói, Lôi Nặc nói không ăn, bé sẽ không ăn, bé con chịu đựng, một chút cũng không nghe hiểu câu kế tiếp, gật gật đầu.

"...Được, được."

Thấy tiểu vu mã nhu thuận, như vậy nghe lời, Lôi Nặc rất là vừa lòng, hôn lên vầng trán trơn bóng của đối phương, vật nhỏ mơ mơ màng màng, một bộ cái gì cũng không rõ, ngón tay vuốt vuốt nơi bị hôn rất là nghi hoặc, nghi ngờ rất lớn.

Lôi Nặc đang làm gì a?

"Thực ngoan."

Nghe được là đang khích lệ mình, bé con vui tươi hớn hở ngây ngô cười không dứt.

Tiếng cười khanh khách thực thanh thúy của bé con, cũng thực sạch sẽ ngọt ngào, làm cho thể xác và tinh thần của người ta đều khoan khoái, nhưng cũng không phải là đối với ai cũng vậy, đối với một người mang lòng tin tưởng cùng kích động Á Liên mà nói, điều này không nghi ngờ là âm thanh khó nghe nhất làm cho y muốn phát điên.

Quả nhiên!

Bọn họ nói đúng.

Lôi Nặc đang cùng cái tiểu người Mya nhặt được ở chung không sai, nghe một chút còn thật ***, Lôi Nặc a Lôi Nặc, ngươi làm ra được tình trạng này, đem Á Liên ta rốt cuộc đặt ở vị trí gì?

Á Liền cũng không nhẹ nhàng bước nhỏ tới mà trực tiếp bước lớn tiêu sái đi vào, nhìn thấy Lôi Nặc mặt hàn sương, mỉm cười ngọt ngào nói " A Nặc, ta đến xem ngươi, bên cạnh ngươi đây là..."

Hẹp dài con ngươi lộ vẻ hiếu kỳ cùng khó hiểu, hỏi đối phương.

Nghe được có thanh âm của người khác, bé con nghi hoặc hồi lâu, bé thấy đối phương âm thanh thực dễ nghe, như là tiếng chuông gió va chạm vào nhau leng keng leng keng, thực dễ nghe, là khách nhân đến nhà Lôi Nặc sao? Nhưng là Lôi Nặc nhìn như không vui thì phải?

Bé con uốn éo đầu, cái cổ nho nhỏ đã bị kéo đi qua, Lôi Nặc không muốn bé thấy Á Liên, nắm tay bé vội vàng hướng phòng ngủ đi tới, đi rất vội vàng, Lôi Nặc bước chân dài, bé con không đuổi kịp, một cái té ngã, cũng may bé con không phải là cái dạng yếu ớt, không thèm để ý tự mình đứng lên chạy chậm theo sau, mà Lôi Nặc ở phía trước nắm tay bé tựa hồ không phát hiện ra bé bị ngã, tiếp tục hướng phòng ngủ mà đi, mày cau lại, có vẻ thập phần không kiên nhẫn, thế cho nên lộ trình hơn mười thước bé con từ chạy chậm liền biến thành bị kéo chạy theo sau.

Tiến đến phòng ngủ, Lôi nặc đã đem ôm lấy bé con đang thần hồn không yên đặt lên trên giường, nghiêm mặt nói "Ta phải đi làm chút chuyện, em ở trong phòng một mình, không được ra ngoài biết không?"

Bé con có điểm ủy khuất hấp hút cái mũi, tạ hồ có chút không rõ vì sao Lôi Nặc đột nhiên làm vậy.

"...Nga." Mềm mềm, còn kèm theo nho nhỏ giọng mũi, mang theo cảm giác nhuyễn manh manh, có loại chua sót nói không nên lời. Bé con cúi đầu, đùa nghịch ngón tay mình, bé biết, là bé gây trở ngại Lôi Nặc làm việc.

"Tốt lắm tốt lắm, thực ngoan, chốc lát về ta sẽ làm đồ ăn ngon cho em."

"...Nga."

Vốn từ hạn hẹp đến cực điểm, bé con chỉ có thể nói đơn giản vài từ trả lời Lôi Nặc.

Trông mong nhìn theo bóng dáng Lôi Nặc rời đi, sau đó đóng cửa lại, lúc bé con còn đang ngây người, lại nghe thấy răng rắc một tiếng, loại âm thanh này có điểm vừa quen vừa lạ, bé con cố gắng suy nghĩ thật kỹ, lập tức nghĩ ra, là tiếng khóa cửa đá, khó trách như vậy quen thuộc.

Nhưng là, Lôi Nặc sao phải khóa cửa làm gì?

Cửa đá đem phòng ngủ cùng phòng khách ngăn làm hai nơi riêng biệt, bé con lúc đầu còn tại trên giường lăn lộn, trong chốc lát chơi đến mệt mỏi còn không thấy Lôi Nặc mở cửa, có điểm hoảng hốt, bé không biết Lôi Nặc phải làm gì, nhưng là bị khóa trong phòng điều này làm cho bé con trong lòng sợ hãi, bé cảm thấy khó chịu, muốn ra ngoài.

Chần chờ trong chốc lát, bé nhớ đến Lôi Nặc dặn bé không được ra ngoài, bé con do dự, bên ngoài có khóa, bé muốn ra cũng không được, mà lúc này bên ngoài đột nhiên phát ra binh một tiếng, cực kỳ vang dội, sau đó là tiếng rơi vỡ liên tiếp vang lên, tiếng động rất lớn, cho dù là cách cửa đá, bé con cũng vẫn nghe được, tuy rằng rất nhỏ, bé có điểm hiếu kỳ, bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bé con giống như tên trộm, bé muốn đi nhìn lén, Lôi Nặc hẳn là sẽ không trách mắng đi, dù sao bé cũng không có chạy ra ngoài.

Bé con yên lặng tự nói với bản thân, sau đó ghé vào khe hở trên cửa đá, khe hở chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, bé con mở to hai mắt nhìn sang phòng khách bên kia, vừa nhìn thấy, bé con kinh ngạc không khép lại được miệng.

Bé nhìn thấy Lôi Nặc ôm một nam nhân mặc áo trắng, nam nhân kia rất đẹp, giống như là diễn viên ngôi sao lớn trên TV, như vậy đẹp mắt, nam nhân tại trong lòng Lôi Nặc, giống như con bướm trắng chỉ có thể hề hề nhu nhược đáng thương dựa vào.

Bé con nhìn bóng dáng cao lớn rắn chắc của Lôi Nặc, nhìn nhìn trên mặt đất đầy chén bát cùng bàn ghế, trong lòng tựa hồ hiểu ra điều gì, bé con đột nhiên nghĩ đến, nếu như bản thân không nhìn trộm, có phải hay không bản thân sẽ không biết việc này.

Quệt miệng, bé con cảm thấy không có hứng thú, chán nản đi lên giường, bé vuốt vuốt da lông mềm mại dưới thân, cảm thấy da lông có điểm không mềm mại như trước, bé lẳng lặng ngồi một chỗ, tay nhỏ bé đặt trên đùi, im lặng, nhu thuận tốt đẹp, chờ đợi Lôi Nặc về mở cửa cho bé.

Có lẽ lúc trước bé còn không biết vì sao Lôi Nặc phải khóa cửa, lúc này bé đã hiểu được, Lôi Nặc có việc phải làm, bé là trẻ con, sẽ quấy rầy đến hắn, bé con hiểu được.

Chính là, bé con không biết là, ngay tại lúc bé xoay người đi, cảnh tượng bên ngoài đều không giống như bé con nhìn thấy, bé con quay người lại, Lôi Nặc liền đẩy Á Liên trong lòng ra, có thể là lực đạo quá lớn, Lôi Nặc hành động quá mức dự kiến của y, Á Liên không kịp phản ứng ngã ngồi xuống đất, bên ngoài trò khôi hài diễn ra, bên trong bé con một chút cũng không cảm giác được, tiếp tục nghịch nghịch ngón tay.

Bé con cảm thấy đợi rất lâu rất lâu, mới nghe được tiếng mở cửa bên ngoài, bé ngồi trên giường, hai bàn tay nhỏ bé đặt ở trên đùi, trông mong chờ đợi, Lôi Nặc đi đến, thấy tiểu vu mã quá mức im lặng, cũng không giống như trước thân thiết chạy tới, dính lấy hắn, điều này làm cho Lôi Nặc kinh ngạc không thôi.

"Đây là làm sao vậy? ai chọc em mất hứng?"

Chẳng lẽ vừa nãy không cho tiểu vu mã ăn xong nên còn tức giận? Lôi Nặc có chút buồn cười, trẻ con đúng là trẻ con.

"...Không" Bé con nhỏ giọng nói xong, cũng không biết như thế nào, bé có điểm không dám nhìn Lôi Nặc.

"Được rồi, được rồi, ta đi chuẩn bị đồ ăn ngon cho em, ngoan ngoãn nga, đừng như vậy." Nhẹ nhàng dỗ dành, Lôi Nặc vẫn là không thích tiểu vu mã không nói gì, tổng cảm thấy tiểu vu mã có điểm không giống trước.

Bé con cảm giác được Lôi Nặc dỗ dành, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, bé nghĩ nghĩ bản thân đang ở nhà Lôi Nặc, vẫn là không nên tự ái gì đó, Lôi Nặc làm gì là việc của Lôi Nặc, bé chính là trẻ con, trong lòng không thoải mái liền không thoải mái, chỉ cần mỗi ngày cho bé ăn, không phải đói bụng là được rồi, đơn giản liền buông xuống, tâm tình nhất thời liền sung sướиɠ không ít.

"Ân..."

Có đồ ăn ngon, bé con đều là không thể có chút kháng cự được trước dụ hoặc như vậy.

Hôm nay xem như bình yên vượt qua, sau khi ăn cơm chiều cùng tắm rửa xong, Lôi Nặc liền ôm bé con lăn vào ổ chăn mềm mại thoải mái, Lôi Nặc tựa hồ có điểm mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ, bé con đang rúc trong lòng hắn có chút không buồn ngủ, ló đầu ra, mở mắt trừng trừng, đôi mắt màu đen to tròn trong đêm tối của bé con thật dọa người.

Cũng không biết tại sao, bé con một chút cũng không ngủ được, cũng không biết là vì cái gì, bé cảm thấy bốn phía tựa hồ có rất nhiều ánh mắt đang nhìn bé, ổ chăn luôn luôn ấm áp lại cảm thấy có chút không thích ứng.

Bé nghĩ tới nam nhân xinh đẹp nhìn thấy ban ngày, bộ dáng thân mật khăng khít ôm Lôi Nặc, hình ảnh như vậy tốt đẹp hài hòa, liền giống như trời sinh một đôi, giống như một đôi mà bé nhìn được khi đi chợ lúc trước.

Thú nhân cao lớn cường tráng, người Mya dáng người nhỏ nhắn, tạo thành một đôi hoàn mỹ.

Vương Vũ Thần từng nói, địa phương này gọi là Mya đại lục, trong lịch sử địa cầu chưa từng tồn tại, thế giới thú nhân, nơi này có hai loại người, một là thú nhân, bọn họ là từ những động vật tạo nên, còn có thể biến thân, còn lại là người Mya, giống như nam nhân địa cầu bình thường, không thể biến thân, nhưng là có khả năng sinh dục, ở Mya đại lục cả đời kết hợp bạn lữ chỉ có một đôi duy nhất.

Một đời một thế một đôi nhân...

Lôi Nặc cùng nam nhân xinh đẹp kia là một đôi đi, chính là...bé con nhìn Lôi Nặc ngủ say bên cạnh, ánh trăng dừng ở khuôn mặt tuấn mỹ, có vẻ có chút mê ly cùng mơ hồ, bé đột nhiên muốn đánh thức Lôi Nặc, hỏi một chút Lôi Nặc cùng nam nhân xinh đẹp kia có phải cùng một đôi hay không, nghĩ nghĩ rồi lại coi chắc là vậy.

Bé con dịch ra, ra ngoài một chút, bé đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nếu nam nhân xinh đẹp kia cùng Lôi Nặc là một đôi, về sau nằm trên chiếc giườngnày hẳn là nam nhân xinh đẹp kia đi...

Bé con nhíu mi, mím mím môi, lúc ban ngày bé liền cảm thấy phiền lòng, lúc ấy không biết là chuyện gì xảy ra, lúc này ngẫm lại, vật nhỏ sáng tỏ, không được bao lâu nữa bé liền phải rời khỏi nơi này.

Bé con từ trong lòng Lôi Nặc đi ra, ngồi ở đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt mở to, trong đêm tối đôi con ngươi màu đen có chút mờ mịt hoang mang, nhìn hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, bé con bất an nắm nắm ngón tay đến xuất thần.

Vì thế trong lúc tinh thần còn chưa tỉnh táo, chân trời cũng dần dần tỏa sáng, mặt trời nhô lên.

Hết chương 43