Chương 8: Trở lại thôn

Bé không hiểu rõ tâm tình của Lôi Nặc, dù sao bé còn muốn nhìn nữa, bàn tay nhỏ bé cố gắng vặn bung tay Lôi Nặc ra. "Không được hồ đồ!" Lôi Nặc quát lớn, bé con lúc này ngẩn người, tuy bé không biết Lôi Nặc nói cái gì, có điều sự nhạy cảm của một đứa trẻ cho bé biết Lôi Nặc là đang tức giận, nhưng mà bé không rõ Lôi Nặc vì sao tức giận? Chờ thêm chốc lát, Lôi Nặc buông tay, bé một lần nữa nhìn thấy những thú nhân kia đã không còn, mà thay vào đó là có vài con hổ cùng sư tử to lớn, hình dáng của chúng so với bé to lớn gấp hai, ba lần, cực kỳ uy mãnh hung hãn, không giống như những con thú mà họ đã săn được không còn hơi thở đang được đặt trên lưng. Bé bị dọa chết khϊếp, nhưng cũng không dám thét lên, gắt gao nắm chặt lấy áo da thú của Lôi Nặc, một đôi mắt to đen tràn ngập hơi nước, mà những thú nhân Miya kia sau khi biến thân thì bắt đầu chạy đi rất nhanh. Lôi Nặc một tay bắt đầu cởi đồ biến thân, hắn nhìn sắc trời, nhất định phải mau chóng trở về thôn, bàn tay to lớn cởϊ áσ, sau đó bỏ trong túi da. Bé nhìn Lôi Nặc cởi bỏ áo không còn chỗ cho mình nắm, tưởng là Lôi Nặc muốn vứt bỏ mình lại, muốn rời đi, lo lắng không được, quyết định chủ ý muốn đi theo Lôi Nặc, lần đầu tiên chứng kiến Lôi Nặc đang thoát quần áo chớp mắt xoay người một cái. Một vật cực lớn hiện ra, nhìn cái vật thước tấc dưới thân Lôi Nặc, bé yên lặng nuốt nước bọt, ngô, thật lớn a, có điều hình dáng cũng giống của bé, bé còn tưởng rằng những người man rợ này vật đó cũng kỳ quái như bản thân họ, không khỏi yên tâm vỗ ngực một cái. Có lẽ ánh mắt bé quá mức nóng rực, Lôi Nặc ngừng tay lại, quay đầu nhìn, liền chứng kiến bé mở to đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm vào địa phương không nên nhìn, nhìn bé trong chốc lát, nhìn vào khuôn mặt đang thưởng thức kia, Lôi Nặc không thể bình tĩnh, hơn nữa dưới cái nhìn ngây thơ thuần túy ấy, Lôi Nặc phát hiện hắn rõ ràng có phản ứng xấu hổ. Trong khi hắn đang run run trước cái nhìn của bé, bé tựa hồ đang nhìn cái gì đó kỳ quái, dường như rất là nghi hoặc cùng khó hiểu. Hai tay to lớn của thú nhân lần đầu tiên run rẩy, không biết làm sao, đây là trường hợp chưa từng có đầu tiên sau khi hắn đi săn thú. Ngay cả quần áo da thú cũng không cất đi, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay biến thân, dáng người cao lớn dần biến thành một con sư tử lông vàng uy phong lẫm lẫm đứng bên người bé.

"...Trời!" thì ra là như vậy! Bé như hiểu ra gì đó. Bé quan sát con sư tử to lớn trước mắt, sư tử dùng miệng vất đồ đạc cùng thú săn lên lưng, sau đó dùng dây buộc chặt (?), rồi khuỵu hai chân trước xuống, cái đầu cao ngạo hơi hơi cúi thấp, bé ở phía sau rất thông minh như chú khỉ nhỏ thuần thục leo lên, hơn nữa bé còn chọn một chỗ cực kỳ mềm mại, thoải mái, và là nơi rất an toàn ngồi xuống–có thể nhìn thấy hai tai sư tử chính giữa đám lông bờm. Mà sau khi bé ngồi ổn định, cái đầu cao ngạo lại cúi thấp xuống hơn một chút, đôi mắt kim sắc của sư tử hơi hơi híp lại, uy nghiêm không thể xâm phạm, vô cùng thần bí, trong miệng phát ra vài tiếng hừ lạnh, ý bảo tâm tình hắn đang cực kỳ khó chịu. Bé vui sướиɠ hài lòng, một chút cũng không cảm nhận được tâm tình của Lôi Nặc, chốc chốc sờ sờ chỗ này, chốc chốc lại vuốt chỗ kia, cuối cùng phát hiện đám lông bờm trên đầu là mềm mại thoải mái nhất, những chỗ khác tuy thoạt nhìn vô cùng cao quý, đẹp đẽ nhưng mà không thể bám tay vào được a. Nhận thấy bé đã yên lặng, Lôi Nặc trong lòng thề, tuyệt đối chỉ có một lần này, loại việc như vậy về sau chắc chắn sẽ không xảy ra, hắn cố gắng làm bộ như không có gì ở trên đỉnh đầu, mở rộng bước chân, nhanh chóng chạy về phía trước. Bé lần đầu tiên cảm nhận được tốc độ nhanh như vậy, một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, một đường chỉ khanh khách thích thú cười. Rốt cục, khi màn đêm buông xuống, Lôi Nặc mang theo bé về tới nơi ở, bởi vì gần đến giờ ăn cơm, cho nên không thấy có người trên đường. Bỗng nhiên Lôi Nặc lên tiếng gọi, sau đó tầm mắt nhập nhèm của bé cùng Lôi Nặc giao nhau, Lôi Nặc với sự việc này đã trở nên bình tĩnh hơn, nghĩ thầm trong lòng, sau khi dàn xếp ổn thỏa, sẽ đem bé đi cho người khác....