Chương 33: Đột Phá, Vong Tình Tiên Đế

Một âm thanh vang lên, ngay sau đó: "Chủ nhân, hiện tại cần ta làm gì?"

Thanh Phong sững sờ, biểu cảm khuôn mặt trở lại bình thường, mỉm cười gật đầu: "Cổ Đồng mau chóng sử dụng tất cả nguyên lực còn sót lại bên trong Ngọc Hồn, giúp ta chữa trị tất cả kinh mạch do Tà Hoả gây ra."

Thanh âm vang lên lần nữa lần này mang theo sự nghi ngờ:

"Chủ nhân, vì sao lại không dùng nguyên lực ở trong đan điền, mà lại đi dùng nguyên lực ở bên trong Ngọc Hồn."

Thanh Phong lắc đầu, cười khổ: "Vô dụng, kinh mạch của ta đều bị phong ấn, cũng vì vậy không cách nào điều động nguyên lực ở bên trong đan điền được cả."

Ngay từ đầu hắn còn có chút nghi ngờ, bản thân có thật sự bị phong ấn kinh mạch, giống như sư tôn đã nói nhưng mà khi thử nghiệm, nếu như hắn còn đứng trên này thì đồng dạng không thể dùng nguyên lực.

Cổ Đồng giọng nói lo lắng vang lên: "Để ta giúp chủ nhân chữa trị kinh mạch, tuy nhiên có một điều ta cần nhắc nhở ngài..."

"Chuyện gì." Thanh Phong nghi hoặc.

"Chủ nhân đời trước của ta từng nói, mọi chuyện điều cần làm một cách chậm rãi, không được gấp ráp, nhanh thì 'dục tốc bất đạt', ta khuyên ngài vẫn bắt đầu luyện thể một cách chậm rãi, có áp lực là một chuyện tốt, bởi vì nó có thể cho chủ nhân động lực, để hoàn thành mục tiêu mà mình muốn, nhưng mà có đôi khi áp lực có thể sẽ đè sập đôi vai của người." Cổ Đồng thanh âm lo lắng vang lên.

"Chủ nhân đời trước của ngươi rốt cuộc là ai, vị tiền bối đó vì cái gì, lại bỏ ngươi lại nơi đó." Thanh Phong lắc đầu, thở dài.

Thanh Phong tuy rằng biết lai lịch của Cổ Đồng rất lớn, nhưng mà lại không biết được lai lịch thật sự, cùng tính danh người đã tạo ra nó.

Đời trước, Thanh Phong khi tìm được Cổ Đồng, hắn ban đầu cảm thấy nó cực kỳ bình thường, chẳng qua hắn khi đó phát hiện xung quanh mặt ngoài chuông đồng tràn đầy văn tự cực kì lạ lùng, vì thế mà hắn quyết định mang theo trên thân.

Thanh Phong bỏ ra một khoảng thời gian dài, tìm cách giải mã từng kí tự mặt ngoài chuông đồng nhưng vẫn không thể hiểu được ý nghĩa của những văn tự bên ngoài chuông đồng.

Cảm thấy chuông đồng tựa hồ vô dụng, Thanh Phong quyết định ngay tại khi đó phá hủy thứ này.

Đột nhiên, dị biến xảy ra, mặt ngoài chuông đồng phát sáng, rồi hoá thành một vệt ánh sáng xuyên thẳng qua mi tâm trên trán rồi biến mất.

Lúc đó, Thanh Phong còn khoảng sợ đôi chút, tuy nhiên rất nhanh hắn phát hiện, chuông đồng chỉ tiến vào bên trong tinh thần thế giới, mình chỉ cần dùng ý niệm liền có thể triệu hồi chuông động.

Có phát hiện mới, hắn lại bỏ thời gian ra tìm hiểu công dụng thật sự của chuông đồng, sau một khoảng thời gian nghiên cứu, Thanh Phong cuối cùng thành công mãn nguyện tìm được công dụng của Cổ Đồng.

Chuông đồng có một năng lực cực kì đặc biệt, Thanh Phong hình dung năng lực đặc biệt này bằng sự chuyển đổi nguồn năng lượng.

Chuông đồng có thả năng chuyển đổi linh lực thành một loại năng lượng bị Thanh Phong đặt tên bằng ba từ: Sinh Mệnh Lực.

Sinh mệnh lực dùng để ôn dưỡng kinh mạch cơ thể, còn có thể chữa trị ngoại thương lẫn nội thương, trái tim nếu bị đâm xuyên thì chỉ cần đầy đủ sinh mệnh năng lượng trong nháy mắt phục hồi như cũ.

Tuy nhiên nghịch thiên như vậy sinh mệnh lực lại không thể chữa trị đan điền bị vỡ nát.

Đan điền chính là vị trí linh lực nơi tụ tập, đan điền vỡ nát đồng dạng linh lực cũng đi theo biến mất.

Không có linh lực đồng nghĩa không có nguyên lực để chữa trị đan điền đã vỡ nát.

...

Trùng sinh ba năm, Thanh Phong cuối cùng cũng tiến vào tinh thần thế giới của bản thân, tại ngày hôm đó. Hắn phát hiện cổ chuông tựa hồ có linh tính đồng dạng. Cuối cùng mới biết được không biết từ khi nào, cổ chuông vậy mà tồn tại Khí Linh.

Một món pháp bảo nếu có khí linh, chứng minh kẻ luyện chế ra được pháp bảo là một người cực kỳ mạnh mẽ, tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng do thiên địa mà sinh, mà cổ chuông thuộc về tình huống thứ nhất.

Biết được pháp bảo vậy mà tồn tại khí linh, Thanh Phong suy nghĩ cuối cùng đặt cho nó một cái tên mới gọi là 'Cổ Đồng' đại diện cho sự thần bí cổ xưa, tuy nhiên lại không thể ngược dòng tìm hiểu quá thứ, bề ngoài giống như sắt, cực kì bình thường.

...

...

Quay về hiện tại, Cổ Đồng phát ra thanh âm tràn đầy đắc ý cùng kinh sợ: "Chủ nhân trước đó của ta là một vị Tiên Đế, chỉ cần nhắc đến tính danh, đã khiến kẻ khác phải sợ hãi quỳ lại cầu xin tha mạng."

Thanh Phong nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, mở miệng: "Ta cực kì tò mò, rốt cuộc tiền bối tạo ra ngươi là một người như thế nào."

Cổ Đồng từ khi thức tỉnh Khí Linh vẫn luôn miệng bảo rằng bản thân chủ nhân đời trước là một vị Tiên Đế nhưng lại không bao giờ nhắc đến xưng hào của người đó.

Cổ Đồng tràn đầy đắc ý khoe khoang: "Chủ nhân đời trước của ta là một vị nữ nhân xinh đẹp nhất chư thiên vạn giới, tối cường một vị Tiên Đế, danh xưng có thể lấy một địch mười vị tiên đế mà không rơi vào hạ phong."

"Nàng được người khác gọi bằng rất nhiều biệt danh, tuy nhiên chỉ cần nhắc đến hai biệt danh liền có thể khiến kẻ khác hoảng sợ.

"Đến với tiên vực, ngươi chỉ cần nhắc đến Vong Tình Tiên Đế hoặc Linh Lung Cổ Tháp người khác sẽ nói cho ngươi biết những từ này đại biểu cho điều gì."

"Vong Tình Tiên Đế trước kia khi từng khi triển một chiêu thức bị thế nhân đặt tên cho chiêu thức bằng bốn chữ 'Cổ Kim Vô Song' hoặc 'Chư Thần Hoàng Hôn' danh xưng mạnh nhất tiên thuật một trong.

"Tuy nhiên, nếu để bọn họ biết được, môn tiên thuật bị đặt với những cái tên tràn đầy bá khí thật ra chỉ do nữ đế tiện tay khi triển, không biết có cảm nhận gì nữa."

Thanh Phong lắc đầu, từ trước đến nay, mỗi khi nhắc đến chủ nhân của nó, Cổ Đồng điều biểu hiện ra bản chất như vậy, y như một Fan cuồng nhiệt của nàng.

"Đủ rồi, ta chỉ muốn biết Vong Tình Tiên Đế có phải người mạnh nhất ở Tiên vực đúng không mà thôi." Thanh Phong ngăn cản Cổ Đồng tiếp tục lãi nhải, khuôn mặt nghiêm túc nói.

Phải biết mấy năm nay Thanh Phong liên tục dụ dỗ Cổ Đồng hi vọng moi ra một chút liên quan đến chủ nhân trước kia của nó, tuy nhiên mọi lần điều thất vọng.

Không biết lí do tại sao lần này hắn vừa hỏi thông tin liên quan đến vị tiên đế đó nó liền một cách tự nhiên trả lời.

"Vong Tình Tiên Đế là người mạnh nhất ở tiên vực bấy giờ, cũng là nữ nhân đầu tiên trở thành tiên đế." Cổ Đồng giải thích, ngoài còn nhấn mạnh những từ tỷ như người mạnh nhất cùng nữ nhân khiến Thanh Phong có chút khó hiểu.

"Ta đã biết, Vong Tình Tiên Đế là kẻ mạnh nhất thời bấy giờ ở tiên vực, vậy làm sau đến được tiên vực." Thanh Phong gật đầu, tiếp tục dò hỏi.

"Tiên Vực là một vị diện đẳng cấp cao hơn thần giới hay còn được gọi hỗn mang vị diện, nơi mà tất cả thần đế cảnh giới trở lên dừng chân, muốn đến được nơi đó trừ khi chứng được thần đạo pháp tắc hoặc đột phá thần đế cảnh giới thì thông đạo nối liền vị diện sẽ được mở ra, chỉ cần đi theo thông đạo thì có thể đến được Tiên Vực." Cổ Đồng nghiêm túc trả lời.

Thanh Phong gật đầu, theo như cách nói của Cổ Đồng, e rằng Tiên Vực lại là một thế giới cao cấp hơn Thần Giới rất nhiều.

Thú Thần Quyết e rằng cũng do vị Vong Tình Tiên Đế sáng tạo, nếu không cũng là vật ở trên Tiên Vực mà không phải Thần Giới.

"Thú Thần Quyết là do Vong Tình Tiên Đế sáng tạo ra phải chứ." Thanh Phong bình tĩnh hỏi tiếp.

"Cũng không phải hoàn toàn, thứ này do mười hai vị Yêu Tộc Cổ Thần cùng nhau sáng tạo để lại cho người hữu duyên, vô tình bị Vong Tình Tiên Đế tìm thấy trong bí cảnh ở tiên giới, chủ nhân của ta chưa từng tu luyện công pháp này bao giờ, người nói rằng nó không hữu duyên với ta."

Thanh Phong bất ngờ đôi chút, ngay từ đầu hắn còn tưởng tượng rằng Thú Thần Quyết là do Vong Tình Tiên Đế sáng tạo rồi truyền thừa cho người hữu duyên.

"Hiện tại Vong Tình Tiên Đế đã ở nơi nào, tiền bối sao không mang theo ngươi ở bên người." Thanh Phong nhíu mày suy tư dò hỏi.

"Chủ nhân đã chết." Cổ Đồng thanh âm trở nên trầm thấp, trầm thấp.

"Chết? Cổ Đồng ngươi cũng đừng đùa, nếu bị tiền bối biết được coi chừng ngươi có thể bị phá toái thành từng mảnh nhỏ bất cứ lúc nào.

"Chủ nhân vì tìm kiếm một thứ hư vô mờ mịt mà phế bỏ tất cả tu vi của bản thân, tự tay phong ấn kí ức của nàng sau đó lựa chọn chuyển thế luân hồi." Cổ Đồng giọng nói trầm thấp, cuối cùng trở nên trầm mặc.

"Vong Tình Tiên Đế rốt cuộc đang tìm thứ gì, vậy mà tự phế tu vi, hơn nữa còn tự tay phong ấn kí ức rồi còn chuyển thế luân hồi, như vậy không phải đang tìm chết hay sao." Thanh Phong đôi mắt híp lại, kinh nghi bất định, giọng nói nghiêm túc trả lời.

"Theo ta được biết, chủ nhân ngay từ khi còn nhỏ đã tự tay sáng tạo ra một công pháp được gọi Vong Tình Quyết, môn công pháp do chính tay người chế tạo phương pháp cũng như yêu cầu để tu luyện cực kì quái lạ."

"Vong Tình Quyết yêu cầu người tu hành không được có bất kỳ cảm xúc hoặc thất tình lục dục nào, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết."

"Chủ nhân ngay từ nhỏ chỉ một lòng cầu đạo, hi vọng có thể một ngày bước vào cảnh giới trong truyền thuyết hay còn gọi là Đạo Cảnh."

"Thẳng đến có một ngày người đột phá Tiên Đế muốn tiến thêm một bước chứng đạo lại phát hiện đạo mà người chứng lại là Vong Tình Đại Đạo, điều này không phù hợp quy tắc thế giới, bởi vì nếu để nàng thành công chứng đạo thì chẳng khác nào Tiên Vực lại xuất hiện thiên đạo một thiên đạo khác hơn nữa còn là 'chí tư vô công' mà không phải 'chí công vô tư'.

"Biết được điều này, Vong Tình Tiên Đế biết bản thân đã không thể đột phá đạo cảnh, tuy nhiên đạo cảnh ngay từ nhỏ đã là chấp niệm nếu không thể thực hiện được nó chẳng khác nào nàng đang khiến bản thân rơi vào tâm ma kiếp."

"Ở lúc đó, Vong Tình Tiên Đế tựa hồ tìm được bản tâm, hiểu rõ mình cần làm gì, nàng tự tay chém đứt tu vi bản thân, rồi bỏ lại ta cùng Thú Thần Quyết ở nơi này, một mình mang theo Linh Lung Bảo Tháp tiến vào luân hồi."

Cổ Đồng giọng nói cực kỳ buồn bã trả lời.

"Thì ra là vậy, Vong Tình Tiên Đế là một người chỉ vì cầu đạo mà sống, tiền bối không dính khói bụi hồng trần, khiến một kẻ phàm như ta đây cũng tràn đầy tiếc nuối." Thanh Phong lắc đầu cảm thán.

"Trước khi Vong Tình Tiên Đế luân hồi đã từng phong bế kí ức của ta, mục đích vì không muốn ta tìm chủ nhân khác rồi đi tìm kiếm nàng trong vô vọng, sợ rằng có đại năng ở tiên vực tìm thấy ta, nàng liền đi tới hạ tầng vị diện, rồi giấu ta trong một hang động dưới mặt đất, bởi vì hạ tầng vị diện nguồn năng lượng điều cực kì nhỏ bé, đến nỗi mà không thể hoàn toàn thức tỉnh Khí Linh như ta, cuối cùng chỉ đành rơi vào giấc mộng hàng trăm năm, cuối cùng thì ta gặp được ngươi."

Cô Chuông thanh âm tràn đầy thê lương, tuyệt vọng cuối cùng hoá thành mừng rỡ.