Chương 5

Nhìn vào bộ trang phục da thú khác lạ trên người con cái, rồi nhìn lại đôi chân được quấn bằng da thú (thực ra là đôi ủng, nhưng Bạch Diệu không hiểu) trông thật kỳ quặc.

Tuy nhiên, khi mặc trên người con cái này lại trở nên vô cùng thuận mắt và đẹp đẽ, như thể con cái này vốn dĩ nên mặc như vậy.

Miếng da thú quấn quanh chân có lẽ là để bảo vệ da của con cái, dù sao con cái này quá trắng nõn và mềm mại, con cái trong bộ tộc lại có làn da dày nên chân cơ bản là để trần.

Thẩm Vân vốn dĩ đã có khuôn mặt thanh tú, theo nghĩa đen là rất đẹp.

Thẩm Vân cẩn thận đánh giá người đàn ông này, bản thân cao 1m8, ở kiếp trước đã được cho là cao rồi.

Nhưng trước mặt người đàn ông này, cậu chỉ cao tới vai anh, người đàn ông này cao ít nhất hai mét, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, làn da màu nâu lúa mạch khỏe manh.

Người đàn ông này đẹp trai không ai sánh bằng, cao lớn vạm vỡ, mắt sáng như sao, môi sắc nét, đặt trong thời hiện đại cũng được coi là người mẫu.

Cả hai đều không nói chuyện, đều đang thăm dò lẫn nhau.

Bạch Diệu không ngửi thấy mùi của những người thú khác trên người con cái này, nhưng anh lại ngửi thấy mùi của một đứa trẻ.

Một con cái không có bạn đời mang theo một đứa trẻ sống trong khu rừng ma quỷ này, Bạch Diệu nhìn thế nào cũng thấy không ổn, vì con cái rất quý giá, nên được nâng niu như báu vật.

Bạch Diệu nhìn người con cái này nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt, cảm thấy hơi xấu hổ, mặt bổng đỏ bừng lên.

"Cậu có muốn cùng tôi về bộ lạc không, bộ lạc chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu và đứa trẻ." Bạch Diệu hỏi, nơi này thực sự quá nguy hiểm, ở lại thêm một lúc nữa anh cũng cảm thấy nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Sau khi hỏi ra, trong lòng bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại sợ nghe được kết quả anh không muốn nghe, lòng lại nhói lên.

Nghe giọng nói trầm ấm đầy từ tính của người đàn ông, Thẩm Vân không khỏi cảm thấy tai mình như muốn mang thai, cậu có chút nghiện giọng nói.

Nhìn người đàn ông cũng không có ý làm hại mình, lại còn chủ động mời cậu về bộ lạc của họ.

Thẩm Vân suy đi nghĩ lại, thấy rằng nên về cùng anh, dù sao một mình cậu mang theo sói con ở đây thật sự rất nguy hiểm, gặp phải dã thú lớn như hôm nay, cậu thật sự không có cách nào.

Mặc dù có hệ thống trợ giúp, nhưng ai có thể khẳng định lần nào cũng sẽ may mắn như vậy? Hơn nữa cậu còn rất cô đơn, Tiểu Bạch lại không biết nói, một mình cậu rất cô đơn.

Con người đều là động vật sống theo bầy đàn, Thẩm Vân cũng không ngoại lệ.

"Được thôi, vậy làm phiền anh rồi!" Thẩm Vân thành thật trả lời.

Bạch Diệu không ngờ con cái này lại dễ dàng đồng ý về cùng anh như vậy, trong lòng xúc động, vui không nói nên lời, anh cũng không biết tại sao.

"Tôi tên là Thẩm Vân."

"Tôi tên là Bạch Diệu."

"Nhưng tôi nghĩ cậu nên xử lý vết thương trên người mình." Bạch Diệu ngửi thấy trên người con cái này có mùi máu tanh, nhìn thấy phần eo trắng nõn của con cái này chảy máu, anh nhìn thấy vô cùng chướng mắt.

“Chờ tôi một lát, tôi sẽ xong ngay.” Thẩm Vân nói xong, cởi chiếc túi da đựng sói con xuống đặt trên mặt đất, sau đó cởϊ áσ quần ra để xử lý vết thương.

Bạch Diệu nhìn thấy làn da trắng nõn nà của Thẩm Vân, vòng eo thon thả đến mức chỉ cần nắm tay là có thể ôm trọn, có chút ngượng ngùng quay mặt đi.

Vết thương của Thẩm Vân không sâu, chỉ bị trầy xước nhẹ, sau khi sơ cứu đơn giản, Thẩm Vân trở về nơi ở tạm bợ của mình.

Đem vài tấm da thú mà mình đã săn được nhét vào ba lô, còn thức ăn thì chỉ mang theo thịt khô đã phơi nắng, vì cũng chẳng có gì khác để ăn, còn phần thịt thừa còn sót lại, Thẩm Vân đành bỏ lại vì sợ bị hỏng trên đường.

Thẩm Vân nhìn lại hang động nơi mình đã sinh sống hơn một tháng qua, không khỏi cảm thán.

Sau đó, cậu lại hái một số bông hoa dại không tên, đi đến nơi chôn cất mẹ của Tiểu Bạch và tiễn biệt cô.

Dù sao cậu cũng sẽ mang theo Tiểu Bạch đi, nên phải báo cho cô ấy biết, hy vọng cô ấy dưới cửu tuyền phù hộ cho đứa trẻ này lớn lên bình an.

Sau đó, cậu chuẩn bị lên đường theo Bạch Diệu về bộ lạc của anh.

Bạch Diệu nhìn thấy chiếc ba lô to lớn kỳ quặc trên lưng Thẩm Vân cũng không nói gì, bởi vì thỉnh thoảng những người thú lang thang cũng sẽ có được những thứ kỳ quặc.