Chương 20: Nếm Thử

Khi Duẫn Trúc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Kiều Nặc đã đi săn trở về, bắt được một con thú có lông màu trắng như tuyết, được gọi là thú lông dài. Con thú này kích thước to như con thỏ, nhưng lại có hai cái sừng rất dài. Thú lông dài này chạy rất nhanh, vì vậy không quá dễ bắt. Da lông của nó vô cùng mềm mại và ấm áp, là loại da thú mà giống cái thích nhất, vậy nên con thú lông dài này được coi là một loài dã thú tương đối hiếm.

"Duẫn Trúc em đã tỉnh chưa? Em chờ chút, tôi xử lý xong con thú lông dài này rồi em hẵng tới, miễn cho tanh đến em." Kiều Nặc dường như đã xác định chọn Duẫn Trúc làm bạn lữ, liền coi Duẫn Trúc như bạn lữ của mình mà đối xử.

"Anh đi săn thú sớm như vậy?" Duẫn Trúc ngủ dậy trễ có chút xấu hổ, nhìn bên ngoài mặt trời đã lên cao như vậy. Không có đồng hồ, Duẫn Trúc cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi.

Kiều Nặc rất nhanh đã xử lý sạch sẽ xong thú lông dài. Con thú lông dài chắc phải to bằng một con cừu nhỏ, cũng đủ cho hai người ăn.

Kiều Nặc nhanh nhẹn lóc hết phần thịt ra, chặt xương thành từng khúc rồi đưa cho Duẫn Trúc. Duẫn Trúc rửa sạch sẽ đống xương, sau đó thả vào nồi nấu sôi, tiếp đó thả cả nấm đã rửa vào. Kiều Nặc thì bắt đầu nướng thịt, Duẫn Trúc đứng ở một bên nhìn xem. Thức ăn mỗi ngày đều là thịt nướng, Duẫn Trúc cảm thấy thật đau khổ, tại sao lại không có cơm gạo hoặc là có món chính gì đó khác cũng tốt.

Ngày nào cũng ăn thịt nướng, dù thịt nướng ngon đến thế nào đi nữa thì ăn nhiều cũng sẽ ngán.

Vì cái bụng của mình, cô nhất định phải mau chóng tìm ra thứ đồ ăn mới. Trong bộ lạc thứ đã được phát hiện ra có thể ăn chỉ có bảy, tám loại rau xanh, cùng năm, sáu loại quả, ngoài ra không còn gì khác cả.

Kiều Nặc quay đầu lại nhìn thấy Duẫn Trúc cau mày, nhịn không được hỏi: “Duẫn Trúc, em sao vậy, không vui à?"

"Tôi đói bụng rồi" Duẫn Trúc chu mỏ hướng đến Kiều Nặc làm một cái mặt quỷ, mỹ thực trọng trí nhớ của cô ở đây đều không có.

"Đừng nóng vội, tôi lập tức nướng thịt đây, đợi lát nữa xong thì để em ăn trước." Để giống cái chịu đói là không tốt, Kiều Nặc tăng nhanh động tác trong tay mình.

"Kiều Nặc, chút nữa đừng vứt chỗ thịt mỡ kia đi, nó có tác dụng." Thịt mỡ có thể mang đi thắng mỡ, rau xanh xào cùng tóp mỡ ăn rất ngon.

"Được." Kiều Nặc đáp ứng.

Duẫn Trúc thấy Kiều Nặc đang bận rộn, cô rất muốn giúp đỡ tới, nhưng cô thật sự không biết nướng thịt, mà nồi đá cũng chỉ có một cái.

Sau khi Kiều Nặc nướng thịt xong, canh cũng đã sẵn sàng, mùi canh xương thơm lừng mang theo hương nấm tươi. Duẫn Trúc múc ra hai bát, sau đó bê bát lên định ăn nhưng lại bị Kiều Nặc cướp mất.

"Duẫn Trúc, canh này tôi uống trước, đợi một lúc nữa em rồi em hẵng ăn. Nếu em đói bụng thì ăn thịt nướng trước đi." Dù Kiều Nặc đã tin tưởng Duẫn Trúc, nhưng hắn vẫn muốn tự thử trước một chút.

Duẫn Trúc hiểu rõ suy nghĩ của Kiều Nặc, hắn là lo lắng nấm vẫn có độc. Kiều Nặc định tự mình ăn thử trước, xác định không có vấn đề gì mới để cho cô ăn.

Mặc dù biết canh này không độc, nhưng Duẫn Trúc vẫn có chút xúc động. Nam nhân này vì sao lại đối xử tốt với cô như vậy, nói trắng ra là bọn họ mới gặp nhau ngày hôm qua, ngay cả nguyên thân trước đó đều chưa tiếp xúc qua với Kiều Nặc bao giờ.

"Được." Duẫn Trúc đáp ứng. Cô ăn trước mấy xâu thịt nướng, sau đó múc canh còn lại trong nồi ra bát để qua một bên, tiếp đó lấy một miếng thịt mỡ, bắt đầu xào cùng rau xanh.

Thấy Duẫn Trúc xào rau, Kiều Nặc hết sức tò mò, rau xanh không phải là dùng để nấu canh sao?

"Nếm thử xem nấu kiểu này có phải ăn càng ngon hay không?" Duẫn Trúc đem rau xanh xào đưa tới.

Nhìn năm bát canh đầy ắp, Doãn Trúc cau mày, đồ dùng trong nhà thật sự quá ít, xem ra cô phải làm thêm một cái nồi đá, còn có bát canh lớn và đĩa. Cô vốn còn định làm món trứng hấp ăn thử, nhưng lại không có bát, mấy cái này đều là do Kiều Nặc mang đến.