Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thụ Thế Thân Tỉnh Ngộ Rồi

Chương 14: Lãnh đạm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khóc lớn cười to, vui buồn quá độ.

Lần này, Phù Du lại bị bệnh.

Y rốt cuộc cũng đã nhìn thấy người mình tin tưởng, mới yên tâm buông lỏng: “Huynh trưởng.”

Yến Tri nhận thấy tình trạng của y không ổn, đưa tay sờ trán y, mới phát hiện trán của y nóng đến bỏng tay.

Yến Tri quay lại gọi một người tùy tùng: “Gọi quân y mà chúng ta đã mang theo đến đây.”

Hắn vừa nói xong, đã định bế Phù Du lên, thì đột nhiên, Tần Câu không biết bằng cách nào đã chuyển mình từ trên bậc thang xuất hiện trước mặt Yến Tri, thô bạo tiếp nhận Phù Du.

Yến Tri hít một hơi sâu, nghiêm nghị nói: “Bệ hạ, Phù Du bị bệnh.”

Tần Câu bế Phù Du, cúi đầu nhìn y một cái, rồi lạnh lùng nói với Yến Tri: “Trẫm thấy được.”

Nói xong, Tần Câu quay người ôm Phù Du đi trở về.

Phù Du hiển nhiên không nằm yên, muốn từ trong vòng tay của hắn lăn xuống, lăn đi tìm người khác.

Tần Câu ôm chặt hơn, cho đến khi nghe thấy trong tiếng thì thầm của Phù Du là hai chữ——

“Huynh trưởng…”

Tần Câu dừng bước, quay đầu lại, liếc nhìn Yến Tri.

Vàng anh nhỏ đang gọi hắn ta?

Tần Câu thu lại ánh mắt, nén cơn giận, ôm chặt Phù Du, bước lên cầu thang.

Hắn gọi: “Thôi Trực.”

Phù Du nghe thấy giọng hắn, không tự chủ được run lên.

Tần Câu cho rằng y lạnh, càng ôm chặt hơn.

Thôi Trực và đám tiểu thái giám vốn trốn trong thiên điện vội vàng chạy đến: “Bệ hạ có gì phân phó?”

“Truyền thái y.”

“Vâng.”

Tần Câu ôm Phù Du về phòng trong, đặt y lên đệm mềm, giúp y tháo dải lụa đỏ trói tay. Tần Câu ra tay không biết nặng nhẹ, dải lụa đã buộc lâu, để lại những vết hằn sâu trên cổ tay của Phù Du.

Tần Câu ấn vào những vết hằn trên cổ tay y, sắc mặt thay đổi, lại phải giúp y cởi bỏ lễ phục vốn đã không được mặc chỉnh tề.

Phù Du mơ màng mở mắt ra, thấy là hắn, cố gắng lùi lại: “Không được… không cần Tần Câu…”

Tần Câu dùng một tay giữ y lại, một tay tháo đai lưng: “Chỉ có Tần Câu, ngươi nghĩ còn có thể chọn người khác sao?”

Phù Du khóc lóc vùng vẫy: “Không cần Tần Câu, không cần Tần Câu…”

Tần Câu lạnh mặt, vốn định quát mắng y vài câu, nhưng thấy y như vậy lại thôi, lạnh lùng nói: “Đừng động đậy.”

Hắn chỉnh trang lại cho Phù Du xong, nhét y vào chăn.

Toàn thân Phù Du co quắp trong chăn, chỉ lộ ra một nửa gương mặt, mặt đỏ bừng, không biết là do khóc hay đang sốt, nước mắt rơi lã chã, thút thít trông rất đáng thương.

Tần Câu nói: “Không được khóc.”

Phù Du rất sợ hắn, nấc lên một cái, rồi cố gắng kìm nén, không dám khóc nữa.

Thái y vẫn chưa đến, Tần Câu sờ trán y, rồi cho y uống một viên thuốc.

Phù Du vẫn nhớ viên thuốc trắng mà Tần Câu đã cho y uống vào buổi sáng, bậm chặt miệng không chịu uống. Tần Câu đành phải nắm cằm y, nhét viên thuốc vào.

“Làm hạ sốt, đừng gây rối.”

Chẳng bao lâu, Thôi Trực đã dẫn theo thái y đến.

Tần Câu lùi sang một bên, để thái y bắt mạch cho Phù Du.

Thôi Trực thì thầm báo cáo: “Bệ hạ, Hoàng hậu còn ở bên ngoài với tùy tùng, nô tài không thể đuổi đi.”

“Tìm vài người khiêng hắn về, tay chân nhanh lên một chút.”

“Vâng.”

Tần Câu dừng lại một chút: “Từ nay đừng gọi hắn là ‘Hoàng hậu’ nữa.”

“Gọi gì thì được?”

“Tùy ngươi.”

“Vâng.”

Thôi Trực đi truyền lệnh, Tần Câu ngồi bên giường nhìn Phù Du.

Hắn biết Phù Du chắc chắn sẽ tức giận, nhưng không ngờ phản ứng của y lại lớn như vậy.

Hắn nghĩ rằng chỉ cần thành thân là có thể làm Phù Du vui vẻ.

Nhưng Phù Du vẫn đang nổi giận, còn giận dỗi nói không thích hắn nữa.

Điều đó là không thể, tuyệt đối không thể.

Tần Câu vô thức nhìn chằm chằm vào Phù Du, tạo ra áp lực lớn cho thái y.

Thái y dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, thấy vết đỏ trên cổ tay Phù Du cũng không dám nói gì, chỉ nói: “Bệ hạ, công tử bị phong hàn xâm nhập, có lẽ là do thời tiết trở lạnh trong mấy ngày qua…”

Tần Câu cười lạnh, nhìn Phù Du: “Cho ngươi ra ngoài hứng gió không về.”

Thái y đợi một chút, rồi tiếp tục: “Để lão phu kê hai đơn thuốc, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi hẳn.”

Tần Câu nâng cằm: “Đi đi.”

“Vâng.”

Lâu sau, Thôi Trực lại trở về báo cáo: “Bệ hạ, Đại công tử Yến Tri không chịu rời đi…”

Lúc này, Tần Câu ôm Phù Du, một tay cầm bát thuốc, chuẩn bị cho y uống, không quản được Yến Tri.

“Hắn muốn ở đâu thì cứ để hắn ở đó, tìm vài người canh chừng hắn.”

“Vâng.”

Tần Câu ôm Phù Du: “Vàng anh nhỏ, uống thuốc.”

Thuốc nước khác với thuốc viên, Phù Du bậm chặt môi không chịu uống, lại vùng vẫy không ngừng, Tần Câu không cách nào làm gì được y.

Tần Câu quát mắng y, quát một câu, uống một ngụm, Phù Du uống được hai ngụm, mặt nhăn nhó lại muốn khóc.

Mặt mày Phù Du tái nhợt, nhỏ giọng nói: “Không cần ngươi… không cần Tần Câu…”

Tần Câu ném bát thuốc lên bàn thật mạnh, hỏi: “Không cần ta, vậy ngươi cần ai?”

“Huynh trưởng, cần huynh trưởng …”

“Ta chính là huynh trưởng của ngươi.”

Tần Câu lại cầm bát thuốc, định cho y uống tiếp, nhưng Phù Du vẫn không chịu, còn làm đổ một ít lên áo.

Giằng co một lúc lâu, cuối cùng Tần Câu lùi một bước, quay đầu nói: “Thôi Trực, gọi Yến Tri vào đây.”

Yến Tri nhanh chóng được dẫn vào, Tần Câu bình thản nói: “Hắn sốt đến ngốc, ồn ào đòi ngươi.”

Yến Tri cởi bỏ áo ngoài dính bụi và khí lạnh, đưa cho tùy tùng, rồi ngồi xuống bên giường trước mặt Phù Du.

Tần Câu ôm Phù Du, lắc lắc y: “Này, người đã đến rồi.”

Yến Tri không nói gì, xoa tay cho ấm lên, rồi đưa tay chạm vào gò má Phù Du, nhẹ nhàng gọi: “Phù Du?”

Phù Du mở mắt ra, khi thấy là Yến Tri, lập tức muốn từ vòng tay của Tần Câu chạy ra: “Huynh trưởng…”

Tần Câu giữ y lại, Yến Tri cầm bát thuốc, múc một thìa thuốc, thổi thổi rồi đưa đến bên môi y.

“Được rồi, được rồi, không sao rồi, trước tiên uống thuốc đi.”

Phù Du khóc lóc: “Huynh trưởng, tôi thật ngu ngốc…”

Yến Tri đặt bát thuốc xuống, trước tiên lau mặt cho y: “Không ngốc, không ngốc đâu, uống thuốc trước, uống thuốc rồi từ từ nói.”

Phù Du được ông dỗ dành, yên tĩnh lại, cúi đầu, tùy tiện lau nước mắt: “Xin lỗi, huynh trưởng , tôi sai rồi.”

“Không sao đâu, huynh trưởng không trách ngươi, uống thuốc trước đã.”

Tần Câu muốn cầm bát thuốc, nhưng Phù Du không chịu, chỉ chịu để Yến Tro cho uống.

Tần Câu mặt mày xanh mét, lại không thể động vào Phù Du, chỉ có thể siết chặt tay, cố gắng nén giận.



Phù Du bệnh nặng nhưng vẫn còn nhận ra ai đang cho y uống thuốc.

Nếu là Yến Tri, y sẽ uống; còn nếu là người khác, y sẽ không uống.

Tần Câu cũng thử dỗ dành như Yến Tri, nhưng mỗi lần đều bị Phù Du nhận ra. Phù Du như cố tình làm Tần Câu tức giận, chỉ cần là hắn, Phù Du sẽ quay đầu đi tránh xa.

Tần Câu tức giận đặt bát xuống rồi rời đi, nhưng vừa ra đến cửa lại quay trở lại.

Hắn không thể để Phù Du và Yến Tri ở riêng với nhau.

Yến Tri cẩn thận cho Phù Du uống thuốc, Phù Du yên lặng, uống từng ngụm nhỏ một.

Cảnh tượng hòa hợp.

Chỉ có Tần Câu ngồi bên giường, hai tay đặt lên đầu gối, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hễ Phù Du uống xong thuốc, hắn sẽ ôm người về.

Đây là của hắn.



Chiều hôm đó, Phù Du uống thuốc xong thì ngủ, Tần Câu đặt y trở lại giường.

Hắn liếc nhìn Yến Tri đứng một bên, ra hiệu cho hắn ta rời đi.

Yến Tri không thay đổi sắc mặt, nhìn Phù Du một cái rồi hành lễ lui ra ngoài.

Tần Câu vuốt ve gương mặt Phù Du, dựa vào giường nhìn y một lúc, cho đến khi Phù Du ngủ say mới đứng dậy.

Hắn bước ra ngoài, Thôi Trực đi theo sau, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bên trong khi thấy hắn vùa bước qua ngưỡng cửa.

Phù Du từ khi bệnh đã luôn nằm ở chính điện của Dưỡng Cư điện dưỡng bệnh, ngủ trên giường của Tần Câu, bên ngoài là nơi Tần Câu thường xuyên xử lý tấu chương.

Cung điện vẫn còn trang trí chưa tháo dỡ, Tần Câu chưa ra lệnh, người phía dưới không dám động vào.

Tần Câu ngồi xuống trước bàn bày đầy ắp tấu chương. Thôi Trực theo thói quen đặt bút mực bên cạnh Tần Câu, thắp hương an thần, rồi cầm tách trà đã lạnh từ lâu, chuẩn bị ra ngoài đổi trà.

Hắn quay người, chưa đi được hai bước, đã nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng: “Thôi Trực.”

“Bệ hạ.”

Thôi Trực quay lại, thấy hoàng đế không ngẩng đầu lên, một tay cầm cuộn trúc, một tay cầm bút chấm mực, như không có chuyện gì xảy ra.

Hắn do dự một chút, định lùi ra, bỗng nghe hoàng đế nói: “Y bệnh nặng như vậy.”

Hành động và biểu cảm không khác gì lúc nãy, Tần Câu vẫn bình thản.

Thôi Trực tưởng mình nghe nhầm.

Hắn nuốt nước bọt: “Phù công tử lần này bệnh nặng hơn.”

“Ừm.”

Tần Câu không nói gì, cũng không bảo hắn rời đi, có lẽ là muốn hắn tiếp tục nói.

Thôi Trực cân nhắc một chút, rồi nói: “Có lẽ việc lập hậu lần này… đối với Phù công tử là cú sốc quá lớn, thân thể công tử vốn đã không tốt, nếu muốn chăm sóc tốt, lẽ ra nên chiều chuộng y một chút.”

Tần Câu lại phát ra một tiếng “Ừm” từ cổ họng.

“Gần đây Phù công tử như bị phạm Thái Tuế, không phải bị chỗ này thì bị chỗ kia, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại đến. Thực ra, có một số thương tổn, Phù công tử vốn không cần phải chịu.”

Tần Câu đột nhiên nổi giận, cười lạnh một tiếng, giọng nói trầm xuống: “Lão già, ngươi dám chỉ trích trẫm trước mặt trẫm, cút ra ngoài.”

Những vết thương mà Phù Du không cần phải chịu.

Có phải đang nói về việc hắn kéo Phù Du dậy giữa đêm hay bắt y đi ngồi xe ngựa hỏng không?

Phù Du chính là…

Thôi Trực cầm tách trà ra ngoài, Tần Câu giơ tay, vốn định vỗ xuống bàn, cuối cùng nhìn một cái vào bên trong, đổi từ nắm đấm thành lòng bàn tay, đấm xuống bàn, phát ra tiếng động nhỏ.

Hắn lại cầm bút lên, tiếp tục xử lý tấu chương.

Phù Du vẫn đang ngủ phòng trong, không có động tĩnh gì.

Xử lý xong tấu chương, Tần Câu đi vào phòng trong để xem.

Phù Du còn chưa tỉnh, Tần Câu thay quần áo bên giường, rồi kéo chăn lên nằm xuống, ôm lấy y.

Khi bị hắn chạm vào, Phù Du rõ ràng run lên một cái, y không nhịn nổi, không giả vờ ngủ nữa, lăn người, quay lưng lại.

Tần Câu ôm y, nói: “Ngươi vẫn còn sốt sao? Thân thể ấm áp như vậy.”

Phù Du mở miệng, không nói được gì, chỉ lắc đầu.

Tần Câu nhắm mắt, mặt áp vào tóc của y đang nằm trên gối: “Vàng anh nhỏ, ta thật sự không còn cách nào nữa, nuôi một nghìn tên tử sĩ cũng không vất vả bằng nuôi ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Phù Du nhẹ giọng: “Ta muốn ngươi thả Yến Tri … thả ta ra khỏi cung…”

Tần Câu đột nhiên nổi giận, mở mắt ra, giọng nói nghiêm khắc: “Không được nói những chuyện này, đã gửi cho ngươi nhiều đồ như vậy, ta còn hòa nhã nói chuyện với ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?”

Hắn thấy Phù Du lặng lẽ nhắm mắt, liền hạ giọng: “Nếu có người cho ta nhiều tiền bạc như vậy, ta cũng có thể cười mà để hắn chém một nhát, ngươi đừng không biết điều.”

Phù Du vẫn im lặng, im lặng mãi một lúc lâu, cuối cùng Tần Câu hít sâu một hơi nói: “Được rồi, ta nhượng bộ, ta chỉ có hai yêu cầu. Thứ nhất, không được nói muốn rời đi; thứ hai, đừng lấy Yến Tri, tên tiểu bạch kiểm đó ra chọc tức ta, nếu muốn dùng hắn làm trò, là ngươi tự hạ thấp chính mình.”

Tần Câu nói xong, lật người ngồi dậy, kéo rèm, xuống giường.

Hắn đi được một nửa lại quay lại, cố ý nói: “Vàng anh nhỏ, ta ra ngoài ngủ.”

Phù Du không phản ứng gì, chỉ kéo chăn lên thêm.

Tần Câu lại nghiến răng nói: “Ta đi tìm Yến Tri …”

Chưa dứt lời, Phù Du đã ngồi dậy, nhìn hắn, không có cảm xúc gì gọi một tiếng: “Tần Câu.”

Tần Câu như một tảng đá nặng nề đập xuống giường, “bịch” một tiếng, lại nằm xuống.



Phù Du bệnh đã mấy ngày, vẫn chưa thấy chuyển biến tốt, ngày nào cũng mê mang, uể oải.

Sáng sớm hôm đó, Tần Câu dậy sớm để thượng triều.

Trước khi đi, hắn dặn Thôi Trực : “Để y ngủ thêm một lúc nữa, đợi Yến Tri đến cho y uống thuốc, uống thuốc xong thì Yến Tri phải lập tức rời đi.”

“Vâng.”

Tần Câu quay lại, vén rèm lên, nhìn Phù Du thêm một lúc, sắc mặt có chút dao động khó đoán.

Hắn thu tay lại, hạ rèm, rồi quay lưng rời đi.

Chưa kịp bước đi xa, Phù Du đã tỉnh dậy.

Phù Du chống tay ngồi dậy, nói với Thôi Trực: “Công công, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút, chỉ trong Dưỡng Cư điện thôi, có được không?”

Thôi Trực cảm thấy khó xử: “Công tử vẫn còn đang bệnh, không nên ra ngoài hít gió. Nếu muốn ra ngoài, vẫn nên đợi Bệ hạ về, để Bệ hạ dẫn công tử ra ngoài.”

Phù Du thấy ông nói vậy cũng không kiên trì nữa, chỉ nằm xuống, chớp mắt nhìn lên trần nhà.

Ngược lại, Thôi Trực không đành lòng, cuối cùng đã mang cho y một chiếc áo choàng: “Chỉ có thể ra ngoài một chút thôi, lão nô sẽ đi cùng công tử.”

Phù Du ngồi dậy, vén rèm, mỉm cười với ông: “Cảm ơn công công.”

Thôi Trực thở dài, giúp y khoác áo choàng, lại đưa cho y một lò sưởi tay.

May mắn là bên ngoài không có tuyết rơi, gió cũng không lớn.

Thôi Trực mở cửa, đi cùng Phù Du, dọc theo hành lang, từ tiền điện đến hậu điện.

Hậu điện có một cây mai mà Phù Du rất thích, trước đây y còn ngủ dưới gốc cây này.

Trên thân cây có một hốc cây lớn, Phù Du nhặt một viên đá, ném vào lỗ cây, rồi chắp tay lại, nhắm mắt cầu nguyện.

Những cánh hoa mai rơi trên người y.

Thôi Trực không dám làm phiền, nhưng một cảm giác ngày càng kỳ lạ tràn lên lòng ông, như thể nếu ông không làm ồn, Phù Du sẽ hóa thành tiên, trở nên trắng như tuyết, cuối cùng hòa vào tuyết trắng.

Cho đến khi tiếng gọi của Yến Tri vang lên từ phía sau.

“Phù Du?”

Phù Du mở mắt, quay đầu lại: “Huynh trưởng.”

Yến Tri vẫy tay với y: “Đến giờ uống thuốc rồi, đừng đứng ngoài gió nữa.”

“Vâng.”

Phù Du thu lại tay áo, quay về, bước trên lớp tuyết trắng chỉ điểm xuyết bằng những cánh hoa mai.

Như thể từ rìa vực sâu bước trở lại thế giới nhân gian.

Thôi Trực thở phào nhẹ nhõm.



Trở về chính điện, Phù Du dựa vào gối mềm, ôm lò sưởi ngồi trên giường, tay cầm bát thuốc.

Yến Tri ngồi đối diện, nhìn y uống thuốc.

Phù Du cố ý uống từng ngụm nhỏ, kéo dài thời gian, muốn nói chuyện nhiều hơn với huynh trưởng.

Yến Tri hỏi: “Tại sao ba năm trước không viết thư cho ta? Ngươi lúc đó và bây giờ vẫn chưa đến tuổi làm thái thi quan.”

Thái thi quan có yêu cầu về tuổi tác, đa phần là những lão văn nhân.

Mà ba năm trước, Phù Du mới chỉ mười lăm tuổi, trong nhà còn có một thúc thúc và một biểu huynh, lẽ ra không đến lượt y.

Vì thế nên Yến Tri mới hỏi.

Phù Du đáp: “Lúc đó Thái hậu nắm quyền, Yến gia bị Lưu tướng quân bài xích, huynh trưởng cũng đi biên cương. Ta nghĩ không phải chuyện lớn, không muốn làm phiền huynh trưởng.”

Yến Tri nghiêm mặt nói: “Cái này không phải chuyện lớn sao? Dù có là chuyện lớn, chẳng lẽ huynh trưởng có thể mặc kệ sao?”

Hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Phù Du rồi dừng lại, không tiếp tục trách mắng.

Phù Du càng lúc càng nhỏ giọng: “Ta biết mình sai rồi.”

Yến Tri hạ giọng, hỏi tiếp: “Còn chuyện với Bệ hạ thì sao?”

“Khi ta vào cung dâng thơ, gặp Tần Câu, hắn nói thích ta, muốn ta ở lại bên hắn. Sau đó ta cũng rất thích hắn, nên ta ở lại.”

“Trước đây ngươi không nói như vậy, ngươi nói Bệ hạ giữ ngươi ở cung làm thị tòng.”

Phù Du gần như chôn mặt vào bát thuốc: “Sau khi ta ở lại, mọi người đều nói ta ở lại vì hám danh lợi, ta không muốn… để huynh trưởng cũng nghĩ ta như vậy, nên đã nói dối.”

Yến Tri thở dài, cuối cùng không mắng mỏ, chỉ tiếp tục hỏi: “Ba năm qua, đều như vậy sao?”

Phù Du suy nghĩ một chút, lắc đầu, không muốn nói thêm.

Có lẽ ban đầu, mối quan hệ giữa y và Tần Câu vẫn khá thoải mái.

Khi đó Tần Câu bận rộn lật đổ Lưu Thái hậu và Lưu Tướng quân, Phù Du cũng hết sức giúp đỡ, Tần Câu khi gặp thuộc hạ, bố trí việc gì, đều là Phù Du giúp hắn che chắn tai mắt.

Nhưng sau khi lật đổ Lưu Thái hậu và Lưu Tướng quân, mất đi mục tiêu chung, sự khác biệt và mâu thuẫn giữa hai người đã lộ rõ chỉ trong một đêm.

Hóa ra Tần Câu xem Phù Du như một con vàng anh nhỏ, nghĩ rằng y ngốc nghếch, chỉ cần cho chút gạo, chút nước, là có thể sống sót.

Sau khi Tần Câu nói câu “Ta không yêu ai cả” Phù Du mới nhận ra, mình đã rơi vào một chiếc l*иg lạnh lẽo, được khảm bằng vàng ngọc.

Yến Tri cũng không hỏi kỹ, chỉ nói: “Được rồi, không sao cả, ngươi trước tiên hãy chăm sóc sức khỏe. Hiện tại ngươi có dự định gì không?”

“Ta muốn ra khỏi cung để tần thơ, nhưng…”

“Huynh trưởng đã biết, huynh trưởng sẽ nghĩ cách.”

Phù Du gật đầu, rồi nhanh chóng lắc đầu: “Huynh trưởng, tốt nhất đừng lo cho ta, Tần Câu hắn…”

“Yên tâm đi.” Yến Tri mỉm cười, “Dù sao ta cũng là Hoàng hậu, Bệ hạ muốn tiêu diệt các thế gia, hoàng hậu sẽ là người cuối cùng bị tiêu diệt, ta còn sống thêm vài năm nữa.”

Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì: “À phải rồi, ta còn một việc muốn hỏi ngươi.”

Phù Du ngẩng đầu lên: “Việc gì?”

“Tại sao trước đây cứ nhìn thấy ta thì ngươi lại bỏ chạy?”

“Ta…” Phù Du cúi đầu, uống một ngụm thuốc lớn, bị sặc ho sù sụ.

Yến Tri nhận lấy bát thuốc, vỗ lưng cho y, có chút bất lực: “Có phải vì cảm thấy mình sống mấy năm qua không tốt, nên không có mặt mũi gặp huynh trưởng không?”

Phù Du lắc đầu: “Chỉ là không muốn liên lụy đến huynh trưởng…”

“Ngươi không cần như vậy, ngươi còn trẻ, còn nhiều năm tự do, chỉ là ba năm lạc lối, cũng không phải là gì.” Yến Tri lau mặt cho y, “Ngươi muốn ra ngoài tầm thơ, huynh trưởng sẽ giúp ngươi lên kế hoạch, đừng để mình rơi vào bế tắc, làm những việc ngốc nghếch.”

Phù Du nâng mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Yến Tri.

Yến Tri đã nhìn ra.

Dưới gốc cây mai, Phù Du thực ra đã giấu một thứ gì đó trong tay áo, định làm chuyện dại dột.

Lúc đó cảm giác của Thôi Trực cũng không sai, đó là một loại khí tức gọi là “hồi quang phản chiếu”.

Cuối cùng, chính Yến Tri đã tạm thời kéo Phù Du trở về.

Yến Tri nắm tay Phù Du, lấy con dao găm mà y chuẩn bị từ trong tay áo của Phù Du ra: “Chờ một chút được không? Việc tầm thơ phải đến mùa xuân, còn chưa qua hết mùa đông, ngươi hãy chờ thêm chút nữa.”

Phù Du ngây ra một lúc, rồi gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Cuối cùng Yến Tri xoa đầu Phù Du, đứng dậy rời đi.

Khi hắn sắp ra khỏi phòng, có một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau: “Xin lỗi, huynh trưởng, ta đã làm mất cuốn trúc thơ huynh tặng rồi.”

Yến Tri quay lại: “Không sao, ngày mai huynh trưởng sẽ viết lại cho ngươi.”

Vừa mới bước ra khỏi phòng, hắn cảm nhận được hai ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc rơi xuống người mình, như những lưỡi dao sắc bén, muốn lột da hắn.

Hắn quay đầu lại, quả nhiên là Tần Câu.

Tần Câu mặc triều phục, đứng cạnh cửa, không biết đã đến từ lúc nào.

Yến Tri vừa định cúi người hành lễ, cũng để nhắc nhở Phù Du trong phòng.

Nhưng hai thị vệ bên cạnh Tần Câu đã đóng cửa phòng, bịt miệng Yến Tri, rồi lôi ra ngoài.

Theo ý của Tần Câu, không có ai trong phòng ngoài cung được phát ra một tiếng động nào, càng đừng nói đến việc để lộ tin tức hắn đã trở về.

Tần Câu đứng ngoài chờ một khắc, mới lững thững vào phòng.

Hắn đi đến bên giường, véo véo mặt Phù Du: “Vàng anh nhỏ, đã uống thuốc chưa?”

Phù Du rụt cổ, co mình lại trong chăn: “Ừm.”

“Có phải ta đã từng nói rằng, không được cố ý lấy Yến Tri ra chọc giận ta?” Tần Câu ngồi xuống cạnh giường, “Có phải ngươi cố tình khiến ta ghen không?”

Phù Du nhanh chóng hiểu ra, biết rằng Tần Câu đã nhìn thấy, ôm chăn ngồi dậy: “Ta không có.”

“Không có? Vậy là Yến Tri đang quyến rũ ngươi.”

“Không phải!”

“Yến Tri cũng không dám làm vậy.” Tần Câu nghĩ một lúc, “Lần sau, ta cũng tìm người cho ngươi nếm thử mùi ghen.”

Đây là cách suy nghĩ của Tần Câu, ăn miếng trả miếng.

Nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của Phù Du, Tần Câu bỗng cảm thấy, sự đe dọa của hắn đối với Phù Du dường như không còn tác dụng nữa.

Hình như có điều gì đó không giống như trước, có cái gì đó đang thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.

Hắn càng muốn nắm giữ vàng anh nhỏ trong tay, cố gắng dùng lời lẽ hung ác đe dọa y, để áp chế vàng anh nhỏ.

Hắn cũng làm theo ý mình, lập tức nắm cằm Phù Du, trao cho y một nụ hôn đầy vị thuốc đắng.

Hắn muốn dùng sự tiếp xúc thân mật để cảm nhận lại sự yêu thích của Phù Du đối với hắn.

Nhưng thật đáng tiếc, hắn dường như không còn cảm nhận được nữa.

Vì vậy, hắn lại càng tấn công dữ dội hơn, rồi thở hổn hển tách ra.

Hắn giữ đầu Phù Du, cố gắng tìm sự cứu vớt trong lời nói:“ “Vàng anh nhỏ, ngươi thích ta.”

Nhưng, giống như trong hôn lễ chưa hoàn thành lần trước, Phù Du nhìn hắn, bình thản thông báo sự thật: “Ta không thích ngươi nữa…”

Trước khi Phù Du nói xong, Tần Câu lập tức ôm y vào lòng: “Đừng nói bậy, ngươi vẫn chưa khỏi bệnh.”

Phù Du dựa vào lòng hắn, ánh mắt bình tĩnh: “Có lẽ vậy.”



Chỉ chốc lát đã đến năm mới, bệnh của Phù Du đã khá hơn, nhưng sự giám sát của Tần Câu đối với y ngày càng nghiêm ngặt.

Mỗi lần ra ngoài tản bộ, Tần Câu đều phải đi cùng.

Tần Câu tuy có thể cố tình phớt lờ yêu cầu của Phù Du, nhưng không thể phớt lờ sự lạnh nhạt của y.

Vào ngày giao thừa, sáng sớm, Phù Du mới dậy, thì Thôi Trực đã vào chúc mừng.

“Phù công tử, năm mới vui vẻ. Sinh nhật cũng nên chúc mừng, giờ đã tròn mười tám tuổi rồi.”

Ông ta nói xong, liền cho mười mấy thị vệ khiêng mấy chiếc rương vào.

Phù Du nhìn thấy, đương nhiên rất quen thuộc, mỗi lần Tần Câu gửi đồ, đều là những chiếc rương như vậy.

Thôi Trực bảo thị vệ mở rương ra cho y xem.

Lúc này, Tần Câu đang ngồi trong chính điện, cầm trúc thư, nghiêng đầu, liếc qua bên này vài lần.

Đáng tiếc, Phù Du không có hứng thú, chỉ nhìn qua một chút rồi bảo họ mang rương đi.

Trưa hôm đó, Tần Câu sờ trán Phù Du, thấy y không còn sốt, liền nói: “Tối nay đưa ngươi đi dự tiệc trong cung, có pháo hoa xem.”

Phù Du gật đầu, nhạt nhẽo đáp: “Được.”

Vì vậy, vào buổi tối, Tần Câu bảo người mang lễ phục mới lên, để Phù Du thay.

Mặc dù hôn lễ lần trước không hoàn thành, nhưng Tần Câu phát hiện, Vàng anh nhỏ mặc màu đỏ trông rất đẹp.

Phù Du nắm tay áo, nghĩ một chút, nói: “Ta muốn đi, nhưng có thể không để Yến Tri đi không?”

Tần Câu thắt dây lưng cho y, cười một cái: “Ngươi đang ghen sao?”

Phù Du không trả lời, coi như là vậy.

Thực ra y nghĩ rằng Yến Tri hẳn sẽ không thích xuất hiện công khai với tư cách Hoàng hậu.

Y không thể giúp gì cho Yến Tri, chỉ có thể giúp Yến Tri một lần trong những việc nhỏ như thế này, cũng coi như tạm được.

Tần Câu chỉ nghĩ y đang ghen, quay đầu, phân phó cho thuộc hạ: “Đi nói với Phượng Nghi cung, tối nay tiệc giao thừa, ta sẽ đưa Vàng anh nhỏ đi, bảo Yến Tri cáo bệnh không cần đến.”

Tâm trạng Phù Du tốt hơn chút.

Nhưng đến khi đến Di Hòa điện, không ngờ Yến Tri đã đến.

Hắn nhìn Phù Du bằng ánh mắt dò hỏi, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, dù vi phạm mệnh lệnh cũng muốn đến xem. Phù Du bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu với hắn, cho biết mình không sao.

Tần Câu quay đầu lại, Phù Du vội vàng thu lại nụ cười.

Lúc này, các quan viên bái lạy, Phù Du đi theo Tần Câu, vượt qua những người đang bái lạy, bước lên bậc thang.

Sau đó tiếng trống nhạc vang lên, Tần Câu tự nhiên ngồi ở chính giữa, bên cạnh ngai vàng chỉ có một cái bàn nhỏ, Phù Du chỉ có thể ngồi cùng với Yến Tri.

Mặc dù Phù Du cố gắng tránh tiếp xúc quá nhiều với Yến Tri để tránh làm Tần Câu nổi giận, nhưng Phù Du không hề che giấu, bảo hắn không cần dùng dáng vẻ khẩn trương để nói chuyện với mình, làm Tần Câu càng thêm tức giận.

Tần Câu thật sự đáng sợ đến thế sao?

Phù Du sợ hắn làm gì Yến Tri?

Tần Câu mạnh tay đặt bình rượu lên bàn, rượu trong bình tràn ra, đổ một nửa lên bàn.

Nói thật, hắn bắt đầu hối hận, khi Phù Du đã nói không thích Yến Tri, tại sao hắn còn cố tình thay đổi lựa chọn hoàng hậu thành Yến Tri?

Nhưng Phù Du không thấy sao? Yến Tri chỉ là một tên tiểu bạch kiểm vô dụng, Tần Câu đã đặt Yến Tri đạp dưới chân rồi.

Phù Du dường như nhìn không ra.

Tần Câu không hiểu lý do, chỉ có thể trưng gương mặt u ám nhìn vào màn múa hát trong sảnh.

Rượu qua ba lượt, tấu nhạc múa trên sảnh lặng lẽ thay đổi.

Một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục xanh, cầm trống nhỏ, bước vào hát.

Tần Câu không nhận ra, chỉ nhìn ra ngoài cửa điện, suy nghĩ lý do vì sao Phù Du lại đồng cảm với tên tiểu bạch kiểm yếu đuối.

Không biết đã qua bao lâu, trên sân trống đánh "bong" một tiếng.

Tần Câu lấy lại tinh thần, chỉ thấy có một người quỳ trên đất, Tây Nam vương Tần Hủ cũng tiến lên hành lễ.

“Nghe nói Bệ hạ thích văn nhã, đây là thần gặp ở nhạc phường, Hoài Ngọc công tử, vốn là thiếu gia của gia tộc lớn, đáng tiếc gia tộc sa sút…”

Ý đồ rất rõ ràng, muốn đưa người cho Tần Câu.

Tần Câu quay đầu nhìn Phù Du, Phù Du vẫn không có phản ứng gì, sắc mặt bình thản, cúi đầu ăn đồ ăn.

Hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi rút lại ánh mắt.

Không biết Tây Nam vương đã nói đến đâu, chỉ thấy ông ta cười cười.

Tần Câu vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến Phù Du, lại không nhịn được nhìn thêm một cái.

Hắn nhìn Phù Du, rồi nâng bình rượu lên, coi như là chấp nhận.

Phù Du rốt cuộc có chút phản ứng. Y bỏ đũa xuống, cũng cầm bình rượu lên, rồi phát hiện bình rượu của mình không có rượu, liền nhanh chóng rót một ít.

Y tưởng rằng khi Tần Câu nâng ly, tất cả mọi người đều phải nâng theo.

Kết quả, những người khác đều không nâng, chỉ có một mình y cầm bình rượu ngồi đó.

Tần Câu tưởng rằng sự lúng túng của y là vì y ghen.

Hắn cười một cái, hỏi: “Biết xướng khúc không?”

Nam tử trẻ tuổi tên là Hoài Ngọc cúi đầu bái lạy: “Bẩm bệ hạ, thần đã luyện tập qua một chút.”

Tần Câu đặt bình rượu xuống, chống đầu, nhìn Phù Du, ra lệnh cho Hoài Ngọc: “Xướng khúc ‘Vàng anh vây quanh’, ngươi có biết không?”

“Vàng anh vây quanh” là bài thơ đầu tiên Phù Du dâng trong lần đầu vào cung thu dâng thơ.

Mặc dù Tây Nam vương nói Hoài Ngọc là thiếu gia gia tộc lớn, nhưng thực ra mọi người đều nhìn ra, hắn chính là tên tiểu quan trong lầu xanh.

Những tiểu quan có thể xướng khúc, nhưng thường xướng những bài thơ sặc sỡ kiều mị, làm sao có thể…

Dưới sảnh, các văn nhân trao đổi ánh mắt, trước đây vốn ghét Phù Du vì tham danh lợi mà ở lại trong cung, giờ đây không hẹn mà cùng cảm thấy đồng cảm với y.

Có vẻ như cuộc sống của y trong cung cũng không dễ dàng gì.

Tần Câu vì sự hứng thú nhất thời, mà có thể sỉ nhục Phù Du trước mặt các quan lại.

Có lẽ Tần Câu căn bản không coi đây là sự sỉ nhục, chỉ là đùa giỡn y, trêu chọc y mà thôi.

Phù Du chỉ cúi đầu, không nói gì, cố gắng nhồi đồ ăn vào miệng, má phồng lên, nước mắt chảy ra.

Yến Tri giữ tay y, nhẹ nhàng an ủi: “Phù Du, được rồi.”

Phù Du cúi đầu, ngồi ngơ ngác, Yến Tri vuốt tóc y: “Được rồi, không sao.”

Cuối cùng Hoài Ngọc vẫn không thể xướng bài “Vàng anh vây quanh”, một là vì Yến Tri không cho phép; hai là vì bài thơ này không phổ biến, Hoài Ngọc chưa từng nghe qua.

Tần Câu nghiến răng, giơ tay gọi tiểu quan kia lên.

Cũng tìm một người, thật công bằng.

Hắn đã nói, nếu Phù Du còn cố tình khiến hắn tức giận, hắn cũng để Phù Du nếm thử cảm giác.

Tần Câu vung tay, ném bình rượu rỗng vào ngực tiểu quan. Tiểu quan luống cuống tiếp nhận, quỳ bên bàn, rót đầy rượu, đưa lên bằng hai tay ra trước mặt hắn.

“Bệ hạ.”

Tần Câu đắc ý liếc nhìn về phía Phù Du bên kia một cái.
« Chương TrướcChương Tiếp »