Chương 3: Lời nói ngu ngốc

Phù Du bị hành động đột ngột của Tần Câu làm hoảng sợ.

Sự bình tĩnh mà y cố gắng duy trì đã bị phá vỡ, Phù Du hét lên một tiếng, hai chân rời khỏi mặt đất, bị Tần Câu vác trên vai, đưa vào trong phòng.

Phù Du hoảng sợ, dùng sức đánh vào vai hắn, quên cả quy củ, lớn tiếng gọi tên Tần Câu, bị mùi rượu trên người hắn làm cho nghẹt thở: “Tần Câu! Ngươi định làm gì vậy? Đừng động vào ta! Đi tìm Yến Phất Vân, đi tìm Yến Phất Vân đi! Đừng động vào ta!”

Phù Du bị ném lên giường, ngã vào trong chăn.

Tần Câu như đang nắm lấy một con vàng anh nhỏ, kìm chặt tay chân đang vung loạn xạ của y: “Đừng làm ầm lên.”

Phù Du nằm ngửa trên chăn, mắt đỏ hoe, hai má cũng đỏ bừng, ngực phập phồng dữ dội.

Tần Câu chống một tay, cúi đầu nhìn y, yết hầu di chuyển lên xuống, hiếm khi kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: “Vậy rốt cuộc ngươi đang quậy cái gì?”

Phù Du không hiểu, những việc hắn đã làm lại còn cần người khác nhắc nhở nữa hay sao?

Trong mắt y như đang bốc cháy, nhưng Tần Câu dường như chỉ thấy cặp má “sưng sỉa” của y.

Tần Câu nghĩ ngợi một lát, bỗng nhận ra: “Ồ, hai tên thái giám kia, không phải đã bị kéo ra xử lý rồi sao? Ngày mai sẽ đổi cho ngươi hai người khác.”

Phù Du ngạc nhiên trong giây lát, thái giám nào?

Rồi y nhận ra, à, chính là hai tên thái giám đã đứng canh cửa lúc nãy, không vào hầu hạ y.

Tần Câu thật sự nghĩ là vì bọn họ sao?

Phù Du đang thất thần, Tần Câu nắm lấy hai má đang phồng lên của y: “Vàng anh nhỏ, nói chuyện đi.”

Phù Du không biết từ đâu có sức lực, đẩy hắn ra, đứng dậy.

Y vốn thấp hơn Tần Câu một cái đầu, đứng trên giường thì cao hơn một chút.

Y học theo dáng vẻ của Tần Câu trước đây, cúi đầu nhìn hắn từ trên cao xuống: “Tấm lá chắn là ta, chức trách chủ yếu là chắn đao giúp Yến tiểu công tử, không phải là để ngủ cùng, phải không?”

Thì ra là vì vấn đề này.

Tần Câu cười một cái: “Ngủ cùng? Ngươi biết từ này có nghĩa là gì không mà lại dùng bừa như vậy.”

Hắn vẫn cười một cách thản nhiên, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Phù Du lại vô tình đỏ mắt, ánh mắt ươn ướt.

Y cố gắng đẩy Tần Câu, nhưng hắn đứng quá vững, không hề nhúc nhích.

Chỉ có Phù Du tức giận mà phát khóc.

Dường như chỉ có y là đang tranh cãi, đang tức giận, dù y đã dùng hết sức lực, nhưng vẫn như thể đang đánh vào đệm bông.

Tần Câu hoàn toàn không nhìn thấy.

Phù Du đột nhiên khóc lớn, mạnh mẽ đẩy hắn, đánh vào vai hắn: “Ngươi đi ra ngoài, đi ra ngoài! Ta không muốn thấy ngươi! Dù sao Yến tiểu công tử đã an toàn rồi, ta có thể đi rồi, ta không muốn ở lại đây nữa! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!”

Tần Câu vốn đứng đó, sắc mặt bình thản để cho y đánh, cho đến khi hắn nghe thấy câu cuối cùng, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, như thể nổi giận, tay vung lên, gạt chân của Phù Du.

Phù Du ngã xuống giường một lần nữa: “A!”

Tần Câu quay đầu lại, nói với các cung nhân đang hầu hạ: “Cút đi.”

Thôi Trực dẫn theo các thái giám rời đi, Tần Câu nhìn về phía Phù Du: “Ngươi vừa nói gì? Nói lại lần nữa.”

Nhưng chưa để Phù Du mở miệng, Tần Câu đã ấn gáy y, kéo y đến trước mặt hắn.

“Hắn đã nói với ngươi, khi trở về trời đã có bão tuyết, đường bị tắc, nên đến muộn.”

“Trên thành lầu, nếu ta không nói nặng lời, ngươi sống cũng không sống nổi.”

“Hiểu chưa? Vàng anh nhỏ?”

Phù Du bị tay hắn nắm tóc kéo đến đau nhức.

Y nhìn Tần Câu bằng ánh mắt đầy oán hận, giọng nói lạnh lùng: “Vậy ta có phải là tấm khiên của Yến tiểu công tử không?”

Tần Câu không trả lời, chỉ tiếp tục ấn đầu y sát lại, nét mặt hung ác: “Ngươi mãi cũng không được dùng ánh mắt này nhìn ta. Năm nay sinh nhật của ngươi, ngươi còn nói thích ta nhất, muốn mãi mãi ở bên ta, bây giờ lại dám hận ta, còn muốn rời đi. Ta quá nuông chiều ngươi, khiến ngươi kiêu ngạo như vậy, ngươi còn dám nói những lời này, ta sẽ…”

Hắn nhìn Phù Du, nắm chặt tay, rồi nghiêng đầu, kéo chăn ra khỏi giường, phủ lên người Phù Du.

Như một ngọn núi nhỏ nhân tạo, đè lên Phù Du.

Tần Câu ra lệnh: “Đắp chăn, đi ngủ.”

Hắn cởi mũ ngọc, tháo dây lưng ngọc, vứt xuống đất một cách không thương tiếc.

Hắn vừa điều chỉnh lại cổ áo, vừa nói đầy lý lẽ: “Tấm khiên thì sao? Ngươi không bị đông lạnh, không bị đói khát, cũng không bị thú dữ ăn thịt, có gì mà phải làm ầm lên? Nếu là ta, có người mời ta làm tấm khiên, ăn uống đầy đủ, ta sẽ vui sướиɠ đến chết.”

Hắn có lý lẽ của riêng mình.

Phù Du khó khăn thoát ra khỏi đống chăn, nghe thấy những lời này, nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin nổi, một lúc lâu mà không nói được lời nào.

Tần Câu hoàn toàn không để ý, tiếp tục nói: “Ta không phải đến để xem ngươi cáu kỉnh, ta đến để ngủ. Ba ngày rồi không ngủ ngon, Lưu gia để lại một đống rác còn phải dọn dẹp, ta thật sự rất mệt.”

Tần Câu có một chứng bệnh cũ, hắn mất ngủ vào ban đêm.

Hắn từ nhỏ đã sống trong môi trường vây quanh toàn là sói dữ, ngày nào cũng lo lắng phải gϊếŧ ai, hoặc phải phòng ngừa ai gϊếŧ hắn, đa nghi và lo lắng, nên tự nhiên không ngủ được.

Tần Câu phải đốt hương an thần, hoặc uống vài viên thuốc an thần, mới có thể miễn cưỡng ngủ được.

Nếu có thể nghe Phù Du hát, hoặc ngủ cùng Phù Du, hắn có thể ngủ một giấc đến sáng.

Tần Câu đá mũ ngọc qua một bên, lên giường, túm chăn, ôm Phù Du: “Ngủ đi.”

Phù Du bị đống chăn đè nặng, lại bị Tần Câu ôm chặt, không thể trở mình, bị buộc phải nhìn gương mặt của Tần Câu.

Tần Câu ôm y, nhắm mắt, nếp nhăn trên trán giãn ra, hắn điều chỉnh tư thế một chút, để ngủ thoải mái hơn.

Hắn làm như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Phù Du hoàn toàn không hiểu nổi.

Nếu y thực sự là tấm khiên, thì tại sao Tần Câu vẫn phải đến đây?

Vì chỉ có ở bên y hắn mới ngủ được? Thật nực cười, trên đời này có chuyện nào ngớ ngẩn như vậy không?

Vì hắn vẫn chưa làm lễ với Yến tiểu công tử, nên không thể công khai ở bên Yến tiểu công tử?

Có lẽ là thế.

Không biết đã qua bao lâu, Tần Câu dường như đã ngủ rồi.

Nhưng Phù Du vẫn cảm thấy khó chịu, ba năm, từ thiếu niên đến thanh niên, suốt ba năm, y chỉ thích mỗi Tần Câu.

Dù trong giấc mơ y nghĩ rằng mình không muốn thích Tần Câu nữa, nhưng tình yêu và bầu bạn suốt ba năm, làm sao có thể bị nhổ bỏ hoàn toàn chỉ trong một giấc mơ?

Y chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Ngươi thích Yến Phất Vân.”

Không ngờ Tần Câu vẫn chưa ngủ, nhưng hắn không mở mắt: “Ai nói vậy? Đánh rắm.

Phù Du thì thầm: “Chính ngươi đã nói.”

“……”

Phù Du cười tự chế giễu: “Dù sao ngươi cũng không thích ta.”

Lần này Tần Câu không trả lời, hắn ngồi dậy: “Vàng anh nhỏ, đừng nói những chuyện ngốc nghếch như vậy.”

Hắn nắm lấy vai Phù Du, kéo y ra khỏi chăn.

Phù Du lại bị hắn dọa cho sợ: “Ngươi lại làm gì vậy?”

Tần Câu đặt y trước mặt mình, khi y định chạy trốn, hắn nắm lấy mắt cá chân của y.

“Đừng cử động.” Tần Câu giữ chặt chân y, để y đặt chân lên bụng hắn.

Phù Du hoảng hốt: “Tần Câu, ngươi làm gì vậy?” Y thấy động tác của Tần Câu, nhanh chóng quay mặt đi, cố gắng rút chân lại: “Ngươi bị điên à… ta không muốn như vậy…”

Phù Du mới mười tám tuổi, khung xương nhỏ, vóc người không cao, chân cũng nhỏ nhắn, có thể thấy rõ xương và gân.

Y không thể vùng vẫy, cũng không biết mình đã chọc tức Tần Câu như thế nào, chỉ biết run rẩy để hắn thao túng, trong lòng cầu nguyện hắn nhanh chóng kết thúc.

“Ríu rít ồn ào quá làm người ta không ngủ được.” Tần Câu vừa đùa nghịch hai chân đang run rẩy của y, vừa lạnh lùng nói, “Lúc nên động, thì không động, lúc không nên động lại cứ cử động.”

Phù Du quay đầu không nhìn hắn, cổ cũng cứng đờ.

Tần Câu kéo y gần lại, y hoảng sợ đưa tay lên, cố đẩy hắn ra.

Tần Câu nhìn xuyên qua kẽ ngón tay của y, thấy gương mặt y hoảng loạn, hắn cười nói: “Sắp đến sinh nhật của ngươi rồi. Ở đây của các ngươi, phải đến hai mươi tuổi mới tính là trưởng thành, ngươi còn vài năm, sợ cái gì?”

Phù Du không để ý đến hắn, Tần Câu lại cố tình gọi: “Vàng anh nhỏ, quay lại đây.”

Phù Du theo phản xạ quay đầu lại.



Thôi Trực dẫn theo các thái giám vào dọn dẹp giường, thay chăn mới, đốt hương an thần.

Tần Câu vẻ mặt hài lòng, gác chân lên, tựa vào gối mềm, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ở bên kia.

Phù Du như bị dọa sợ, ngồi ở góc phòng, quay lưng về phía hắn, ôm lấy chân, tóc đen xõa trên vai cũng đang run rẩy.

Tần Câu với tay chạm vào y: “Vàng anh nhỏ, đừng run nữa, cả giường đang rung lên đấy.”

Hắn vừa chạm vào Phù Du, y giống như bị một thứ gì đó đốt phải, run rẩy né tránh.

Lần này Tần Câu không vui, hắn chống tay tiến về phía trước, toàn thân đè lên, ngực áp vào lưng Phù Du, ém y vào góc giường.

“Lại gây chuyện?”

Phù Du không để ý đến hắn, Tần Câu trực tiếp bế y lên, đặt lên đùi mình.

Phù Du cũng không thể vùng vẫy, Tần Câu cao hơn y một bậc, hai cánh tay vòng quanh người y, ngực chắn lại, như tường đồng vách sắt.

Tần Câu ôm y, thì thầm bên tai: “Đừng cử động, Thôi Trực họ còn chưa đi, nếu ngươi lại cử động, ta sẽ làm lại những gì đã làm vừa nãy.”

Phù Du nghiến chặt răng, kiềm chế sự run rẩy không tự chủ của mình.

Tần Câu hài lòng với phản ứng của y, tiếp tục: “Đừng để ta nghe thấy những lời ngu ngốc như ‘hận hay không’, ‘yêu hay không’, ta chẳng yêu ai cả. Những lời ngốc nghếch đó thật sự không thể nghe nổi, ta chưa bao giờ thấy người nào ngốc như ngươi.”

Hắn nắm lấy hai má đang phồng lên của Phù Du, không biết từ đâu lấy ra một viên thuốc tròn, nhét vào miệng y: “Cho ngươi ăn thuốc câm, độc câm, để ngươi hết nói mấy lời ngu ngốc nữa.”

Phù Du cảm thấy mùi vị kỳ lạ, nghe hắn nói vậy, liền vội vàng quay đầu định nôn ra, nhưng bị Tần Câu giữ lại.

“Đó là đường, chữa viêm, ngậm vào, không được nhổ ra. Ngươi biết nó quý đến mức nào không? Nếu dám nhổ ra, ta sẽ banh miệng ngươi ra, nhét cả hộp vào.”

Phù Du chỉ còn cách nhíu mày, ngậm miệng lại.

Viên đường này rất khó ăn, như là ăn tuyết lạnh với ớt cay, mùi vị vừa lạnh vừa cay xộc lên mũi và đỉnh đầu, làm nước mắt của y chảy ra.

Tần Câu thấy mắt y đỏ lên, lại cười nói: “Ai bảo ngươi cắn má thành chuột hamster thế?”

Phù Du cúi đầu, không muốn bộc lộ sự nhút nhát trước Tần Câu, muốn giấu đôi mắt đỏ của mình, nhưng lại không thể không lau mắt.

Tần Câu ghé sát tai y, nói: “Vàng anh nhỏ, sao lại khóc? Ngươi cũng nên cảm thấy hài lòng rồi, đừng làm ầm lên nữa.”



Tác giả có lời muốn nói: Choá đang sủa.