Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay gặp chuyện không may, Sở Dịch còn đang phát trên Wechat một cái trạng thái cho bạn bè bằng tài khoản cá nhân*, lúc này cậu đang ở phòng tập, cả người mồ hôi đầm đìa, tóc mái dính chặt trên trán.

* Gốc là “Tiểu tín hào” = tài khoản cá nhân, khác với “Đại tín hào” do công ty giải trí và người đại diện đồng quản lý nhá. (Mình hiểu nôn na là vậy)

Còn để trạng thái đi kèm là, “Hôm nay Sở Dịch hai mét tám”

Chưa quá một phút liền nhận được tin trả lời của Tần Hữu, Sở Dịch mở to hai mắt, không thể tin vào mắt mình.

Vừa định trả lời, chuông điện thoại liền vang lên, trên màn hình hiện hai chữ, khiến cậu ngẩn ra.

Nghe điện thoại xong, Sở Dịch tắm qua loa, thay bộ quần áo, liền lái xe nhanh như chớp tới chỗ hẹn.

Nơi cậu tới là một quán cà phê gần nơi cậu ở trước kia, Sở Dịch mang kính râm, đeo khẩu trang, hạ thấp kính xe, thấy không có ai có thể nhận ra, mới đẩy cửa xuống xe.

Quán cà phê này cậu không thường tới, tới cửa, nói tên, người phục vụ nhìn cậu có chút tìm tòi nghiên cứu, nhưng vẫn cười nói: “Mời đi theo tôi.”

Sở Dịch đi theo người phục vụ tới thẳng chỗ ghế dài trong góc, đối diện với cậu, là một người phụ nữ trung niên, lúc thấy, ánh mắt cũng không có chút ôn độ nào.

Đấy là mẹ cậu.

Với tình hình của cậu hiện tại, nếu như thực sự nghĩ cho cậu, sẽ không hẹn gặp ở những chỗ như này.

Sở Dịch nhìn quanh một lát, nhờ có cột trụ hành lang che lấy, vị trí ghế này cũng coi như là kín đáo. Không thể làm gì khác hơn là cảm thấy người phụ nữ này tốt xấu gì cũng có một lần vì cậu mà suy xét.

Ngồi xuống đối diện người này, gỡ khẩu trang xuống: “Sao hôm nay mẹ lại đột nhiên tới?”

Bà ở Lâm thị, cách S thị bốn tiếng lái xe.

Người phụ nữ liếc cậu một cái, “Có gì kỳ quái sao? Em trai cậu đang học ở đây, tôi mỗi tuần đều tới.”

Sở Dịch gục đầu xuống, nở nụ cười tự giễu , cũng đúng, năm ngoái, người em cùng mẹ khác cha của cậu thi đỗ S đại, đi học ở đây, bà đến gặp con cũng là tự nhiên.

Người phụ nữ trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Giờ cậu không ở khu tòa nhà Lâm Hải ngày trước của ba cậu sao? Nếu không ai ở, vậy đưa chìa khóa cho tôi, em trai cậu đi học tại đây, từ chỗ đó đến trường học cũng gần, tôi mỗi tuần đến thăm cũng có chỗ ở lại.”

Sở Dịch sửng sốt, khu nhà đó là nơi cậu ở khi còn bé, là nơi mà người cha đã qua đời của cậu đã từng ở, nơi ghi lại toàn bộ những kí ức tốt đẹp nhất nửa đời trước của cậu.

Căn nhà đó hoàn mỹ tới mức cậu không dám đυ.ng vào, bình thường cũng không thể nào quay lại.

Cậu suy nghĩ trong chốc lát, nghiêm túc nói: “Ngôi nhà đó cũ rồi, sửa chữa cũng phải hơn một năm mới có thể vào ở được. Mẹ nếu như muốn cuối tuần tới chơi, ngay cạnh cũng có nhiều khách sạn, tùy thời có thể tới, con có thể chuẩn bị cho mẹ.”

Lời này của Sở Dịch thật sự không có nửa điểm giả dối, giống như lần trước cậu ra ngoài, ăn uống đều ở tại khách sạn.

Cho là thái độ từ chối của cậu cũng đã đủ rõ ràng, ai biết, người phụ nữ đó nhìn cậu trong chốc lát, “Cậu sang tên cho tôi, tôi tự tìm người tới lắp đặt, sửa chữa.”

Sở Dịch cảm thấy như đầu mình bị đập mạnh một cái, nửa ngày cũng không hồi phục được, không thể tin được mà nói: “Mẹ không phải đã phân chia tài sản cùng ba sao, không phải khi tôi được một tuổi hai người ly hôn, cũng đã hoàn thành sao?”

Hơn nữa, sau này cậu cũng hiểu được, vì nhiều sai sót, mẹ cậu cầm cũng không ít, chỉ cần không phạm sai lầm lớn thì đủ cho bà ăn mặc không lo cả đời.

Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Cậu bây giờ cũng nổi danh rồi, cầm nhiều tài sản của ba cậu như vậy nữa, trên tay đều có tiền, tôi chẳng qua chỉ muốn một căn nhà không, không ai ở, như vậy cũng quá phận sao?”

Sở Dịch mím môi không nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn người phụ nữ ngồi đối diện.

Bọn họ nhiều năm không gặp, ngay cả tết âm lịch cậu cũng không về nhà, bà cũng chưa từng hỏi một tiếng, không ngờ rằng lần đầu tiên trong đời, bà chủ động tới tìm lại vì chuyện như này.

Sở Dịch nở nụ cười, đứng lên, “Ngôi nhà đó, là ai tôi cũng không cho, bà dẹp suy nghĩ này đi.”

Nói xong, xoay người rời đi, nhưng chân còn chưa bước ra, người phụ nữ cũng đã đứng phắt lên, nhanh tay nắm lấy cánh tay cậu, giọng nói cũng nhấc lên vài phần: “Nói thế nào thì cậu cũng là do tôi sinh ra, tôi còn nuôi cậu những tám năm, có một ngôi nhà mà cậu cũng không chịu cho sao?”

Trong đại sảnh đã có vài người quay ra nhìn, Sở Dịch may mắn là đã không bỏ kính râm xuống, quay đầu nhìn người phụ nữ, hạ giọng nói: “Từ mười tuổi tới năm mười tám tuổi, để tôi đợi ở kí túc xá trường học suốt tám năm, đây là điều mà bà muốn nói với tôi sao?”



Thần sắc người phụ nữ đọng lại, thừa dịp bà chưa định thần lại, Sở Dịch dùng đầu ngón tay đẩy tay bà ra.

Đeo khẩu trang, lạnh lẽo mà liếc nhìn bà một cái, cũng không quay đầu lại mà đi.

Sở Dịch về nhà cũng không ăn cơm, nằm trên giường tới nửa đêm, ánh trăng như nước ngoài cửa sổ, thoạt nhìn yên tĩnh mà lạnh lẽo.

Cánh tay để ở sau gáy, ngốc lăng lăng mà nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cả người đều không muốn động.

Chuyện phát sinh ban ngày hiện rõ ràng trước mắt, cậu rất khó hình dung cảm giác lúc này, rõ ràng không thể hi vọng gì ở người đó, nhưng lại luôn có bản lĩnh khiến cậu lần thứ hai biết hai chữ thất vọng được viết thế nào.

Cậu và em trai cậu, đều là huyết mạch của bà, thế nhưng, một được xem như là châu báu, một thì lại như một chiếc giày cũ, thậm chí, từ đầu tới cuối,cậu cũng không biết bản thân đã làm sai chuyện gì.

Sau khi cha qua đời, cuộc đời cậu một lần rồi lại một lần bị ghẻ lạnh, vứt bỏ, phản bội, cho tới bây giờ vẫn chưa có ngừng lại.

Mãi cho đến khi gặp được Tần Hữu…

Nghĩ như vậy, Sở Dịch càng thấy trong lòng thêm chua xót, đúng vậy, nếu nói, trên đời này còn có ai quý trọng cậu, thì đó chính là Tần Hữu.

Sở Dịch giơ tay lên che mắt, cậu không biết, vì sao lại đột nhiên nhớ tới Tần Hữu.

Từ nơi xa xôi ấy, ở một nơi khác, liệu hắn có đang giống như cậu cũng ngắm chung một vầng trăng không.

Sở Dịch vốn còn hi vọng, trận khôi hài này cũng chỉ là chuyện vớ vẩn, không đến mức bị người khác chú ý.

Ngày hôm sau, cậu vừa rời giường còn chưa đánh răng, chuông điện thoại như đòi mạng mà vang lên.

Một giờ sau, Sở Dịch vội vàng đẩy của phòng làm việc của người đại diện.

Người đại diện đang viết gì đó trên cái bàn lớn, thấy cậu tới, liền tức giận mắng: “Cậu bây giờ đang gây được chú ý, nhiều người đều nhìn cậu chằm chằm, thật là tốt a, cậu trêu chọc bà ấy làm gì?”

Trong lúc cô nói chuyện, ngón tay nặng nề mà gõ lên mặt bàn, máy tính để ở hai bên đang hiển thị trang bìa tin tức nào đó ngày hôm nay của một trang web giải trí.

Đầu đề ở phía dưới không xa, là hàng chữ lớn: “Sở Dịch ở quán cà phê cùng mẹ đẻ xảy ra tranh chấp, người qua đường: Tranh cãi mập mờ về chuyện nuôi dưỡng.”

Ở phía dưới, ảnh chụp có chút không rõ, nhưng có thể ngờ ngợ đoán được thân hình cao to mang kính râm chính là cậu.

Mặc dù đã nhận được điện thoại, thêm một lần đọc tin, nhưng Sở Dịch đến bây giờ còn có chút chưa hiểu được.

Cậu sao có thể ngờ được, chuyện chỉ diễn ra trong một phút, cư nhiên lại bị người ta chụp trộm đăng lên

Chuông điện thoại ở phòng làm việc không ngưng nghỉ mà vang lên, người đại diện nói xong cũng vội vàng nhận điện thoại.

Lại đuổi được một ký giả, người đại diện để điện thoại xuống, nói: ” Tôi mặc kệ lý do vì sao hai người lại xảy ra ầm ĩ ở bên ngoài, bây giờ cậu lập tức gọi điện cho bà ấy, thừa dịp chuyện còn chưa bị làm lớn, kiếm một cái ảnh hai người hòa hợp vui vẻ đăng lên, đem tin này nhấn chìm xuống, dù sao cũng người trong nhà, môi hở răng lạnh, ầm ĩ vài câu cũng không khiến người ta nghi ngờ nhân cách.”

Lại xoa xoa thái dương: “Nhưng mặc kệ thế nào, cùng mẹ ruột ở nơi công cộng xảy ra tranh chấp rất ảnh hưởng đến hình tượng chính diện dương quang của cậu, cái này, cũng chỉ có thể chậm rãi khắc phục.”

Sở Dịch không biết với tính cách của mẹ mình thì biện pháp này có làm được gì không, nhưng vẫn gật đầu một cái.

Thế nhưng, khi gọi điện thoại, một lần lại một lần, bên kia vẫn không ai nghe.

Gọi điện cho em trai, mới biết được em cậu sáng hôm nay đã xin nghỉ ở trường, điện thoại di động thì cũng không gọi được.

Sở Dịch cầm điện thoại thật lâu mà không thể bình tĩnh được, rất rõ ràng, mẹ cậu đã thấy được tin tức, đồng thời cấp tốc đem người nhà chạy xa vòng xoáy, chỉ là, cậu không ở trong nhóm được bảo vệ, lần thứ hai bị vứt bỏ.

Không chờ bọn cậu kịp làm ra chuyện gì, tin tức kia đã nảy ra chi tiết mới.

Lần này tiêu đề nhìn thấy mà giật mình:

“Cậu của Sở Dịch chỉ trích cháu ngoại bất hiếu, tiết lộ cha ruột Sở Dịch chính là cố đạo diễn Sở Thanh Hà.”

Cứ như vậy, tin tức tức thì như có tên lửa mà lan rộng khắp các kênh.



Mà đưa tin nội dung, đủ để cho Sở Dịch mỗi bước đi đều rất gian nan.

Nội dung bên trong, cậu của Sở Dịch lên án cậu bất kính với mẹ đẻ, và tiết lộ, từ khi cậu thi vào học viện điện ảnh đến khi vào nghề tới giờ, không có về nhà thăm mẹ tới một lần, mẹ con lại giống như người qua đường, tiền phụng dưỡng lại càng không có.

Thế nhưng, đáng sợ hơn, ký giả hỏi rằng quan hệ giữa mẹ cùng Sở Dịch không tốt có liên quan tới chuyện cậu mồ côi cha hay không.

Cậu của Sở Dịch nói, cha của Sở Dịch, Sở Thanh Hà, đã vứt bỏ người vợ vừa mới sinh con được một năm, để tranh đoạt quyền nuôi con mà đã không từ mọi thủ đoạn.

Sở Dịch không chỉ không thông cảm cho mẹ mà còn ác ngữ với bà, thậm chí, hắn còn đích thân nghe được Sở Dịch lúc còn cao trung đã châm chọc mẹ nó là loại đàn bà tái giá, không thủ nữ tắc, không biết liêm sỉ.

Một người đưa tin, cả cha cùng con, ai cũng không được tha.

Hai thông tin này được đăng lên, giới giải trí giống như muốn nổ tung.

Đầu tiên, Sở Dịch lại là con của một cố đạo diễn có tên tuổi cũng đủ khiến người ta có chút ngoài ý muốn.

Thứ hai, mặc dù từ nhỏ đã sống với cha, nhưng ơn được sinh ra, cùng tám năm nuôi dưỡng sau này, thái độ Sở Dịch đối với mẹ thực sự không chấp nhận được.

Trên các phương tiện đại cùng cùng diễn đàn giải trí, trọng tâm câu chuyện được bàn bạc, thảo luận ầm ĩ.

“Tôi nói mà, cậu ta sao có thể đỏ nhanh như vậy, nguyên lai là có hậu thuẫn, fan não tàn của Sở Dịch, thần tượng cùng cha của thần tượng mấy người bị bóc mẽ như vậy, cảm giác thế nào?”

“Bình thường đều là hình tượng chính diện, năng lượng tràn đầy, không ngờ là giả bộ, trước kia là fan Sở Dịch, hiện tại liền biến đen, giơ tay cúi chào, sau này không gặp.”

“Cảm thương cho mẹ của Sở Dịch, có một lão chồng tra thì cũng thôi đi, ngay cả con cũng không phân biệt được phải trái.”

“Đồn đãi vài câu không rõ nguồn gốc, các người liền xác định đó là chân tướng sự thật, anti fan cũng không cần xuất hiện nhanh thế đâu, x, nhìn phần quan tâm của các người là biết fan nhà ai, thần tượng nhà các người năm ngoài ôm đùi tiểu Thiên, sau mông còn chưa có lau khô, hay các người nghĩ cũng tiếp tục truyền thống mà thành anti fan nhà các người đi.”

“Lầu trên không những não tàn còn mắt mù, người phát ngôn chính là cậu ruột của Sở Dịch, lầu trên bị mù sao? “

Đây cũng chưa phải toàn bộ, trọng tâm câu chuyện bị người ta tận lực hướng tới câu châm chọc mẹ cậu là loại đàn bà tái giá, không thủ nữ tắc mà nói, anti fan của Sở Dịch đăng nhập, hoạt động mạnh mẽ.

Vào ngày thứ ba, những bình luận mắng chửi bên dưới đã được thăng cấp.

“Phụ nữ ly hôn liền phải thủ tiết cả đời? Nước Đại thanh đã diệt vong nhiều năm, đầu năm nay còn được nghe bốn chữ không thủ nữ tắc đúng là khó có được, loại đàn ông này liền cút khỏi giới giải trí.”

Sở Dịch thấy liền hoảng hốt, bởi vì ngay cả chính cậu cũng không hiểu những người này đang nói tới ai?

Mà một nhà mẹ đẻ Sở Dịch lúc này giống như bốc hơi khỏi trái đất, điện thoại đều không nhận, công ty phái người tới cửa can thiệp thì được hàng xóm cho biết, cùng ngày thì bọn họ cả nhà đã rời đi.

Sở Dịch ngồi trên ghế salon, nhìn người đại diện vì cậu mà gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, hỏi: “Ngày hôm nay không phải tới Đại Ngôn sao?”

Đại Ngôn là một hãng đồ uống thể thao nổi danh muốn bàn bạc làm ăn với cậu, người đại diện lắc đầu: “Buổi sáng bọn họ đã liên lạc, việc chọn người phát ngôn còn phải bàn bạc, đây cũng chính là lời nói xã giao rồi.”

Nói ngắn gọn, bọn họ đã không muốn dùng Sở Dịch.

Điều này cũng hợp tình hợp lý, Sở Dịch chưa nói tới nhiều việc phát sinh ngoài ý muốn, nhưng tình cảnh bực mình gian nan còn bị bỏ qua không màng để ý,người than bỏ rơi, trong đầu rốt cuộc là một tư vị gì, chỉ có cậu tự mình biết.

Tần Hữu đánh điện thoại tới, Sở Dịch liếc mắt nhìn người đại diện, bản thân đi tới bên cửa số, ấn nút nghe, hạ giọng: “Chú Tần”

Tần Hữu bên kia trầm mặc vài giây, trầm giọng hỏi: “Tin tức ngày hôm nay tôi mới đọc được, cậu có khỏe không?”

Mọi lời đồn đãi đều nói phẩm chất của cậu không tốt, chính cậu cũng lo lắng Tần Hữu sẽ vì vậy mà ….. khinh thường cậu, vậy mà Tần Hữu không truy hỏi gì, không nói tới mấy lời đồn đó, chỉ hỏi cậu, xem cậu có khỏe không?

Sở Dịch nhất thời nấc nghẹn, tuy rằng biết rõ qua điện thoại, Tần Hữu căn bản không thấy, nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu: “Tôi khỏe, chú không phải lo lắng.”

Cậu cho là nói đã đủ thành khẩn, nhưng Tần Hữu nói: “Tôi ở đây còn có chút chuyện, tôi để Cảnh Trình về trước, buổi tối cậu ta sẽ tới, có chuyện gì, cứ sai bảo cậu ta.”

Tần Hữu không nói nhiều, vẫn cường thế như trước, lúc này từ chối lại giống như già mồm cãi láo, Sở Dịch chỉ đành nói một câu cảm ơn, cậu giống như minh bạch, vì sao lần trước bị hiểu lầm về chuyện Yến Thu Hồng, Tần Hữu lại giận như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »