Chương 18

Ngoài cửa sổ trời mưa thật lớn.

Sở Dịch nhận điện thoại xong, để lại vào túi, thấy người đại diện đứng sau bàn viết lách gì đó, hai tay chống lên mặt bàn, ánh mắt nhìn về khoảng trống trước mặt không xa.

Cậu đi tới, người đại diện bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu, thở ra một hơi, nghiêm túc nói: “Tôi vẫn cảm thấy chuyện nhà cậu, đối với cậu mà nói hiện tại không khác gì là bom hẹn giờ, bây giờ mọi chuyện đều đã phát tán, thắng thắn mà nói, tôi còn nghĩ có thể thở dài một hơi.”

Sở Dịch đứng đối diện, không nói chuyện, trước mặt người đại diện, cậu cũng không có giấu diếm, đây là một phần trong quan hệ hợp tác giữa hai người.

Người đại diện có chuyên môn kiên nghị nhìn cậu, lát sau nói: “Biện pháp tốt nhất hiện nay là đem mọi chuyện từ đầu đến cuối, tất cả mọi chuyện đều công khai toàn bộ.”

Người đại diện đứng thẳng người: “Cả chuyện ly hôn là do bà ta hồng hạnh xuất tường (Nɠɵạı ŧìиɧ), còn có đối tượng bên ngoài….. là ai, kể cả, mối liên hệ máu mủ giữa cậu, phụ thân cậu, cha kế. Sở đạo diễn ngày trước bảo hộ quá nghiêm mật tin tức người nhà nên những tin tức này đến bây giờ không ai chú ý tới.”

Đôi mắt Sở Dịch co rút nhanh, đúng vậy, mọi chuyện đều có nhân quả, cậu và cha không có làm gì sai, cho tới bây giờ, người làm sai vẫn tiêu dao tự tại, còn bọn họ lại lần nữa phải chịu hậu quả….

Dựa vào cái gì?

Trong chớp nhoáng, cậu thậm chí có thể cảm nhận được máu trong l*иg ngực đang cuộn trào điên cuồng.

Từng hình ảnh ùn ùn kéo đến trong đầu, thậm chí có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập.

Giống như chỉ trong giây lát, hoặc đã qua một lúc lâu, cậu nở nụ cười.

Dáng tươi cười có vài phần thống khổ, vài phần bất đắc dĩ, cậu tối nghĩa mà mở miệng, “Cho tôi hai ngày, được không? Tôi có biện pháp khác, chỉ cần hai ngày.”

Chuyện cậu oán hận mẹ mình không phải là giả, thế nhưng, đem chuyện xấu của người ra trước mặt công chúng, lại là chuyện khác.

Sở Dịch lúc ra về, khi lái xe ra khỏi bãi đậu, ngoài cửa đã có nhóm lớn ký giả chen chúc vây lấy, cậu đột nhiên có chút say xe, cho dù cửa sổ đóng chặt, nhưng vẫn nghe được tiếng rì rầm len lỏi vào trong xe, rồi ánh đèn chớp nhoáng khiến cậu cảm thấy mắt đau.

Mãi cho đến khi xe dừng lại trước cửa biệt thự, Sở Dịch có chút lỗi giác nghĩ tâm tình đã kiên định khi được về chỗ cũ.

Đại khái là do thời tiết thay đổi, cây cỏ trong viện bị gió thổi nghiêng ngả, bầu trời đầy mây, khiến cho sắc trời lờ mờ lúc hoàng hôn càng thêm phần thâm trầm.

Có vẻ như tối nay sẽ có trận mưa lớn, việc đầu tiên làm khi vào trong nhà là kiểm tra các cửa đã được đóng chưa, mặc kệ là phát sinh chuyện gì, đây vẫn là thói quen nhiều năm cậu sống một mình.

Chạy một vòng quanh nhà, chạy lên tầng áp mái liền phát hiện có cửa sổ nhỏ mở ra, chắc là buổi sáng lúc dọn dẹp, người ta mở ra để thông thoáng, trời lúc sáng cũng rất đẹp.

Sở Dịch đi tới, ngón tay sạch sẽ chạm lấy tay cầm, kéo lại cài chốt, cẩn thận đem cánh cửa đóng chặt.

Đột nhiên nhớ tới khi còn bé, trong biệt thự cũng có một chỗ như vậy.

Hình như khi cậu năm tuổi, nghịch ngợm như chú khỉ con, bản thân chạy khắp nơi chơi đùa, cũng là đóng lại những cửa chưa đóng.

Vừa vặn đêm đó mưa bão, cả đêm mưa sa gió giật, ngày hôm sau, Sở Thanh Hà dẫn cậu lên lầu nhìn kiệt tác của ông.

Báo chí vốn chồng chất trên kệ bị gió thổi la liệt khắp tầng nhà, sàn gỗ cũng bị nước ngâm ướt đẫm,

Cậu lúc đó mếu máo sắp khóc, Sở Thanh Hà ha ha cười đem cậu khiêng trên vai, ngoại trừ dặn cậu không nên tái phạm, một câu trách cứ cũng không có.

Ấm áp, an bình, đó chính là những năm đầu đời của cậu, khoảng thời gian tốt đẹp nhất.

Thế nhưng, những gì tốt đẹp đều không bền lâu, khi cậu mười tuổi, Sở Thanh Hà qua đời.

Bị đưa đến nhà mẹ đẻ, là chuyện cậu không thể lựa chọn, tại nơi một nhà ba người nho nhỏ, sự xuất hiện đột ngột của cậu mà trở nên gượng gạo, sự hiện diện của cậu chứng minh cho giai đoạn xấu hổ khó mở miệng của mẹ.

Vì vậy, bà quyết định đem đứa con còn nhỏ vừa mất cha tới kí túc của trường, mắt không thấy tâm không phiền. Những lần gặp sau này cũng chỉ là hứng chịu sự ghẻ lạnh, đấy là Sở Dịch từ mười tuổi đến mười tám tuổi.

Khi mười sáu, gặp được thanh mai trúc mã, cậu cũng từng khờ dại cho rằng, cậu cuối cùng cũng không còn cô độc.

Hai năm sau, cô gái kia xuất hiện, một mùa hè đem cậu lật đổ.

Trúc mã nắm tay cô gái ấy, cầu cậu thành toàn cho hắn, bọn họ đã đánh một trận vô cùng lợi hại.



Trúc mã là con đồng nghiệp của cha kế, khi sự tình không thể vãn hồi, người ta liền tới trước mặt mẹ cậu, giáng xuống cậu một cái tát.

Bà lúc đó đã mắng thế nào?

“Chính mày đã học không giỏi thì coi thôi đi, còn hại gia đình tao, sao mày làm mà không nghĩ? Dù có thế nào thì đồng tính luyến ái vẫn phải come out.”

Chuyện về sau, nghĩ lại vẫn thấy sợ, bà muốn đem cậu đến bệnh viện tâm thần, sợ cậu chạy mất, đem cậu tới phòng bí mật nhỏ hẹp chật chội trong nhà, nhốt lại hai ngày.

Đó là năm 2006, chính phủ Trung Quốc đã chính thức xóa bỏ người đồng tính trong danh sách những trường hợp bị bệnh tâm thần, hơn nữa, điều này đã được thực thi hơn 5 năm rồi.

Sở Dịch đứng một lúc bên cửa sổ, sắc trời vốn đã không trong trẻo gì đã trở thành sắc tối thâm trầm, mới xoay người đi xuống tầng dưới.

Cũng không có tâm tình ăn uống, cậu trực tiếp trở về phòng, cái gia đình ba người kia, điện thoại di động duy nhất không có chặn cậu chắc chỉ còn của con trai bà, Sở Dịch lấy điện thoại ra, nhắn một cái tin.

Sau đó, đóng cửa ban công, cũng không có bật đèn, xoay người ngồi trên sàn nhà tựa vào chân giường, lặng lẽ chờ.

Những cơn gió mang theo hơi nước lạnh lẽo tự động ùa vào trong phòng, cả phòng chìm trong gió và sự lạnh lẽo.

Ánh mắt cậu nhìn về màn trời đen kịt xa xăm, nghĩ tới cuộc sống của mình, cho tới bây giờ vẫn có chút tâm ý muốn cứu vãn mọi chuyện, coi như là sự kính trọng cuối cùng dành cho chữ “mẹ”

Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại rốt cục vang lên, tiếng chuông du dương phá vỡ yên lặng. Tay Sở Dịch run lên một cái, cánh tay đặt trên đầu gối nhanh chóng cầm điện thoại lên.

Quả nhiên là người cậu muốn tìm, bắt máy thật nhanh, điện thoại vừa mới tới bên tai đã nghe thấy giọng nói chất vấn giận dữ của người phụ nữ.

“Mày tìm em trai làm gì?”

Không đợi Sở Dịch trả lời, người phụ nữ tiếp tục nói: “Tôi không biết tại sao cậu ấy lại đi gặp nhà báo, càng không biết tại sao tên đấy lại nói như vậy, hắn thiếu mười vạn do chơi cổ phiếu, tôi cùng hắn đã sớm không còn quen biết, hắn làm gì không có liên quan tới tôi.”

“Tôi biết.” Sở Dịch nói.

Bởi vì bà có điều cố kỵ, bà không dám. Chỉ có thể từ điểm lợi hại mà phán đoán lý do, không biết là ai khổ hơn ai.

Lại nghe thấy bà nói: “Tôi với ba cậu vì sao ly hôn, cùng với người mà tôi gả cho là ai, có quan hệ thế nào với cậu, tốt nhất là cậu không nên nói ra, bằng không, chuyện cậu thích đàn ông, tôi cũng sẽ nói ra, cá chết lưới rách, tôi cũng không sợ.”

Sở Dịch nghẹn họng, lời đến khóe miệng, đột nhiên một chữ cũng không nói ra được. Nguyên lai, đã nghiền nát, còn có thể tiếp tục nghiền thành bột mịn.

Chuyện vừa xảy ra, cậu vẫn nghĩ sẽ giúp bà thêm thắt một chút thiện cảm nếu như phải lộ chuyện.

Qua lúc lâu, mới khàn khàn run giọng mở miệng, “Bà đây là, đang uy hϊếp tôi sao?”

Giọng của bà mang theo tiếng khóc truyền đến: “Tôi không thể để cho em trai cậu bị người ta chỉ vào mặt nói mẹ nó cùng ba nó thế nào được.”; . . .

Xe dừng ở ngoài biệt thự, Tần Hữu xuống xe, trong sân gió thổi mạnh, gió cuốn lên những vụn đá sắc lẻm, thổi tới mức không thể mở mắt nổi.

Ngẩng đầu hí mắt nhìn sang, lầu một biệt thự một mảnh đen kịt, cửa sổ phòng khách bên dưới, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt chiếu ra.

Nhưng hắn biết Sở Dịch đang ở nhà cũ, Tần Hữu bước đến hiên cửa, mở ra, quả nhiên, đèn hiên vẫn sáng.

Sở Dịch giống như gặp nạn mà đem mình núp trong bóng tối, Tần Hữu trong lòng càng thấy bất an, vốn là hắn định để trợ lý về trước, sau lại nghĩ, hay là an bài người ở lại xử lý tiếp công chuyện, bản thân tự mình trở về.

Mấy ngày nay hắn hầu như không có khả năng quan tâm tới những chuyện khác, chờ khi hắn thấy tin tức, chuyện Sở Dịch đã hừng hực khí thế.

Hắn đã hỏi qua Yến Thu Hồng, Yến Thu Hồng nói: ” Những chuyện về sau này thì không nói, phiền phức nhất lúc này là vai diễn của Sở Dịch trong “Bất dạ chi thành” cũng có phân cảnh liên quan tới xung đột mẹ con, hơn nữa bản thân phân cảnh này trong tiểu thuyết vẫn còn tồn tại tranh luận, nếu như chuyện này không giải quyết được, khả năng là phải đổi người.”

Tần Hữu biết, quan hệ giữa Sở Dịch cùng người nhà không tốt, nhưng sự thật trước mắt hiển nhiên so với dự đoán của hắn càng nghiêm trọng hơn.

Chậm rãi đi lên tầng hai, trong phòng tối đen, có âm thanh rất nhỏ.

Mãi cho đến khi dừng lại trước cửa phòng Sở Dịch, cửa không khóa chặt, hắn tinh tường nghe được người trong phòng, dùng thanh âm khàn khàn, kiên định không gì sánh bằng hỏi: “Người nên nhớ kĩ, tôi bây giờ còn nguyện ý nói chuyện với người, đơn thuần là vì, hai ngày người giam tôi trong phòng, cuối cùng cũng là do con trai nhỏ của người đã vụиɠ ŧяộʍ thả tôi ra.”

Tuy rằng thanh âm lạnh lẽo giống như đao phong sắc bén, nhưng trong đó lại nồng đậm tuyệt vọng cùng thê lương.

Tần Hữu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một tia sáng trong phòng cũng không có, cửa mở rộng ra sân thượng, đem sự tê lạnh của sắc trời lộ rõ, gió vù vù ùa vào trong phòng khiến rèm cửa phần phật lay động, trời tối đêm cùng cơn mưa to, cả căn phòng chìm trong mưa sầu gió thảm, quạnh quẽ lạc tác.



Mà Sở Dịch ngồi trên mặt đất, trước cửa sổ, một cái bóng u ám cô đơn, cho dù lời vừa nói xong có băng lãnh vô tình thế nào, cậu vẫn đang cầm điện thoại trong tay, đem cả thân thế cuộn lại một đoàn.

Từ phía sau, thậm chí có thể thấy rõ bả vai cậu đang cực lực áp chế mà run rẩy.

Khi cậu lần nữa mở miệng, âm thanh gần như run rẩy mà hỏi người bên kia: “Tôi hỏi một câu cuối cùng, lúc đó người muốn đem tôi tới bệnh viện tâm thần, rốt cuộc là vì người thật sự nghĩ đồng tính luyến ái là bệnh tâm thần, hay là vì phần thừa kế của tôi?”

Tần Hữu dừng bước, đứng tại chỗ, hai chân giống như bị đóng đinh, hắn dường như đã rõ người bên kia là ai, cũng biết chuyện Sở Dịch đang nói tới là chuyện gì.

Cũng phải, năm đó nếu như chỉ đơn giản là vì thất tình, sao có thể ép một đứa trẻ đến mức không muốn sống, đem bản thân ép tới cùng đường!

Người bên kia không biết nói gì, tay Sở Dịch rất nhanh rũ xuống, điện thoại nặng nề rơi xuống sàn.

Trong phòng quay về với vẻ yên lặng hít thở không thông đó, ánh đèn màu lam lam hiu hắt trong bóng đêm u lãnh.

Sở Dịch liền ngồi ở đó không nhúc nhích, ôm chặt lấy hai chân, vùi đầu trên gối, cả người run rẩy như lá cây trong gió, giống như đang cố gắng đem bản thân cuộn lại chặt hơn.

Trong u ám, bóng lưng cậu cũng đơn bạc, tịch mịch. Giống như một con thú nhỏ đang cuộn mình liếʍ vết thương.

Thế nhưng, rõ ràng, mấy ngày trước, lúc hắn ra khỏi cửa, cậu còn thật tốt.

Tần Hữu giống như bị vật gì đó vây chặn lại, một lúc lâu sau, khó khăn lắm mới nói ra được hai chữ: “Sở Dịch…”

Sở Dịch, sau đó nói gì? Hắn phải nói gì đó, nhưng dường như nói cái gì cũng không đủ.

Hắn thấy cái bóng lưng kia hình như có hơi ngơ ngẩn, vẫn an vị ở chỗ cũ, giơ cánh tay, hốt hoảng, thất thố lau mắt, giống như có điều kiện mà từ dưới đất đứng lên.

Tần Hữu đi tới, cậu mới chậm rãi xoay người, ánh mắt cùng Tần Hữu ngắn ngủi đối diện, trong chớp nhoáng khó khăn bài trừ một nụ cười, thanh âm khàn khàn đến cơ hồ khó có thể nghe được, “Chú Tần” xong rất nhanh đem tầm mắt rời đi chỗ khác.

Hai người mặt đối mặt, tia sáng mờ tối , Tần Hữu vẫn thấy rõ, viền mắt Sở Dịch đỏ bừng, chỉ còn đọng lại đau đớn cùng vực sâu vô nghĩa, không thể che giấu.

Ánh mắt Tần Hữu thẳng tắp vây lấy cậu, cậu luống cuống đem khuôn mặt chuyển sang một bên, căn bản không biết phải theo ai, làm gì, nhưng Tần Hữu vẫn thấy rõ khóe mắt cậu lần nữa hiện lên thủy quang.

Môi hắn run rẩy mấp máy vài cái, như là muốn nói gì, nhưng hơn nửa ngày một chữ cũng không có nói ra.

Tần Hữu trong đầu càng không đành lòng , không cam lòng, yêu thương, phẫn nộ, có lẽ còn có chút gì khác, các loại tư vị, cảm xúc hỗn hợp, hắn giơ tay lên, cầm lấy cánh tay Sở Dịch .

Vốn giữa hai người còn có một khoảng cách, ngay tại khoảnh khắc Tần Hữu chạm vào, vẻ mạnh mẽ khó khăn lắm mới gây dựng được liền sụp đổ trong nháy mắt.

Sở Dịch đột nhiên nhào qua, một tay để ở trên vai Tần Hữu, một tay ôm lấy lưng hắn , ôm thật chặc, giống như là ôm lấy một khối gỗ nổi.

Giống như người đi trên biển gặp nạn, vào thời khắc này rốt cuộc cũng tìm được vật cứu sinh. Đầu y chôn ở bên gáy Tần Hữu, nước mắt tràn mi, “Chú đã về.”

Tần Hữu thân thể cứng nhắc, nhưng hắn rất nhanh thì giơ cánh tay lên, ôm lấy Sở Dịch.

Có nước mắt rơi vào bên gáy hắn , Tần Hữu trầm mặc trong chốc lát cố hết sức đem lời nói ra, “Ừ, tôi đã về.”

Tôi đã trở về, em đừng sợ.

Có thể cảm giác được toàn bộ thân thể Sở Dịch đều run rẩy, giống như cực lực đè nén cái gì, “Có chuyện gì, cậu cứ nói với tôi, tôi nghe.”

Vừa dứt lời, thân thể trong lòng càng run rẩy, tiếng khóc nức nở cùng tiếng hít thở càng thêm gấp cùng càng rõ rệt.

Sở Dịch mở miệng từng chữ ngắn ngủi không hoàn thiện, y nói: “Tôi. . . nói không nên lời.”

Sau một lúc lâu, tiếng khóc không thể ức chế được từ giữa môi y tràn ra, “Nguyên lai…. người thân gây ra thương tổn cho mình…. một vạn lần cũng không thể chết lặng…. một vạn lần cũng không thể quen được…”

Tần Hữu chỉ cảm thấy trái tim như là bị cái gì đó nắm chặt, từng trận co rút đau đớn.

Hắn chỉ có thể đem Sở Dịch ôm lấy càng chặt hơn.

“Cậu còn có tôi” hắn kiên định nói.