Chương 31

Tại ngày mừng thọ của Tần lão gia tử, Sở Dịch coi như là đến sớm.

Xe ra khỏi nội thành, sau một giờ liền đi xuống quốc lộ, đi thẳng theo con đường rất nhanh liền nhìn thấy ở phía trước, đập vào mắt cậu là hàng rào chạm trổ hoa văn cùng hàng cây long bách rậm rạp vây quanh, bên trong sân chính là tòa nhà Tần gia .

Đi lên một đoạn nữa, lúc nhìn thấy cửa chính, phía trước các xe đều giảm tốc độ, trước khi tiến vào đều dừng lại một chút, sau đó mới lái vào.

Rất hiển nhiên, người được mời tới bữa tiệc này có hạn, hơn nữa không phải ai cũng có thể vào, lúc lái xe vào khả năng phải đưa ra thiệp mời, hoặc là tra thẻ.

Sở Dịch mở cửa xe, hướng phía ngoài nhìn, phía sau tòa nhà dựa vào thế núi Thanh Sơn xanh ngắt. Cậu chưa bao giờ biết tới ở phía ngoại thành, nơi sơn minh thủy tú này lại có một khu nhà riêng.

Mắt thấy càng ngày càng gần cửa chính, Sở Dịch theo bản năng đưa tay vào túi áo, vốn là nơi để thiệp mời, ngón tay chạm vào lại không sờ thấy cái gì.

Liền sờ thêm một lần nữa xác nhận, không có, liền đem xe đỗ lại ven đường.

Cậu sờ tất cả các loại túi, đang nghĩ rằng khả năng cậu không mang theo thiệp mời, chỉ có thể gọi điện đi vào, cúi đầu, lại đột nhiên nhìn thấy phong bì màu đỏ đang cắm ở kẽ hở bên trái chỗ điều khiển.

Rút ra thiệp mời, đầu mới vừa nâng lên, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có người hỏi: “Cậu là Sở Dịch?”

Nghe tiếng ngoài cửa sổ, Sở Dịch nhìn thấy một người đàn ông đang đứng cách xe cậu không xa.

Xác nhận đúng là cậu, người đàn ông liền nhanh chân chạy tới, vui mừng nói: “Đúng là cậu rồi, tôi rất mê phim của cậu, có thể ký tên cho tôi không?”

Sở Dịch sững sờ, người đàn ông thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, làn da rám nắng, mắt tam giác, ánh mắt mờ ảo, thoạt nhìn có chút bộ dáng trong ngoài bất nhất.

Mà Sở Dịch cảm thấy việc trông mặt mà bắt hình dong là không đúng, huống hồ, đối phương đã tự nhận là fan của cậu.

Đối với người hâm mộ của mình, Sở Dịch vẫn luôn mang lòng biết ơn, bởi vậy, cậu đẩy cửa ra, bước xuống xe, từ đâu đó móc ra cái bút, ở trên tay người đàn ông mà ký tên.

Rất nhanh liền nói lời cảm ơn, Sở Dịch vừa muốn lên xe, người đàn ông liếc mắt một cái nhìn cửa lớn, hỏi: “Cậu tham gia tiệc mừng thọ? Có thể cho tôi vào cùng không?”

Nói xong, giơ cái hộp trên tay: “Tôi tới đưa bánh ngọt, chỉ lát nữa là bắt đầu tiệc, mà quản gia bên trong lại không gọi được, thật gấp chết người.”

Trên tay người đàn ông quả thật là có một hộp đựng bánh in hình logo của cửa hàng bánh ngọt có tiếng nào đó, trên người cũng đang mặc một bộ công sở có tiếng, nhưng Sở Dịch lại lóe lên một tia cười, cậu biết rõ chuyện này không bình thường.

Lý do của người đàn ông này không hợp logic, Sở Dịch đánh cược hắn đang nói dối.

Trăm phương ngàn kế muốn đi vào bên trong là vì lý do gì? Nếu nói là muốn ăn chùa, cũng không phải chưa từng thấy, nhưng đến cọ bữa ăn tại nơi thật xa xôi khó tìm tận vùng ngoại ô này thì đúng là có vấn đề.

Tính toán một chút, nếu lúc này hắn không đạt được ý định, sau lại kiếm người khác đem hắn vào, nếu mà thành công, không biết việc gì sẽ xảy ra trong tiệc mừng thọ nữa.

Sở Dịch cười đặc biệt hiền lành, hé miệng như là muốn nói gì đó, đột nhiên dừng lại một chút, từ trong túi áo lấy ra điện thoại di động, liếc mắt nhìn, nói với người đàn ông: “Tôi nhận điện thoại chút.”

Thật ra thì không có điện thoại, mà Sở Dịch diễn như thật sự có, mở màn hình thật nhanh, nhấn vào người đầu tiên trong danh bạ.

Quả nhiên, giống như dự liệu của cậu, ngày hôm nay Tần Hữu bận đến không thể phân thân, điện thoại của hắn đang ở trong tay vị trợ lý.

Đứng cách người đàn ông một quãng, Sở Dịch cười híp mắt hạ thấp giọng cùng vị trợ lý nói lại mọi chuyện phát sinh.

Trong đại viện, Tần Hữu vừa mới trò chuyện xong với một vài người bạn cũ của ông nội, đang chuẩn bị vào gian trong.

Vị trợ lý đi theo sau hắn, trong tay cầm điện thoại: “Ok, tôi hiểu rồi, mắt tam giác, da đen, người đó có phải cao khoảng 1m75, đầu có ít tóc không?”

Tần Hữu vô tình nghe được toàn bộ, bước chân không ngừng lại, trầm giọng nói: “Nói với cậu ấy, người này đúng là tới tặng quà, bảo cậu ấy đem người vào, nhờ lão Trần cũng tới cùng.”

Theo ý tứ của Tần Hữu mà nói lại với Sở Dịch, điện thoại ngắt, vị trợ lý quay đầu lại nhìn, ánh mắt Tần Hữu âm trầm không dò tới đáy.

Hắn cười cười: “Chắc là người hôm trước ở bên ngoài công ty muốn ngăn xe của ngài, đuổi hắn đi là được mà.”



Với địa vị bây giờ của Tần Hữu, việc có người vắt hết óc tìm cách muốn gì đó từ trên người hắn cũng không ít, trò gian ngàn kiểu trăm loại hiếm thấy.

Đổi lại là ngày thường, chỉ cần đối phương không làm chuyện gì khác người, thì sẽ không thèm phản ứng, nhưng hôm nay Tần Hữu lại cho người đem vào, hiển nhiên là muốn cho người đó nếm mùi đau khổ.

Vị trợ lý nói xong, Tần Hữu đột nhiên quay lại, lạnh mặt nhìn qua, khiến cậu thấy sống lưng mát lạnh.

Đúng vậy, hắn cũng biết, nhưng người này ngàn vạn lần không nên ra tay từ trên người Sở Dịch.

Sở Dịch rất nhanh lái xe vào sân, trong xe lúc này tính cả cậu là ba người, ngoài người đàn ông mắt tam giác, còn có Lão Trần đón vào dẫn đường gặp lúc qua cửa.

Xe từ đường nhỏ rợp bóng cây lái vào, cuối con đường nhỏ, tầm nhìn trở nên rộng rãi hơn, một ngôi nhà ba tầng hiện ra trước mắt cậu.

Sở Dịch rẽ phải, lái đến trước một mảnh đất trống, xa xa liền nhìn thấy Tần Hữu cùng vị trợ lý đứng ở đó, phía sau còn có hai người đàn ông to lớn.

Trên đất trống chỉ có hai chiếc xe, cái xe kia cần phải lái đến chỗ khác.

Sở Dịch từ trên xe bước xuống, trong mắt Tần Hữu ánh lên ý cười rất nhạt: “Hoan nghênh.”

Sở Dịch đóng sầm cửa xe, đối với hắn cũng cười cười, người này không phải mới vừa bận rộng ngay cả thời gian nghe điện thoại cũng không có sao?

Mà Tần Hữu cũng không nói thêm gì với cậu, ngược lại vị trợ lý tiến lên nói với cậu: “Đi thôi, tôi mang cậu vào”

Tới cửa chúc thọ tự nhiên là phải gặp thọ tinh trước, Sở Dịch đáp một tiếng, đối Tần Hữu cười nhẹ một cái xem như là bắt chuyện, quay người đi theo vị trợ lý.

Mãi cho đến khi bóng lưng cậu biến mất trong tầm mắt, Tần Hữu quay đầu nhìn sang một bên, trong tay nhấc cái hộp bánh ngọt, đứng không nhúc nhích nhìn người đàn ông mắt tam giác.

Người đàn ông nọ mới vừa định nói gì đó, Tần Hữu liền ra hiệu với hai người phía sau, nói một cách lạnh lùng. “Nên làm gì liền làm đi.”

Hai người đàn ông hiểu ý xông tới khống chế người đàn ông mắt tam giác.

Hộp bánh rơi trên mặt đất, người đàn ông mắt tam giác bị hai người kìm lấy lôi về phía sau, một bên giãy dụa một bên thất kinh mà kêu thành tiếng: “Tần tiên sinh — tôi biết một bí mật, ngài nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, vật tôi muốn… không nhiều….”

Tần Hữu không lên tiếng, thân thể cao to đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía đàn ông mắt tam giác.

Người đàn ông thấy vậy càng thêm hoảng sợ mà gào thét: “Tần tiên sinh… tôi vừa từ Trấn thượng tới, tên què họ Lý là hàng xóm của tôi, chuyện năm 1998 của mẹ ngài, tôi biết sự tình khác…”

Vai Tần Hữu run lên, khuôn mặt vốn đã khó coi nay lại càng thêm âm trầm, hai mắt đen kịt bỗng nhiên phóng ra hàn ý khiến người xung quanh lạnh thấu xương.

“Buông hắn ra.” Hắn nói, ánh mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm người đàn ông mắt tam giác.

Kìm cặp phía sau trong nháy mắt được buông ra, người đàn ông lảo đảo mấy lần mới đứng vũng.

Lúc này, Tần Hữu đã chậm rãi bước đi thong thả đến trước người đàn ông nọ, liền không nói một lời mà nhìn kỹ hắn, sau đó, đột nhiên giơ chân lên, đá một cước vào bụng hắn.

Sở Dịch trước đi tới sảnh lớn chào hỏi Tần lão gia tử.

Lúc này còn cách lúc khai tiệc một lúc, trong đại sảnh đều là khách mời trên bốn mươi.

Vị trợ lý dẫn cậu tới hoa viên phía sau, Sở Dịch mới phát hiện ra người trẻ tuổi đều tập trung ở đây.

Tiệc mừng thọ hôm nay hiển nhiên là Đông Tây phương kết hợp, trong vườn hoa kê một chiếc bàn dài, trên có đủ loại trà bánh, rượu vang và champagne.

Không khí man mát, những người trẻ tuổi liền túm năm tụm ba mà vui cười nói chuyện, phía trên còn có rất nhiều vòng hoa nổi tiếng, trong sân đều là những nam thanh nữ tú.

Ánh mắt liếc một vòng hoa viên, vị trợ lý để tay lên lưng cậu, đưa tay chỉ một hướng khác: “Cậu nhìn bên kia.”

Sở Dịch thuận theo mà nhìn sang, vừa vặn trong chòi nghỉ có người đứng lên, cười hì hì hướng cậu phất tay một cái, “Sở Dịch, nơi này.”

Sở Dịch nhịn không được mà nhấc khóe môi, Triệu Ly Hạ.



Không thể không nói Tần Hữu vì cậu mà dự trù rất chu đáo, cứ xem như bản thân bận đến nỗi không đi được, đầu tiên là nhờ vị trợ lý của mình dẫn cậu đi gặp lão gia tử, sau đó là lo cậu ở đây không thể hòa nhập với những người kia, liền đem cậu tới trước mặt Triệu Ly Hạ.

Sở Dịch còn có chút lạc lõng, nay có người quen, nhất thời liền thản nhiên.

Cậu ngồi xuống bên người Triệu Ly Hạ, hai người đều ngồi ở chỗ ghế mây, Triệu Ly Hạ để tay lên vai cậu, thân thể giống như không có xương mà treo trên người cậu, đối với những người ngồi quanh đó nói: “Đây là người anh em tốt nhất của tôi, ảnh đế tương lai, như thế nào, trông được đi?”

Mấy cái tiểu thư cùng công tử đều là mắt ở trên đỉnh đầu, vốn là đối Sở dịch cũng có chút phản đối.

Nhưng vừa mới nhìn thấy trợ lý của Tần Hữu tự mình dẫn người tới đây, vào lúc này lại có Triệu công tử nói như thế, nhất thời không biết được Sở Dịch nông sâu thế nào, bởi vậy cũng chỉ có thể khách khí bắt chuyện cùng cậu.

Sở Dịch ngồi xuống, mọi người vẫn tiếp tục nói giỡn, một nhóm người hàn huyên mấy phút, Sở Dịch vẫn luôn tự nhiên, hào phóng, lại còn ăn nói khéo léo, nhất thời, cảnh tượng cũng có thể xem như là trò chuyện vui vẻ.

Tất cả mọi người vừa nói vừa cười, trong chốc lát, đột nhiên yên tĩnh lại, Sở Dịch ngẩng đầu liền thấy cánh cửa của tòa đại sảnh hướng về hoa viên, Tần Hữu đi ra.

Vị trợ lý đi theo sau lưng, mà đây không phải là trọng điểm, Sở Dịch nhìn ra được sắc mặt Tần Hữu phi thường tối tăm, đừng hỏi cậu tại sao lại biết, tuy rằng Tần Hữu cách cậu mấy chục mét, cậu thậm chí còn nhìn không rõ đôi mắt của Tần Hữu, nhưng cậu thực sự là cảm nhận được.

Tần Hữu xuất hiện, cơ hồ toàn bộ lực chú ý ở đây đều tập trung trên người hắn, bầu không khí tản mạn vui vẻ trong chốc lát liền trầm xuống, mắt nhìn Sở Dịch ngồi bàn này, mấy cậu công tử quanh bàn liền ngồi thẳng người, các thiếu nữ liền nhanh chóng sửa sang lại quần áo, Sở Dịch nhìn thấy bàn bên cạnh còn có người đứng lên.

Cậu lại một lần nữa thấy được khoảng cách giữa bản thân và Tần Hữu, Tần Hữu kỳ thực chỉ đi ra liếc mắt nhìn, nhất thời liền tỏa ra khí tràng khiến người khác kinh sợ, so với cảnh tượng khách khí của mình, đây là xuất phát từ nội tâm mà ngưỡng mộ hắn.

Tần Hữu nhìn khắp hoa viên một lần, mới mở ra môi mỏng, nhàn nhạt phun ra vài chứ: “Chơi vui vẻ.”

Lời hắn nói rất khách khí, thế nhưng trên mặt nửa điểm ý cười cũng không có, nói xong cũng không quay người lại mà đi thẳng vào nhà.

Sở Dịch ngồi thẳng người, mãi cho đến khi bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất cũng không chịu dời tầm mắt.

Triệu Ly Hạ vẫn là víu trên vai Sở Dịch, lười biếng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tâm tình của hắn rất tệ.” Sở Dịch nói.

Triệu Ly Hạ không phản đối cười hừ một tiếng, nhất thời thả Sở Dịch ra, ngồi thẳng người, đứng lên, “Cậu đi với tôi một chút.”

Ánh mắt Triệu Ly Hạ phi thường ảm đạm, Sở Dịch ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng chuyện gì nên tới cũng phải tới.

Hai người đi dọc theo đường mòn trong hoa viên, quả nhiên, đi chưa được mấy bước, Sở Dịch nghe thấy Triệu Ly Hạ hỏi: “Nghe nói cậu đang ở nhà chú Tần”

Không đợi Sở Dịch trả lời, hắn còn nói: “Tớ lúc nãy mới biết.”

“Cậu không có nơi nào để đi thì có thể tới nhà tớ, tại sao lại cố tình ở với Tần Hữu?”

Sở Dịch nghĩ thầm ngươi xưa nay bạn trai đều không chỉ có một, nhà ngươi có thể đi mới là lạ.

Lúc này, Triệu Ly Hạ đột nhiên xoay người đưa ngón tay hướng nơi bọn họ vừa mới rời đi, “Bên kia, nhìn đi, hôm nay có nhiều phụ nữ không kết hôn hay có hứa hôn gì, tương lai ai cũng có thể trở thành Tần thái thái.”

Sở Dịch quay người nhìn, cũng không trả lời, rũ mi mắt che đi tất cả tâm tình trong mắt.

Triệu Ly Hạ chậm rãi thong thả đi tới trước người cậu, trào phúng mà nở nụ cười, “Trước đây, tớ nói này nọ, cậu ít nhất cũng còn phản bác một chút.”

Hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt Sở Dịch: “Cậu không định giải thích gì sao?”

Vài giây trầm mặc, Sở Dịch rốt cục ngẩng đầu lên, không hề trốn tránh mà nhìn lại, “Có thể là đúng vậy, chính là như cậu nghĩ, tớ thực sự yêu người đó.”

Sắc mặt Triệu Ly Hạ ngưng lại, đột nhiên giơ tay bám trụ bờ vai cậu, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ giăng đầy mịt mù.

Đôi môi mấp máy mấy lần, đến nửa ngày, cũng không phun ra được chữ nào, một lúc sau, thả Sở Dịch ra, cánh tay nặng nề buông xuống.

Sau đó quay người rời đi, đi lên nghiêng đầu thê lương bi ai mà nở nụ cười: “Lão tử hậu cung ba ngàn, quản cậu làm gì.”