Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 52

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày thứ hai, cảnh diễn của Sở Dịch cũng không nhiều, mà rất khéo chính là ngày hôm nay, người đại diện dặn hắn phải có mặt. Vì vậy, sáng sớm, Sở Dịch liền rời giường, vội vàng tới trường quay hóa trang.

Tần Hữu đồng thời cũng bị đồng hồ đánh thức, Sở Dịch chuyển động, hắn liền cũng nhanh chóng mặc quần áo.

Sở Dịch lấy tay che miệng ngáp một cái, nhu nhu đôi mắt lim dim buồn ngủ, nói: “Sớm như vậy chú dậy làm gì, chú ngủ tiếp đi..”

Tay Tần Hữu cài lại khuy áo sơ mi: “Tôi đưa em đi.”

Liếc mắt nhìn ra ngoài, sắc trời vẫn còn chưa sáng. Tuy rằng tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng lo cho Sở Dịch còn phải quay phim nên đêm qua hắn cũng không đành lòng mà gây sức ép quá đà.

Trước mắt xem ra, may mà có tiết chế, nếu không Sở Dịch sẽ rất khổ cực.

Sở Dịch nắm rõ đồng hồ sinh học của Tần Hữu, nếu như không có việc gì đặc biệt, hắn nhất định mỗi ngày đều tám giờ mới rời giường, vốn không muốn để Tần Hữu phải khổ cực với mình nhưng Sở Dịch vẫn không nỡ từ chối.

Tần Hữu cùng đi với cậu, đối với cậu mà nói, chính là một loại mê hoặc vô cùng đặc biệt.

Hai người nhanh chóng rửa mặt, lúc ra khỏi nhà, hai mí mắt Sở Dịch vẫn còn có chút đánh nhau, Tần Hữu liếc mắt nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của cậu, có chút buồn cười, lại có chút đau lòng, hỏi: “Thật sự thích đóng phim?”

Sở Dịch gật nhẹ: “Đúng vậy”

Nhanh chóng hồi thần, ánh mắt cũng nhanh chóng thanh tỉnh, liếc nhìn Tần Hữu một cái. Lúc này hai người đã đi tới đại sảnh khách sạn, Sở Dịch nhanh chân lùi lại gần Tần Hữu một chút, không chút dấu vết mà đυ.ng cánh tay hắn: “Em càng yêu thích chú hơn.”

Tần Hữu tâm mềm thành một đoàn, chung quy vẫn kiêng kỵ công chúng, nơi này có nhiều người trong giới giống Sở Dịch, làm chút gì đó cũng đều không thích hợp.

Tần Hữu ừm một tiếng xem như trả lời, bày ra phản ứng tiêu chuẩn của người yêu thành thục thận trọng, ánh mắt Sở Dịch nhìn sang, liền trừng mắt nhìn.

Hai người đến bãi đậu xe, lúc này trợ lý Tiểu Phùng đã đợi trong xe, Sở Dịch mở cửa xe chỗ tay lái, nói: “Cậu trước tiên không phải đi cùng tôi, đi ăn bữa sáng rồi lại tới.”

Hiếm khi có được thế giới hai người, tất cả kỳ đà cản mũi đều không chút do dự mà loại bỏ hết, chính là tùy hứng như vậy.

Khi bọn họ tới nơi, Yến Thu Hồng cũng đã đến, đang nhìn mọi người dựng cảnh.

Hai người là một trước một sau mà đi tới, Yến Thu Hồng nhìn lướt qua vai Sở Dịch liền thấy Tần Hữu, sắc mặt trắng nhợt.

Sở Dịch cười bắt chuyện với hắn, quay đầu lại cấp Tần Hữu một cái nháy mắt liền đi hóa trang, phim cổ trang, giai đoạn hóa trang cũng khá tốn thời gian.

Tần Hữu đi tới trước mặt Yến Thu Hồng, ánh mắt mới vừa rồi còn có mấy phần ôn nhu liền trầm xuống, nguy hiểm nheo mắt nhìn Yến Thu Hồng.

Mặt Yến Thu Hồng lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ vào đôi mắt còn chưa hết sưng mang theo vài tia máu, giống như không thèm đếm xỉa nói: “Không phải là đã gặp báo ứng sao? Trẻ nhỏ nhà cậu lực sát thương cũng không phải bình thường.”

Tần Hữu chắp tay phía sau, không hỏi vì sao lại như vậy: “Tôi chưa bao giờ quản cậu ấy đã làm gì với người khác.”

Nghĩa bóng, Sở Dịch bắt nạt người khác không sao, nhưng người khác bắt nạt Sở Dịch thì không được.

Yến Thu Hồng vốn đã chột dạ, lúc này lại càng sợ tới mức dở khóc dở cười, hắn sao lại ngu đến mức hi vọng đôi mắt bị thương của hắn có thể lừa gạt trước mặt Tần Hữu chứ?

Hắn không lên tiếng, Tần Hữu đột nhiên khẽ cười, “Cho anh cơ hội lấy công chuộc tội.”

Yến Thu Hồng nhất thời như gặp đại dịch, “Cái gì?”

Biết rõ Tần Hữu tuyệt đối không thể có chủ kiến gì tốt.

Quả nhiên, Tần Hữu nói: “Sở Dịch tại đây quay một tháng, quá dài.”

Yến Thu Hống giống như bị thiên lôi đánh trúng đầu, choáng váng hoa mắt hồi lâu, nửa ngày mới có thể ổn định lại nói: “Trên hợp đồng của cậu ấy cũng đã sắp xếp ổn thỏa, giờ lại muốn cậu ấy diễn trước, người khác cũng sẽ không hài lòng, rất dễ kéo cừu hận tới cậu ấy.”

Ánh mắt Tần Hữu nháy mắt trở nên ác liệt: “Tôi tin tưởng năng lực của anh.”

Đây chính là nói chuyện này nhất định phải làm, không những thế còn phải làm thật hoàn mỹ, không được gây tổn hại tới Sở Dịch, Yến Thu Hồng hoàn toàn chịu thua, vẻ mặt đưa đám nói: “Cậu là vì lúc trước tôi đem đứa nhỏ nhà cậu mang đi, liền ghi hận sao?”

Tần Hữu cụp mắt thản nhiên mà nhìn nền đá xanh thượng cổ, mí mắt cũng không nhấc một chút.

Thời điểm quay “Thành phố không đêm”, Tần Hữu cũng đã nhiều lần xuất hiện ở trường quay, đoàn phim lần này cũng hơn nửa là người của đoàn phim trước, bởi vậy, có rất nhiều người nhận ra Tần Hữu.

Hơn nữa, đại đa số đều biết thân phận của hắn, biết đến quan hệ thân cận giữa hắn và Yến Thu Hồng, thêm vào đó, lần Sở Dịch bị thương ở tay kia, cũng có người thấy hắn đưa Sở Dịch đi, bởi vậy, đối với việc Tần Hữu đứng ở dây, vì ai mà tới, trong mắt mọi người cũng không quá rõ ràng.

Mà đây không phải trọng điểm, người có thân phận cao như Tần Hữu, cho dù không có ý định cầu cạnh hắn cùng phải đối với hắn khách khí.

Bởi vậy, Tần Hữu cùng Yến Thu Hồng đứng chung một chỗ, người tìm Yến Thu Hồng xin chỉ thị đa số cũng gật đầu với Tần Hữu xem như là bắt chuyện.

Tần Hữu khẽ gật đầu đáp lại, tuy rằng tư thái vẫn tự phụ như cũ , nhưng cũng không mất đi sự giáo dưỡng trong con người hắn.



Bọn họ đứng cũng một chỗ một hồi, vừa đúng lúc Tề Đế hóa trang xong, một thân áo váy dài phiêu phiêu đi tới chỗ Yến Thu Hồng, ánh mắt rơi vào trên người Tần Hữu, cũng rất khách khí mà nở nụ cười nhẹ: “ Ngài Tần”.

Tần Hữu tuy cũng có đáp lại, nhưng ánh mắt lại chìm xuống, môi mỏng khẽ nhếch, con người đen đặc rất nhanh chuyển qua một bên, bày rõ thái đội không muốn nói chuyện,

Tề Đế trong lòng run lên, nhưng vẫn cười hỏi Yến Thu Hồng: “Yến đạo, ngài hôm qua không phải nói tôi hóa trang khí chất có chút sai lệch, hiện tại hẳn là không có việc gì đi?”

Nhìn đôi mắt Yến Thu Hồng, không dấu vết mà liếc nhìn Tần Hữu một cái, tôi đắc tội hắn sao?

Yến Thu Hồng gật gật đầu, “Ngày hôm nay không sai.”

Trong lòng nghĩ, cậu theo bảo bối tâm can nhà người ta được đồn thành CP lâu như vậy, nếu có thể cho cậu một khuôn mặt đẹp đẽ, hắn liền không phải là Tần Hữu.

Đảo mắt, Sở Dịch cũng đi ra.

Thời điểm cậu xuất hiện trong tầm mắt, Tần Hữu đột nhiên ngẩn ra.

Sở Dịch đã mặc cổ trang, một thân áo giáp lẫm liệt, khăn đen đem tóc đen bất loạn buộc lêи đỉиɦ đầu. Đôi môi nhếch lên, khóe môi tạo ra một độ cong đẹp mắt, nụ cười tỏa nắng, khuôn mặt tuấn lãng càng thêm phần rạng ngời rực rỡ.

Trên người cậu là bộ áo giáp đen gắn áo choàng đỏ thẫm, tay cầm mũ giáp, tư thế hiên ngang oai hùng đi tới chỗ bọn họ.

Mang theo khí chất oai hùng nhưng không đánh mắt khí chất tuấn nhã của một vị tướng quân trẻ tuổi.

Sở Dịch vẫn mang theo tư thế đó mà tới trước mặt bọn họ, nói với Yến Thu Hồng: “Yến đạo.”

Sau đó không đợi hắn trả lời, ánh mắt đã chuyển tới trên người Tần Hữu, một đôi mắt hắc bạch phân minh cấp thiết mà nhìn hắn, trong đó không hề che giấu mong đợi, thật giống như đang nói: “Nhanh khen tôi đi.”

Mà Tần Hữu cũng bị ánh mắt sáng quắc này thiêu tới cảm xúc mãnh liệt, trầm giọng nói, “… Thật là đẹp trai.”

Ánh mắt sâu thẳm mang theo tìиɧ ɖu͙©, Yến Thu Hồng tự cảm thấy còn nhìn ánh mắt tim hồng phấp phới này thêm giây nào nữa chắc chắn sẽ bị đau mắt hột.

Hắn không đành lòng nhìn thẳng mà đem mặt dời đi chỗ khác.

Hắn dám đánh cuộc, nếu không phải đang là nơi công cộng, Tần Hữu nhất định sẽ đem Sở Dịch làm tại chỗ.

Người đại diện của Sở Dịch nói dù không có cảnh quay cũng phải tới trường quay hôm nay, bởi vì cậu phải tiếp đón một nhóm người hâm mộ được cho phép tới gặp thần tượng, vì muốn tăng độ tương tác của Sở Dịch với fan, phòng làm việc của cậu liền ở trong bóng tối mà mở ra cánh cửa tiện lợi này.

Mười giờ rưỡi, Sở Dịch mới quay xong một cảnh quay, biết được những người hâm mộ kia đã đợi ở bên ngoài.

Tiểu Phùng dẫn các fan vào, khoảng mười cô gái lại ngoài ý muốn rất trật tự, tại hành lang cách nơi đang quay phim đợi, các cô nhìn thấy Sở Dịch, tuy rằng một mặt đều mừng rỡ hưng phấn, nhưng nhiều người như vậy vẫn duy trì được yên tĩnh.

Mãi cho đến khi Sở Dịch bảo trợ lý dẫn các cô tới một khu nhà nhỏ cách đó không xa, các cô mới bật cười, nhưng cũng không tính làm càn.

Kí tên, chụp ảnh, trong chòi nghỉ mát, các cô lần lượt ngồi xuống, Sở Dịch lại cùng với các cô hàn huyên một hồi.

Biết các cô đều là từ nơi khác chạy tới, một đường phong trần mệt mỏi, an toàn cũng không phải là quá được đảm bảo, Sở Dịch nghiêm túc nghĩ, tham ban như này không nên dung túng mà đồng ý nữa.

Những người hâm mộ đều mang theo vài món đồ mà cậu có thể nhận, phần lớn là đồ ăn vặt cùng chút đồ thủ công, Sở Dịch vừa nhìn liền vô cùng quý trọng, nói lời cảm ơn rồi nhận lấy.

Đang nói chuyện, một nhân viên đoàn phim mang theo vài hộp đồ tới.

Trên hộp có logo của cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng, đồ liền được giao cho Tiểu Phùng, nhân viên đoàn phim nói: “Anh Sở Dịch, bên kia tham ban có mang theo đồ tráng miệng, mọi người đều có một phần.”

Vài hộp lớn, rõ ràng không chỉ có phần của một mình Sở Dịch, Sở Dịch thuận mắt nhìn sang, xuyên qua cổng vòm chạm trổ hoa văn, nhìn thấy đoàn phim bên kia đã tạm dừng quay, Yến Thu Hồng trên tay cũng đang cầm đồ tráng miệng ăn, Tần Hữu đứng bên cạnh hắn, ánh mắt cũng vừa vặn mà nhìn sang phía Sở Dịch.

Sở Dịch lập tức hiểu rõ, từ trên tay Tiểu Phùng nhận lấy hộp đồ, đem đồ tráng miệng lấy ra đặt trước mặt người hâm mộ, cười nói: “Từ buổi sáng tới bây giờ, các em cũng chưa ăn gì, chúng ta cũng cùng ăn một chút đi.”

Tiếp lại để cho Tiểu Phùng chia thêm đồ cho các nàng, các cô liền thay nhau nói lời cảm ơn. Lúc này chụp ảnh cũng xong rồi, Sở Dịch vì không muốn người hâm mộ ngại ngùng, cũng nhanh cầm một miếng bánh tart trứng ăn.

Ánh mắt lại quét tới ngoài sân, Tần Hữu cũng vừa hay quay lại nhìn, ánh mắt xa xa đối diện, nụ cười của Sở Dịch càng rạng ngời.

Các cô khó gặp được một lần tiếp xúc gần như vậy, nên phi thường chăm chú quan sát thần thái của cậu.

Vào lúc này, mọi người cũng them tầm mắt mắt của Sở dịch mà nhìn sang, ánh mắt Sở Dịch cũng Tần Hữu giao nhau, dù chỉ là trong nháy mắt, người hâm mộ vẫn nhìn thấy được.

Ăn xong đồ tráng miệng, liền chụp một bức ảnh chung, Sở Dịch thân thiết mà tiễn người hâm mộ.

Mà những người này khi vừa rời khỏi liền cười ha hả.

Một cô gái có mái tóc gọn gàng kéo một cô gái tóc dài khác sang một bên, nhỏ giọng nói: “Ai, cậu có nhìn thấy không? Vừa nãy, bên ngoài có một chú vô cùng đẹp trai, ánh mắt Tiểu Sở cùng người đó cũng quá là ám muội đi, hay là do tôi nhìn nhầm?”

Cô gái tóc dài nói tiếp: “Tôi cũng nhìn thấy, người đó cũng không phải là ông chú, thoạt nhìn trông còn rất trẻ mà, chỉ là khí chất có chút ổn trọng trầm tĩnh.”



Cô gái có mái tóc gọn gàng hai mắt tỏa sáng: “Tôi hiện tại cảm thấy CP Dịch Tề thật không ra đâu vào đâu, vị soái ca kia, theo Tiểu Sở của chúng ta càng phát ra cảm giác CP nồng đậm, đúng không?”

Cô gái tóc dài gật đầu: “Nhưng, người đó là ai vậy? Là người trong giới giải trí sao? Nếu đẹp trai như vậy, chúng ta không có lý do gì mà không nhớ được.”

Cô gái có mái tóc gọn gàng liếc nhìn những người bên cạnh, kéo cô gái tóc dài đi cách xa ra một chút, không hề hay biết bản thân cô chính là một chân tướng đế, ám muội nói: “Soái thúc thần bí, cùng Tiểu Sở càng xứng, tôi thật sự muốn bị manh một cái.”

Buổi chiều, Tần Hữu có việc phải quay lại khách sạn, thời điểm Sở Dịch từ trường quay về tới khách sạn đã qua năm giờ, mở cửa, liền thấy Tần Hữu đang mặc áo khoác ngồi tại bàn làm việc ở gian trước, một tay cầm điện thoại, một mặt nghiêm nghị chất vấn người bên kia: “Tôi không ở, công vụ liền không làm?”

Sở Dịch không lên tiếng, nhẹ nhàng mà đi tới, từ phía sau vòng lấy vai Tần Hữu.

Đầu đặt trên bả vai Tần Hữu, Tần Hữu lạnh lùng nói vào điện thoại: “Cậu sớm mà lo liệu đi.”

Một ngón tay xoa nhẹ mũi Sở Dịch, thần sắc có chút hòa hoãn.

Vẫn chờ tới khi hắn ngắt cuộc gọi, Sở Dịch mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Tần Hữu nghiêng đầu: “Công việc hàng ngày.” Tay vỗ một chút gò má của cậu, “Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Sở Dịch vốn đang vòng qua vai hắn, thoáng cúi xuống cắn cổ áo sơ mi hắn: “Ăn em được không?”

Hắn nắm chặt cổ tay Sở Dịch, tận lực đè thấp thanh âm từ tính mà ám muội, “Ăn cơm trước, sau đó có cả đêm đem em ăn đến không nhả xương.”

Vỗ nhẹ mũi Sở Dịch, giống như trêu đùa chú mèo nhỏ: “Không kịp đợi? Hả?”

Sở Dịch cả người nhất thời một trận khô nóng, tay lập tức rút ra, vùi đầu bên gáy Tần Hữu, ủy khuất nói: “Chú Tần, chú thay đổi rồi, chú thật sự biến xấu rồi.”

Trước đây rõ ràng là một bộ dáng tiêu chuẩn, hiện tại lại đem người làm tới mức không đóng lại được chân.

Sau khi tách ra, mấy buổi tối chịu chăn lạnh làm du͙© vọиɠ đối với Sở Dịch của Tần Hữu rừng rực đến mức tận cùng, tuy là tối hôm qua vừa làm nhưng rõ ràng là không đủ thỏa mãn.

Tuy hiện tại hắn rất muốn đem Sở Dịch giải quyết tại chỗ, dùng chấn phu cương, mà khổ cực một ngày, nhớ tới cái dạ dày trống rỗng của Sở Dịch.

Mà Tần Hữu hiếm khi đến đây, Sở Dịch hận không thể mang theo hắn tới những nơi mà cậu đã từng đến, vì vậy hai người liền trao đổi mấy câu rồi thay quần áo ra ngoài.

Sở Dịch mang Tần Hữu tới một nhà hàng nướng, cửa hàng rất lớn, việc làm ăn cũng khá là phát đạt, tuy giá cả không thấy nhưng mùi vị có thể xem như là đáng đồng tiền.

Vách ngăn kỳ thực là được Sở Dịch gọi điện đến đặt trước, tuy rằng nhà hàng nướng này cũng không lớn hơn quán ven đường là mấy, mà nơi này có nhiều người trong giới lui tới, cậu cũng không muốn bất kì ai quấy rối cậu và Tần Hữu.

Mặc dù là phòng riêng, hơn nửa mặt tường mộc đều được mở cửa sổ, ngoài cửa sổ là một mảnh rừng trúc thanh u.

Nơi này Sở Dịch mấy lần tới nơi này quay phim đều tới, trong đó có một lần, là nửa năm trước, khi cậu rời khỏi Tần Hữu, tại đầy ngồi gần nửa buổi tối, đồ vật gọi đầy một bàn, nhưng cái gì cũng không ăn.

Mà Tần Hữu bây giờ đang ngồi đối diện cậu, Sở Dịch cảm thấy cuộc đời cậu chưa bao giờ viên mãn tới như vậy.

Mang Tần Hữu tới nhưng mơi mà cậu từng một mình tới, loại tâm tình này, giống như nhận được quà tạ lễ.

Bởi vậy, rõ ràng ngồi đối diện nhau thì sẽ dễ ăn hơn, nhưng sau khi gọi đồ ăn, Sở Dịch liền sang ngồi cạnh Tần Hữu, tay ôm lấy người hắn, đầu dựa trên vai Tần Hữu, một khác cũng không muốn rời đi.

Tần Hữu nghiêng đầu cụp mắt cưng chiều mà nhìn cậu, “Dính.”

Đôi mắt Sở Dịch khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn sang Tần Hữu, “Chú không thích sao?”

Nói xong, không chờ Tần Hữu trả lời: “Thích liền hôn em một chút.”

Tần Hữu hơi nheo mắt, xem ra, đêm nay ra ngoài ăn là sai lầm, rõ ràng ở trong phòng, gọi phục vụ cũng có thể chọn món ăn.

Một tay từ phía sau nắm lấy eo Sở Dịch, một tay nhấc cằm Sở Dịch, đột nhiên hôn xuống.

Nụ hôn này nhanh tới mức không kịp chuẩn bị, môi Sở Dịch bị Tần Hữu dùng lực mυ"ŧ cắn, kinh ngạc mà mở to hai mắt.

Mãi cho đến khi nghe được tiếng gõ cửa, hai người mới tách ra, lúc này, Sở Dịch bị giáo huấn đến lưỡi đều bị tê rần, đôi môi đau rát.

Sở Dịch qua phía bên kia ngồi, tay che miệng, dùng ánh mắt lên án Tần Hữu.

Tần Hữu vươn tay ra, không nhịn được cười mà hống cậu: “Bảo bối, thật sự đau đến vậy sao?”

Sở Dịch đặc biệt ủy khuất nói: “Lần sau em cũng không dám cho chú hôn nữa.”

Uy hϊếp thật là lợi hại! Ngón tay Tần Hữu mơn trớn môi cậu, nghiêm túc nói: “Sưng lên rồi, hay em cũng hôn tôi một chút, coi như giải hận?”

Sở Dịch trách móc xong một tiếng bật cười, giơ tay đẩy tay Tần Hữu, ai có thể nói cho cậu biết, ngài Tần xưa nay bưng túc uy nghiêm sao lại biến thành như bây giờ.
« Chương TrướcChương Tiếp »