Chương 1: Khởi hành

“Này, dậy mau!”

Lúc Khưu Thiên bị đạp tỉnh nơi sảnh chờ ồn ã của sân bay Thành Đô, đã là sáu giờ chiều.

Người vừa đạp anh, chân mang dép lê, mặc quần thể thao, tay đút túi, trên mặt ghi rõ biểu cảm “chú mà không tỉnh thì chị đánh vỡ đầu”.

“Thái hậu, chị trễ một tiếng.” Khưu Thiên mở mắt, ai oán kể tội.

“Cậu nên mừng vì chị đến mới phải.” Người được gọi “Thái hậu” bĩu môi phản đối. “Sao, đói bụng chưa, chị dẫn cậu đi ăn món lẩu cay Thành Đô nổi tiếng.”

Nói rồi, nhìn mớ hành lý đang đặt cạnh Khưu Thiên, hỏi “Chỉ có chừng này?” Một ba lô lớn, một ba lô nhỏ, và một túi giấy đựng bánh ngàn tầng vừa mua sáng nay ở Đài Bắc.

“Ồ, cái này có vẻ nặng nhất, để chị mang giúp cậu!” Thái hậu nhanh nhẹn cầm lấy túi bánh ngàn tầng, quay đầu về phía cửa. “Đi, chúng ta gọi taxi về nhà.”

Khưu Thiên vội vã đuổi theo, vừa đeo ba lô vừa mắng. Khi cánh cửa tự động mở ra, tiết trời Thành Đô tháng ba ào ạt vây đến, mang theo những cơn gió lạnh lẽo đến run người, Khưu Thiên phải vội vàng giở ba lô tìm áo khoác.

“Gấu trúc kìa!” Khưu Thiên trỏ ngón tay về phía con gấu mập tròn trình trĩnh đang ngồi ở hành lang bãi đỗ xe, kêu lớn.

“Ừ, trên đường nhiều lắm.” Thái Hậu thờ ơ.

“… Gấu trúc chạy trên đường thật à?”

“Thật.” Thái Hậu vẫn làm ngơ.

“…”

Chỉ vài phút sau, Khưu Thiên nhận ra những gì Thái Hậu nói

thì

luôn luôn đúng. Gấu trúc xuất hiện trên đường rất nhiều, ở bãi đậu taxi, ở bảng hiệu ven đường, thậm chí cả những công trình thi công với biển hiệu tam giác cắm khắp nơi.

Tuy nhiên, việc anh đến Thành Đô lại không liên quan gì tới gấu trúc.

Hai tuần trước, Khưu Thiên tạm nghỉ việc ở công ty vẫn gắn bó năm năm nay, nguyên nhân chính là vì sau năm năm ở yên một chỗ, vị sư phụ vẫn luôn dẫn theo anh muốn chuyển công tác, nguyên nhân thứ hai, vì anh đã 30 tuổi. Bèn ngồi trong phòng gửi một bức điện đường dài cho Lý Dĩ Thành, người bạn từ thời trung học kiêm bạn cùng phòng, người anh em tốt nhất, thở ngắn than dài về cuộc đời.

Lý Dĩ Thành là một người yêu du lịch, nên đã đề nghị Khưu Thiên. “Hay là cậu đi đâu đó một thời gian, đi du lịch có thể khiến đầu óc con người ta khuây khỏa.”

Khưu Thiên cảm thấy lời của Lý Dĩ Thành rất qua loa chiếu lệ, dạo này cậu chỉ lo yêu đương, đâu có thèm ngó ngàng gì đến tui, giờ muốn nhân cơ hội sút tui đi cho lẹ phải không?

“Hừ hừ, cái đồ mê giai bỏ bạn, năm xưa tui vì cậu mà đi đánh nhau với người ta, giờ cậu lại chẳng đoái hoài gì tới tui, hừ hừ.” Khưu Thiên gửi lại một bức điện ra vẻ đau khổ bi thương với Lý Dĩ Thành, bị cậu quay lưng đạp cho một phát.

Vài ngày sau, nhận được tin nhắn của Thái hậu trên MSN.

“Đang làm gì đó?” Thái hậu hỏi.

“Cày game.” Khưu Thiên đáp.

“Giỏi lắm.” Thái hậu nói.

“Quá khen.” Khưu Thiên trả.

“Rảnh rỗi thì tới Thành Đô chơi, chị mời cậu ăn lẩu.” Thái hậu hạ chỉ.

“Thành Đô đáng sợ lắm, lần trước Tiểu Thành đi gặp động đất đó.” Khưu Thiên kháng chỉ.

“Chuyện từ hai năm trước rồi, thằng quỷ.” Thái hậu trấn an.

“Thành Đô có chỗ nào chơi vui không?” Khưu Thiên hỏi.

“Sao lại không, Cửu Trại Câu này, đập Trường Giang này, núi Thanh Thành, Đại Phật, Khang Định, có cả gấu trúc… Nhiều lắm.” Thái hậu dụ.

“… Chẹp, làm người ta muốn đi quá hà.” Khưu Thiên lung lay.

Cuối cùng, sau rất nhiều nguyên nhân nhỏ nhặt dồn lại, Khưu Thiên quyết định vác hành lý chạy đến Thành Đô. Lý Dĩ Thành và Thái hậu ai cũng khen lẩu cay Thành Đô không dứt miệng, anh cũng đã lâu không gặp Thái hậu, đang muốn nghe chị giảng về triết lý cuộc đời, cũng muốn rời Đài Bắc đi đâu đó, muốn mang lại chút thay đổi cho cuộc đời quá đỗi bình yên hiện tại, và muốn nhìn thấy gấu trúc.

Khưu Thiên theo Thái hậu lên taxi, nghe chị dùng chất giọng Tứ Xuyên lưu loát nói chuyện với lái xe về địa chỉ, đường đi, nhìn chị mở túi bánh ngàn tầng ra ăn một cách điềm nhiên, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của mình.

Khưu Thiên câm nín ngồi nhìn. Rồi anh nói. “Thái hậu, ít nhất chị cũng nên tỏ chút thái độ hoan nghênh tôi tới Thành Đô, hoặc là giới thiệu quang cảnh ven đường cho tôi đi chứ?”

Thái hậu cắn miếng bánh, liếc Khưu Thiên một cái rồi nhệch miệng cười. “Ai chà, hoan nghênh quý khách đến Thành Đô.” Xong dùng bàn tay cầm bánh nhéo nhéo hai bên má Khưu Thiên. “Để chị dẫn cậu đi ăn lẩu, tất cả ưu tư sầu não của đời người đều có thể giải quyết bên nồi lẩu.”

Khưu Thiên rút khăn giấy ra lau mặt, nghĩ thầm. “Thái hậu quả nhiên là thái hậu.”

————-

Rin: ờ thì, đào đào lấp lấp…