Chương 39: Tham kiến thái hậu

Ngày trọng đại cung nghênh thánh giá cuối cùng cũng đến, Đài Bắc nhiều mây, gió nhẹ, buổi trưa Khưu Thiên rời giường, nướng bánh mì bơ, hâm bánh bao đậu đỏ, pha cà phê, rồi chạy về phòng xem lịch âm.

Năm 2010, ngày 2 tháng mười, âm lịch 25 tháng tám, thứ bảy.

Hợp: Xuất hành, tế lễ, cúng bái.

Kỵ: Mọi việc không thích hợp.

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó.

Khưu Thiên giật tờ lịch âm, vò thành một cục ném vào tường, lại vọt ra sân thượng múa may quay cuồng bên chậu hoàng tâm điệp, chửi đổng chửi xéo không thành tiếng, sợ đánh thức Lâm Nhược Thần, cuối cùng nhịn không được chửi luôn cả tổ tông mười tám đời hoàng tâm điệp.

“Anh đang làm gì đó?” Lâm Nhược Thần vừa rời giường đã thấy Khưu Thiên đại hỏa ngút trời cháy phần phật trên sân thượng, bề ngoài lại an tĩnh không một tiếng động.

“Không có gì, tập thể dục buổi trưa,” Khưu Thiên hít sâu một hơi, mỉm cười bước vào phòng khách, “Ra ngoài đi dạo chút không, vô chùa thắp nhang cũng được.”

“Sáu giờ đi ăn với Thái hậu rồi mà.” Lâm Nhược Thần nghi hoặc.

“Ừ.” Khưu Thiên cắn răng. Tế lễ cúng bái, mọi việc không thích hợp, ăn ăn cái con khỉ, ông đây là đi chịu chết!

Đành ôm theo quyết tâm bi tráng ra trận hy sinh, dẫn theo Lâm Nhược Thần, sáu giờ có mặt ở trạm dừng xe buýt gần quán hải sản nướng.

“Nói chuyện với Thái hậu không cần khách khí,” Anh dạy cậu cách đối phó với Thái hậu, “Thái hậu thích những ai trò chuyện thoải mái, ghét dung tục, ác ý, cũng ghét ai cứ im thin thít không chịu thể hiện, nếu giữa chừng anh với Thái hậu có nói gì khó hiểu em cũng đừng để ý…”

“Đang truyền đạt sách lược phòng thủ với bản tọa đó hở?” Thái hậu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Khưu Thiên, lạnh lùng thốt.

“Tham kiến thái hậu! Thái hậu anh minh thần võ, thọ cùng trời đất! Vi thần chỉ đang tuyên dương thần uy của thái hậu thôi,” Khưu Thiên vội vã đẩy Lâm Nhược Thần lên phía trước, chắn giữa mình và Thái hậu, “Em ấy là Lâm Nhược Thần, nickname A Phát.”

“Chào Thái hậu.” Lâm Nhược Thần có hơi khẩn trương, vẫy tay chào chị.

“Ừm, tốt tốt, xinh xắn hiền lành, đi với tên ngốc nhà chị thật là đáng tiếc,” Thái hậu ngắm nghía vài lần, xong ném một túi vừng cay về phía Khưu Thiên, “Quà của cậu, chị mua một lúc 10 túi đấy.”

“Thái hậu! Tôi vừa cao vừa đẹp trai, rất xứng đôi với em ấy đó!” Miệng Khưu Thiên oán hận, tay vẫn nhanh nhẹn cất vừng cay vào ba lô, vừa quay đầu đã đổi sắc mặc, cười hề hề với Lâm Nhược Thần, “Đợi em cảm xong mình nấu lẩu ăn.” Lâm Nhược Thần gật đầu, gương mặt hơi hoảng hốt.

“Em đang nghĩ Thái hậu quá khác so với tưởng tượng phải không?” Khưu Thiên bày ra vẻ mặt hệt như năm đó đã từng bị dọa một lần, “Không nghĩ tới Thái hậu vẫn còn trẻ như vậy, đúng không?”

“Ừm, nhỏ nhắn xinh xắn.” Lâm Nhược Thần ngượng ngùng cười với Thái hậu.

“Người không cần cao, não mới càng linh hoạt, chả như tên ngốc nhà chị, chân dài cho lắm vào, não bộ truyền lệnh không kịp, tay chân lúc nào cũng hành động trước đầu óc.” Thái hậu bắt đầu chà đạp Khưu Thiên.

Thái hậu nhỏ nhắn, mang một đôi bốt cao gót mới miễn cưỡng được 160cm, đứng bên cạnh Khưu Thiên 182cm, cả người rực rỡ, mái tóc xoăn dài bềnh bồng, tay đeo một mớ vòng kim loại, ăn mặc như tay guitar trong những ban nhạc metal rock, gương mặt nhìn kiểu gì cũng chỉ mới 25 tuổi.

“Hôm nay chị ấy theo phong cách metal rock,” Khưu Thiên không thèm để ý đến lời trêu ghẹo của chị, chỉ chỉ vào bộ trang phục trên người chị, “Anh còn thấy cả tiểu thư đài các, sinh viên nho nhã, hot girl nóng bỏng, quý cô trí thức…”

“Chị đang cosplay cuộc sống đó, nhìn cậu coi, ngày nào cũng mặc áo sọc, có gì vui,” Thái hậu phất tay mở màn, “Được rồi, bản tọa đói bụng, nhanh chân lên!”

Ba người vừa trò chuyện vừa đi bộ đến quán, suốt dọc đường Khưu Thiên và Thái hậu đều móc mỉa đấu đá nhau, Lâm Nhược Thần thi thoảng lên tiếng, anh biết chị vẫn đang chiếu tia X-quang dò xét cậu, nghĩ thầm hôm nay mọi sự không thích hợp, trong lòng vô cùng bất an.

Đến quán, ông chủ vẫn còn đang sắp nguyên liệu lên quầy, lửa cũng vừa mới thắp, phục vụ nhiệt tình mang ghế ra mời họ ngồi rồi đưa thực đơn cho cả ba lựa chọn, bảo xin đợi một lát.

Thái hậu kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu khai trận.

“Tướng mạo hai đứa hòa hợp, phong cách cũng tự nhiên, rất tốt,” Thái hậu tán thưởng, “Hợp tác với nhau rất ăn ý, không hề miễn cưỡng.”

Á á á Thái hậu đang ra chiêu! Khưu Thiên bắt đầu hưng phấn.

“Cũng chỉ có đẳng cấp hoa nắp ấm như cậu mới ăn được Thiên Thiên thôi,” Thái hậu vỗ vỗ vai Lâm Nhược Thần, giao phó trọng trách, “Thiên Thiên nhà chị cho cậu dùng làm thức ăn đó, rất ngon nha.”

“Thái hậu, em ấy là hoa trắng nhỏ, hoa nắp ấm là em gái em ấy.” Khưu Thiên vội vàng chen vào.

Thái hậu dùng ánh mắt vô hạn thương tiếc nhìn Khưu Thiên, Lâm Nhược Thần lại ngẩn ra chả hiểu hai người đang nói gì.

“Thằng này, nói nhà cậu ngốc cậu còn không chịu,” Thái hậu thở dài ảo não, “Hoa trắng nhỏ mà là bản hợp thể của chị và Tiểu Thành sao? Khiến một tay giang hồ lão luyện đã đánh vô số trận, hạ gục vô số người cam tâm tình nguyện nhận thua, nguyện làm trâu làm ngựa cả đời, bị ăn sạch không còn một mẩu sao?”

Một tiếng sấm rền vang trong đầu Khưu Thiên, hai chân anh hốt nhiên mềm nhũn, từ từ trượt khỏi ghế.

Sở dĩ Thái hậu luôn đúng, là bởi vì anh chỉ nhìn được bề ngoài, còn chị lại nhìn thấu bản chất bên trong.

“Sao có thể… Sao có thể…” Khưu Thiên lẩm bẩm, sao anh lại phạm phải một sai lầm sơ đẳng như thế được? Cho dù là một Thái hậu thiện lương hay một Tiểu Thành dịu dàng đi nữa, cũng không thể nào giống với hình ảnh hoa trắng nhỏ ngây thơ thuần khiết được!

Đôi song sinh này không chỉ có vẻ ngoài và tính cách hoàn toàn trái ngược, bản chất lại còn tương phản với nhau, Nhược Thần… Nhược Thần…. Nhược Thần căn bản không phải con mẹ nó hoa trắng nhỏ gì hết, đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi a a a! Tui căn bản không phải bị hoa bẻ, tui là tự dâng mình cho hoa nắp ấm ăn sạch không còn một mẩu a a a!

Thảo nào Tiểu Nhược chân thành dặn dò anh phải chăm sóc cho cậu, bởi vì lòng Tiểu Nhược mới chính là hoa trắng nhỏ đơn thuần thiện lương a a a! Sao anh lại không phát hiện ra, Lâm Nhược Thần từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng đứng đó, bình tĩnh ung dung, tất cả đều là anh tự chui đầu vào lưới, ở khách sạn bình dân, ở Khang Định, cả đến khi về lại Đài Bắc cũng là như vậy! Cậu ăn xong còn không chịu nhả xương, chỉ có anh bị hại thê thảm, giờ có muốn khóc cũng biết tìm ai mà khóc đây!

Giả nai ăn… Không, giả hoa trắng nhỏ ăn tui! A! Giờ mới nhớ lúc vừa tìm được cậu ở Đài Bắc, Thái hậu đã bảo anh ngẫm lại xem đằng sau vẻ đẹp của hoa trắng nhỏ chính là gì, còn dặn anh đừng chỉ nhìn vào mặt tích cực của vấn đề… Hóa ra hoa trắng nhỏ chính là vẻ ngụy trang của hoa nắp ấm, sai, hoa trắng nhỏ vốn dĩ ngay từ đầu đã là hoa nắp ấm, quả nhiên hôm nay mọi việc không thích hợp mà, về sau nhất định phải tin lịch âm hu hu hu…

Giống như hồi quang phản chiếu, toàn bộ ký ức giữa anh và Lâm Nhược Thần ào ạt trở về như thác lũ, sau khi lược bỏ đi hơn ngàn chữ vạn chữ, chỉ còn lại một câu.

Là quán giang hồ, tiệm lẩu thứ 17 anh ăn thật ra chính là sào huyệt giang hồ!

“Anh làm sao thế?” Lâm Nhược Thần nhìn Khưu Thiên đang ngồi phịch trên đất, vẻ mặt sắp chết, chân tay mềm nhũn, ba hồn bảy vía đã lìa thân xác, “Cái gì là hoa trắng nhỏ hoa nắp ấm?”

“Không có gì, Thái hậu… Thái hậu dạo này đang thích chơi game Nông trại.” Khưu Thiên vỗ vỗ bụi, lồm cồm đứng lên, mỉm cười với cậu đầy kiên cường.

“Xùy~” Thái hậu khinh thường cười mỉa, Khưu Thiên bặm môi liếc chị một cái, thấy chị đang cúi đầu xem thực đơn, không có ý định tiếp tục đề tài vừa nãy, mới quay sang lôi kéo Lâm Nhược Thần.

Mùa thu, bầu trời gió mây lãng đãng, Khưu Thiên híp mắt nhìn chủ quán đang làm cá, con cá lớn vẫn còn sống giãy đành đạch trên thớt, bị một cán dao mạnh mẽ của ông chủ táng xuống, ngay lập tức lìa đời.

Đây gọi là một đao chết tại chỗ đó! Khưu Thiên rơi lệ, len lén sờ lên cổ, nói gì thì nói, ông đây cũng đã bán thân cho chủ quán giang hồ rồi, quan tâm người ta là hoa trắng nhỏ hay hoa nắp ấm làm gì, chỉ cần là Lâm Nhược Thần của ông là tốt rồi, hu hu hu, đao này đau quá.

Đường phố rực rỡ lên đèn, trong quán cũng trở nên nhộn nhịp.

Khưu Thiên tự nhiên như ở nhà, quay sang phía Lâm Nhược Thần nào lột vỏ tôm, nào dẻ cá bỏ vào chén cậu, Thái hậu ở bên kia nhàn nhã nói chuyện phiếm, Lâm Nhược Thần vừa hưng phấn vừa xấu hổ, nhiệt tình hỏi han chị như fan boy gặp gỡ thần tượng, Khưu Thiên chỉ có thể tận tụy làm osin bên cạnh, mắt mở trừng trừng nhìn Lâm Nhược Thần vong ân bội nghĩa bỏ anh chạy theo Weaver… Không, là Neltharion bỗng biến thành Deathwing …

(Weaver là tạo hình trong game WarCraft, một loài rồng xanh dương canh giữ tri thức. Neltharion là chúa tể rồng đen quyền lực, sau này phản bội loài rồng, biến thành rồng lửa Deathwing hủy diệt.)

Hiếu kỳ của Thái hậu đối với Lâm Nhược Thần dường như còn cao hơn cả Lý Dĩ Thành, dù thật ra chỉ chênh lệch đôi chút, nhưng vẫn có cảm giác thân thiết không nói nên lời, như khi ăn món quen được chủ quán cho thêm rau xanh tỏi ớt.

“Thái hậu, chị với hoa trắng… hoa nắp ấm rất thân thiết, lúc trước ngay cả Tiểu Thành cũng chưa được vậy.” Khưu Thiên nhân cơ hội cậu vào nhà vệ sinh, bỏ nhỏ với chị.

“Anh em với vợ con khác nhau.” Thái hậu đưa ly rượu đã uống hết đến trước mặt Khưu Thiên.

“Em ấy còn chưa chịu về làm vợ tôi, Thái hậu, chị ném tôi vào nhà trọ bình dân khiến tôi gặp gỡ em ấy, giờ chị ném em ấy vào vòng tay tôi được không?” Khưu Thiên cun cút rót rượu, vẻ mặt thương cảm cầu xin.

“Cậu cho chị là thổ địa à?” Thái hậu lạnh lùng nhấp rượu.

“Thái hậu~ Nể tình vi thần hầu hạ dưới gối người 12 năm, giúp vi thần chút đi mà.” Khưu Thiên đưa ngón trỏ sang chọt chọt cánh tay chị, mếu máo tủi thân.

“Để đó tính sau.”

Đến khi thức ăn trên bàn đã vơi đi gần hết, Khưu Thiên bắt đầu nhấp nhổm không yên, xem chừng bên kia Thái hậu chưa có ý định xuống tay, nhưng trước mặt Lâm Nhược Thần anh cũng không thể ra hiệu cho chị, trận này mà không đánh nhanh thì sẽ thua tan tác… Khưu Thiên âm thầm rơi lệ, giơ đũa về hướng con ốc cuối cùng trên đĩa, “cạch” một tiếng, đũa anh và đũa Thái hậu đυ.ng nhau.

“Thỉnh Thái hậu dùng.” Khưu Thiên lập tức thu đũa về, bị ánh mắt sắc lẻm của chị cứa cho một cái.

Thái hậu thong dong gắp thịt ốc, cho vào miệng nhai, lại uống một ngụm rượu.

“Chị nói, Tiểu Phát Phát này, đứa ngốc nhà chị, cậu định thế nào với nó đây?” Cuối cùng Thái hậu đã khai đao.

“A? Tôi… vẫn còn chưa nghĩ xong, đang mông lung lắm…” Lâm Nhược Thần rót rượu cho chị, lại liếc sang Khưu Thiên, “Tôi thực sự hợp với cuộc sống một người, nhưng đùa với Thiên Thiên lại rất vui.”

“Không sai, chưa kể đùa kiểu gì cũng không chết, là hàng cao cấp trăm năm khó gặp.” Thái hậu gật gù.

“Đúng thế đúng thế, em gái tôi cũng bảo vậy.” Lâm Nhược Thần hưng phấn gật đầu.

“Hello! Tui đang ngồi ngay đây, tui là người sống đang cử động đây…” Khưu Thiên vẫy tay chen vào.

Trọng tâm câu chuyện nhanh chóng chuyển sang những điểm thú vị của cuộc sống song sinh, không ai thèm để mắt đến tiểu M bé nhỏ bên cạnh, Khưu Thiên cắn khăn rơi lệ, bên rót rượu cho Thái hậu, bên gắp rau hầu Lâm Nhược Thần.

“Thời gian trôi qua thật nhanh, lần trước gặp mặt đến nay cũng đã hơn nửa năm rồi,” Thái hậu tiếp tục đưa ly rỗng cho Khưu Thiên, cảm thán nói, “Hai đứa có biết tại sao thời gian mãi không ngừng trôi?”

“Là thời gian thì phải trôi thôi.” Khưu Thiên trả lời, anh không muốn nghĩ nhiều, đằng nào thì Thái hậu đã xuất chiêu rồi, chắc chắn sẽ nói ra đáp án.

“Vì… như thế mới có ngày mai?” Lâm Nhược Thần hỏi lại.

“Chà, Tiểu Phát Phát thông minh nha, thời gian trôi, là để chúng ta luôn luôn bước tới, sao, rất thâm thúy đúng không?” Thái hậu cười tà, vẻ mặt như đang đùa giỡn hai kẻ ngu si.

“Thái hậu, cầu tiếng Trung, cầu giải thích.” Khưu Thiên đáp theo thói quen.

“Hoa khoe sắc, hãy bẻ nhanh. Đừng chờ hoa rụng, bẻ cành làm chi.” Thái hậu rung đùi đắc ý ngâm thơ.

“…” Thiên Thiên hoàn toàn câm nín, lúc trước tưởng đi bẻ hoa, ngờ đâu lại bị hoa bẻ, thôi coi như cũng được đi, ai dè sờ sẫm nửa ngày, thứ bẻ anh vốn dĩ chẳng phải là hoa.

“Cuối cùng tôi đã biết tư duy kỳ quái của Thiên Thiên là từ đâu ra rồi.” Lâm Nhược Thần bừng tỉnh.

Trọng tâm câu chuyện lại tiếp tục chuyển dời, Thái hậu bắt đầu kể vài việc lý thú trong cuộc sống ở Đại lục, Lâm Nhược Thần lắng nghe chăm chú, Khưu Thiên vẫn là người hầu chăm chỉ, bị chị sai đi mua Slurpee ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh, lúc anh mang ly Slurpee trở về, thấy chủ quán vẫn đang làm cá, trong lòng buồn bực không thôi.

Thái hậu hôm nay ra chiêu quá nhẹ, haizz, xem ra có người sẽ còn đứng ở ngưỡng cửa thật lâu.

—————–

T/N: Số phận của tiểu M thiệt đáng thương *phụt cười*

Mình giải thích một chút, câu thơ Thái hậu ngâm nằm trong bài “Áo thêu vàng” của Đỗ Thu Nương, đời Đường.

“Khuyên anh chớ tiếc áo thêu vàng,

Khuyên anh hãy tiếc thời xuân xanh.

Hoa khoe sắc, hãy bẻ nhanh,

Đừng chờ hoa rụng, bẻ cành làm chi.”

(Dịch: Khuyết danh)

Nó cũng chính là câu Lý Dĩ Thành đã từng dùng khi Khưu Thiên vừa mới tìm được hoa trắng nhỏ ở Đài Bắc đó.