Chương 7: Mỹ phụ mệnh khổ

"Hôm nay muội đã đi đâu vậy?”

"Muội đi mua hoa đậu hũ nha ~ a, đại ca xem này, muội có mang theo mấy chén trở về, A Tam A Tứ cũng cầu xin muội chia cho bọn họ một ít~"

Nói xong, tiểu cô nương liền vui vẻ, muốn đi bưng chén đậu hũ kia tới, nam nhân nghe thấy lời này, liền nhìn về phía chén canh hoa đậu hũ trắng mềm kia, trong đầu liềm hiện lên hình ảnh tiểu da^ʍ phụ vắt sữa, nhất thời cả kinh thất sắc!

"Dừng lại! Không được cầm lên! Không được cầm lên!”

“Làm sao vậy đại ca?”

Mới bưng chén lên, đại ca nhà mình liền nghiêm túc bảo mình buông hoa đậu hũ xuống, tiểu cô nương cả người đều mơ màng.

"Ai nha, ngươi không thích ăn thì thôi, để ta tự mình… ách ~"

Nàng vừa định nói nếu ngươi không thích ăn thì thôi, ta tự mình ăn, ai biết đại ca lại đem cả thìa cùng chén của nàng đoạt mất.

“Cũng không được ăn!”

Đây chính là thứ mà tiểu quả phụ kia làm ra bằng cách vắt sữa! Thứ này là để cho con bú! Sao có thể để muội muội ăn được!

Thật không biết xấu hổ! Thật không biết xấu hổ!

Hung tợn nhìn chằm chằm hoa đậu hũ bị mình nặng nề đặt trên bàn, nhìn đậu hủ bên trong còn đang không ngừng run rẩy, nam nhân nhất thời lại nhớ tới hình ánh hắn nhìn thấy trong gian phòng nhỏ kia lúc ban chiều, cặρ √υ" lớn của da^ʍ phụ kia chính là cũng run rẩy như vậy.

Chết tiệt!

"Ngươi, ngươi không ăn liền không ăn, hung dữ như vậy làm cái gì chứ….ô ô~"

Tiểu cô nương cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy đại ca nhà mình hung dữ như vậy, lúc này đều bị hắn dọa sợ, chỉ có thể che mắt khổ sở chạy ra ngoài.

Mà Diệp Thế Chiêu nhìn bóng lưng muội muội rời đi, lại nhìn hoa đậu hũ vẫn run rẩy như cũ, không khỏi lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Không được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp loại trừ da^ʍ phụ kia, còn có cả nam nhân khả nghi kia nữa!

"Nhị lang, mau ăn chút hoa đậu hũ đi, hôm nay chạy ngoài đường cả ngày chắc hẳn hẳn ngươi đã rất mệt mỏi~"

Từ ngày Diệp cô nương đến nhà thăm viếng, lại qua năm sáu ngày, hôm nay Khương Mỹ Nương vừa từ cửa hàng trở về, còn đang nghĩ có nên đi chợ đêm mua một chén phở bò làm bữa tối hay không, lại không ngờ tiểu thúc tử nhà mình lại trở về, còn đem về một con gà nướng, mỹ nhân không khỏi vô cùng vui mừng, vội vàng múc hoa đậu hũ giải khát cho hắn trước, để hắn lót dạ.

"Đúng rồi, tẩu tẩu, thư viện cho nghỉ năm ngày, ta suy nghĩ thấy cũng không có việc gì để làm, liền muốn trở về nghỉ ngơi vài ngày."

Hậu sinh khuôn mặt thập phần thanh tuấn kia cười nói với tẩu tẩu nhà mình, trong lòng lại không khỏi nhớ tới Diệp Trầm Ngư đang đi học ở học viện nữ đức.

Nhìn bộ dáng khách khí mà xa cách của tiểu thúc tử nhà mình, trong lòng Mỹ Nương không khỏi chua xót, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn nhu chân thành, sau đó đến về phía phòng bếp.

Kỳ thật trong lòng nàng rất rõ ràng, Nhị Lang là vì Diệp cô nương nên mới vội vã trở về như vậy, nhưng tiểu phụ nhân vẫn cảm thấy rất chua xót, hắn vốn nên là hán tử của mình, hôm nay lại...

Có lẽ mình chỉ hợp với số mệnh cô đơn mà thôi.