Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 65: Phòng Phát Triển, không có phản đồ!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Minh Đồng quẳng điện thoại xuống, trong lòng lửa giận cao chót vót.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Tống tới, đứng ở cửa không dám vào, sau đó mới rụt rè gõ cửa, nhắc nhở lãnh đạo, chính mình đã tới.

- Vào đi

Lý Minh Đồng không kiên nhẫn hướng phía hắn nhìn một cái, hướng về phía đối diện chỗ ngồi của mình ra hiệu.

- Ngồi chỗ đó, tôi có lời nói với cậu!

Tiểu Tống lúc này mới đi tới, có chút câu nệ tại phía đối diện ngồi xuống.

Người đàn ông như thế, trưởng thành, vậy mà lại xấu hổ giống như cô gái.

Đúng là phế vật, không có tiền đồ!

Lý Minh Đồng đối với Tiểu Tống, đúng là từ thực chất bên trong nhìn không nổi.

- Tiểu Tống, tiền lương của cậu rất lâu cũng không có tăng, tôi đã sớm muốn cùng cậu nói chuyện này.

Lý Minh Đồng cau mày, dùng ngón tay từng cái gõ xuống bàn, gõ một cái nói một câu,

- Tiền lương của cậu cùng đãi ngộ cũng không thấp, nhưng biểu hiện trên công việc của cậu . . . Không được! Lại tiếp tục như thế, tôi thấy cậu đảm nhiệm không được phần công việc này, Vương Duệ phó tổng ghét nhất là cái gì, cậu biết không, ngồi không ăn bám! Cậu là văn án, hẳn là hiểu cái từ này ý gì!

- Tôi hiểu, nhưng mà Lý tổng, tôi. . .

Tiểu Tống cố giải thích.

Lý Minh Đồng giơ tay lên, dứt khoát ngăn hắn lại.

- Cậu không cần cùng tôi giải thích, tôi cũng không nghe! Tóm lại, tôi cho cậu biết, lại tiếp tục như thế, cậu nguy hiểm rồi!

Lý Minh Đồng ngữ khí nặng thêm.

Tiểu Tống sắc mặt, rõ ràng trắng bệch.

Lý Minh Đồng hơi chậm lại, thân thể hướng phía trước nhổm lên.

- Nhưng mà cậu trước kia đi theo Ngô Thu Yến làm, cũng coi như là cấp dưới của Lý Minh Đồng tôi, tôi cũng không muốn đi đến một bước kia! Tôi muốn giúp cậu, như vậy cậu có phải hay không cũng phải có hành động gì chứ

Lý Minh Đồng nói xong, thân thể ngồi thẳng lại, nói thấm thía,

- Nơi này tiền lương cùng đãi ngộ cao như vậy, tại Thiên Nam không dễ tìm đâu

Uy hϊếp đe dọa, là lợi hại của Lý Minh Đồng.

Lý Minh Đồng nhìn thấy lông mày của Tiểu Tống nhăn lại, không nói một tiếng, tựa hồ đang tự hỏi tính nghiêm trọng của việc này.

Cậu bây giờ có thể dựa vào, không phải là cái gì trưởng phòng, mà là tôi!

Lý Minh Đồng đem lời nói sáng tỏ.

Hắn càng xem càng thấy đúng, cùng loại đàn ông nhu nhược như thế này, nếu lại quanh co, thì đơn giản phí một phen công phu.

- Một câu, cậu muốn tiếp tục ở chỗ này, thì phải nghe tôi!

- Ngài muốn làm cái gì?

Tiểu Tống ngẩng đầu, hỏi.

Lý Minh Đồng cười một tiếng, hạ giọng.

- Tôi không để cậu gϊếŧ người phóng hỏa, cũng không để cậu cùng họ Bạch kia trở mặt, tôi chỉ cần cậu tại phương án quảng cáo kia, thoáng cải biến vài chỗ. . . Có thể là xê dịch số lượng chữ. Những tỳ vết nhỏ này, người khác nhìn không ra, cũng sẽ không hoài nghi đến cậu. Thế nào! Nếu như cậu làm, tôi cam đoan lần sau đến khi tăng lương, cho cậu tăng thêm ba mươi phần trăm!

Lý Minh Đồng côn đánh phía trước, cà rốt ở phía sau.

Hắn không tin một người đàn ông hèn yếu như thến, có thể chịu nổi loại thế công này.

Tiểu Tống hít sâu.

- Cậu có làm hay không!

Lý Minh Đồng bỗng nhiên vỗ nhẹ lên mặt bàn, nhỏ giọng quát.

Tiểu Tống giật mình, cắn răng, tựa hồ rốt cục hạ quyết tâm.

Lý Minh Đồng cảm giác thắng lợi trong tầm mắt.

- Sự tình phản bội bạn bè, tôi không làm!

Tiểu Tống nói một câu, Lý Minh Đồng vẻ mặt đang vừa ý, chợt cứng lại.

- Cậu nói cái gì?!

Lý Minh Đồng lông mày nhíu lại, ánh mắt dọa người.

Tiểu Tống ánh mắt, đã từ từ trở nên kiên nghị.

- Sự tình phản bội bạn bè, tôi không làm!

Lần thứ hai lặp lại, so lần thứ nhất càng trầm ổn, càng kiên cường hơn!

Người thành thật nhìn xem đều dễ bị khi dễ, nhưng bọn họ nếu quật cường, so bất luận kẻ nào đều cứng rắn, với lại người thành thật càng trọng tình trọng nghĩa!

- Cậu!

Lý Minh Đồng trên trán gân xanh lộ ra.

Phản! Toàn bộ phản rồi!

Trước là Diệp Tử, sau đó là lão Vương, hiện tại ngay cả Tiểu Tống cũng dám cùng hắn nói chuyện như thế.

Đám hỗn đản đáng chết này!

- Cậu biết hậu quả?

Lý Minh Đồng cắn răng nghiến lợi hỏi.

- Tôi Tiểu Tống nhu nhược, nhưng tôi còn có hai phần cốt khí!

Tiểu Tống trực tiếp đứng người lên.

- Nói rất hay!

Lý Minh Đồng còn muốn nói gì nữa, ngoài cửa bỗng nhiên có người quát lên, giọng nói to rõ.

Hai người nhìn sang, Tiểu Tống ánh mắt sáng lên.

Là lão Vương!

- Tiểu tử, hai ta cùng một chỗ cộng tác nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe cậu nói, cứng rắn như thế!

Lão Vương không che giấu chút nào, cho Tiểu Tống giơ ngón tay cái lên,

- Kiên cường!

Tiểu Tống mặt trên lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, tựa hồ đạt được sự tán thành to lớn, hắn nhanh chân đi hướng lão Vương.

- Ông tại sao trở lại, chỗ này có phần cho ông nói chuyện sao!

Lý Minh Đồng nhìn chằm chằm lão Vương.

- Lý tổng à đừng phí công sức làm gì, Phòng Phát Triển không có phản đồ, cũng không có khả năng ra phản đồ!

Lão Vương một mặt cười tủm tỉm, nói với Lý Minh Đồng,

- Có thời gian, ngài vẫn là đi cùng bộ tài vụ nói một tiếng, ngày mai trưởng phòng Bạch nhà chúng tôi, cần phải hướng ngài lấy tiền thưởng, đến lúc đó ngài cũng đừng có không phê xuống!

Lý Minh Đồng thấy vẻ mặt đó của lão Vương, tức phát run.

Tiểu Tống thì đứng đến lão Vương bên người, lực lượng mười phần, nhìn thẳng hắn.

- Lý tổng, nếu không có chuyện, chúng tôi liền đi trước.

Lão Vương hắc hắc cười một tiếng,

- Trưởng phòng Bạch nhà chúng tôi, là người tốt, bản lãnh lớn! Thật vất vả, cho chúng tôi đặc quyền thắng không cần tăng ca, này chúng tôi phải thật tốt hưởng thụ, đúng không!

- Đúng vậy!

Tiểu Tống cười nói.

Lý Minh Đồng muốn tức nổ mũi.

Quá phách lối!

Không riêng gì Bạch Tiểu Thăng, toàn bộ Phòng Phát Triển đều quá phách lối!

Phẫn nộ tới cực điểm, Lý Minh Đồng vậy mà nở nụ cười ha ha, cười nhưng vẻ mặt thì nhăn nhó.

- Lão Vương, các ông có biết không, cùng tôi đối nghịch là kết cục gì!?

Lý Minh Đồng âm trầm nói,

- Đừng quên, các ông bộ môn lệ thuộc lãnh đạo trực tiếp là tôi, tôi! Đúng, tôi không có quyền trực tiếp khai trừ các ông. . .

- Nhưng mà, lập tức sẽ đến tổng hợp quý, tôi đối công tác của các ông làm ra đánh giá! Đến lúc đó, chỉ cần tôi giao đi lên, Vương Duệ phó tổng liền có lý do khai trừ các ông. Các ông toàn bộ phải lăn, bát cơm đều khó giữ được, đây cũng không phải việc quan trọng sao!?

Lý Minh Đồng nhe răng cười.

Nghĩa khí, so ăn cơm còn trọng yếu hơn sao?

Hắn không tin!

Những người này ở cùng một chỗ mới mấy ngày, thật có thể bền chắc như thép?

Lý Minh Đồng nói xong, ngay cả Tiểu Tống đều cười, lão Vương thẳng lắc đầu.

Bọn hắn cái biểu tình này, để Lý Minh Đồng sững sờ.

Thường ngày những trưởng phòng phụ thuộc hắn, luôn là bộ mặt nịnh nọt, nói gì nghe nấy, bộ dáng kinh sợ, để Lý Minh Đồng có loại cảm giác nắm giữ tiền đồ như nắm giữ "Sinh tử" của người khác.

Mà hiện tại, đối với nhân viên nhỏ vậy mà không dùng được?

- Lý tổng.

Lão Vương thật có điểm thay Lý Minh Đồng đáng buồn,

- Ngài những lời này, có thể hù dọa trưởng phòng bọn họ, nhưng đối với chúng tôi thì không dùng được. Chúng tôi là viên chức nhỏ tầng dưới chót, đến đâu làm mà không kiếm được miếng cơm. Với lại tôi cam đoan, đi ăn máng khác, tìm một nhà so chỗ này tiền lương còn cao hơn!

- Với lại, lãnh đạo đầu óc cũng sẽ bình thường một chút.

Tiểu Tống cười nói.

Lấy đuổi việc hù dọa nhân viên, thật sự coi chính mình chỗ này là bát sắt sao!

Lý Minh Đồng mộng, đầu óc ông một tiếng.

Uy hϊếp của hắn, lại bị trở thành trò cười!

- Tôi hiện tại liền đuổi việc các người, tôi hiện tại liền đuổi việc!

Lý Minh Đồng giậm chân gào thét,

- Đi ngay, lập tức đều cút cho tôi!

- Lý tổng, tôi nói qua! Khai trừ bọn họ, ông không có cái tư cách này

Đng phía sau Lão Vương, Tiểu Tống là cái thân ảnh quen thuộc.

- Thật muốn rời đi, ông sẽ đi trước bọn họ!

Áh mắt Bạch Tiểu Thăng lăng lệ, bá khí nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »