Chương 2: Ông trời tặng nàng cho ta

Li quốc và Nguyệt quốc xưa nay vẫn luôn bất hòa, nếu tại đây phát hiện người trong hoàng tộc Nguyệt quốc, khó đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra.

Dưới tình thế nguy cấp, Nghiêm Di lại không chút nào khϊếp sợ, khẩn trương cả, tâm tình vô cùng tốt, phất tay bảo Lương Lệnh ra ngoài toàn quyền thay hắn xử lý việc này.

Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều lui ra ngoài khoang thuyền, bên trong khoang thuyền, không gian yên lặng chỉ có tiếng ngọn đuốc lay động bập bùng.

Đầu ngón tay Nghiêm Di chậm rãi xoa lên vết bớt đỏ tươi sau cổ Tần Du Du. Dựa vào những đồ vật nhỏ kì quái cùng với vài mặt nạ khác nhau do thuyền nương lấy từ trên người nàng, cũng đủ để hắn xác định được danh tính của nàng rồi.

Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu....

(đi mòn giầy thiết không được gì, lại hoàn thành không tốn chút công sức)

"Là ông trời đưa nàng đến cho ta." Giọng nói trầm thấp như thở dài.

Trong cơn mê, Tần Du Du cảm thấy cổ ngưa ngứa, quay người lại nhìn, vô ý hơi rùng mình, khuôn mặt nàng tái nhợt nhưng vẫn đẹp đến lạ thường hiện ra dưới ngọn đuốc, yếu ớt mềm mại vô cùng mịn màng, như hoa lan mới nở khiến người khác yêu mến.

Trong mắt Nghiêm Di ánh lên điệu cười hời hợt, hơi lan tràn đến bên môi, khuôn mặt ẩn trong bóng tối của hắn vì mỉm cười càng trở nên vô cùng thần bí, đẹp đến kì lạ.

"Thật đúng là cho ta một bất ngờ ngoài ý muốn..."

Tay hắn lưu luyến trên cổ Tần Du Du, di chuyển lên trên, nhẹ nhàng niết theo đường nét khuôn mặt non mịn của nàng, Nghiêm Di cười càng thoải mái, hắn rất hài lòng, cũng... càng trở nên đáng sợ.

Tần Du Du hiến khi thấy Nghiêm Di mỉm cười, nhưng sau này, dựa vào miêu tả của nàng về Nghiêm Di, cũng không khó tưởng tượng Nghiêm Di cười đáng sợ đến mức nào --- khi hắn không cười có thể dọa trẻ con khóc, còn khi cười ......... ngay cả người lớn cũng bị dọa khóc nữa là!

Lúc Tần Du Du tỉnh lại đã là ba ngày sau rồi, nàng rất cẩn thận, không mở mắt ngay.

Cơ thể hư không, không có sức, khiến nàng buồn bực đến muốn khóc òa lên. Tuy nàng không có chăm chỉ luyện tập lắm, nhưng cũng đã luyện suốt mười năm mà, một viên "hóa nguyên đan" chết tiệt lại có thể khiến mười năm của nàng trở về con số không, sớm biết thế nàng đã không luyện võ thuật quỷ quái làm gì, dành thời gian tập trung nghiên cứu thứ mình thích còn hơn.

Tiếc là hiện tại nàng lại chật vật, uể oải thế này đây, tất cả đã trở thành sự thật rồi, hiện tại nàng cần lo lắng là bây giờ và sau này làm sao trốn, không để Phong Quy Vân bắt được đây.

Tần Du Du chỉ buồn một lát thôi, sau đó rất nhanh phấn chấn trở lại.

Nàng hẳn là được ai đó cứu rồi, dựa vào cảm giác đang ở trên thuyền, nàng nhớ hình như có thấy một nam nhân xa lạ, nhưng giờ nàng không nhớ rõ bộ dạng hắn như thế nào nữa.

Nếu Phong Quy Vân bắt được nàng, nàng nhất định sẽ không chọn đi đường thủy, nàng không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng đoán chừng không quá ngắn đâu nha, người cứu nàng có thể mang nàng bình an vô sự thoát khỏi sự truy xét của Phong Quy Vân, nhất định có dùng chút mưu mẹo.

Hiện giờ, nàng ngay cả nử tử bình thường cũng không bằng, nếu muốn bình an thoát hiểm, biện pháp tốt nhất là bám theo ân nhân cứu mạng này, chờ rời khỏi nơi nguy hiểm, sau khi nàng khôi phục lại chút ít sẽ quyết định sau.

Tần Du Du im lặng suy nghĩ xem nên giải thích thân phận, lai lịch như thế nào, đồng thời chuẩn bị giả trang thành một đóa hoa nhỏ yếu đuối, lừa gạt sự đồng cảm như thế nào cho tốt đây.

Sư phụ có nói, hiếm có nam nhân nào không háo sắc, không thích làm anh hùng, anh hùng cứu mỹ nhân chẳng hạn, bọn họ thích nhất như vậy đó!

"Nếu đã tỉnh, thì mở mắt nói chuyện đi." Giọng nam nhân bỗng vang lên bên giường, Tần Du Du bị giật mình, ho khan liên tục.

Tần Du Du tỉnh lại Nghiêm Di liền phát hiện, tiểu nha đầu này đã tỉnh rồi còn giả bộ hôn mê, không biết trong lòng có chủ ý quái quỷ gì đây.

Nghiêm Di thấy nàng ngay cả ho khan cũng không có sức, quả thực có chút đáng thương, vì thế hắn ôm lấy nàng, để nàng tựa vào ngực mình, vỗ nhẹ lên lưng giúp nàng thuận khí, lại tiện tay cầm chén trà nóng cho nàng uống hai ngụm.

Lương Lệnh đứng bên nhìn thấy cảnh này, giật mình, tròng mắt muốn rơi xuống luôn, nhiều năm qua, hắn chưa từng thấy chủ nhân nhà mình dịu dàng săn sóc ai như vậy cả! May mắn thay, hắn ta đã gặp qua bao sóng to gió lớn, chút kinh ngạc chỉ chợt lóe rồi khôi phục bình thường ngay.

Tần Du Du dẫn tỉnh táo lại, bỗng phát hiện mình bị một tên nam nhân xa lạ ôm vào lòng --- nàng bị người ta thất lễ?!

Nàng loay hoay chống thân mình lùi lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Nghiêm Di, vốn định dùng lời lẽ nghiêm khắc trách hắn có cử chỉ thất lễ mình, kết quả cái trừng mắt này lại bị khí thế uy nghiêm đáng sợ của hắn dập tắt, làm cho nàng chột dạ thoái chí.

Nam nhân trước mặt cho Từ Du Du ấn tượng đầu tiên là nghiêm túc, rất nghiêm túc, đặc biệt nghiêm túc! Giống như trời sinh không biết cười, khuôn mặt cứng như thép vậy, ngũ quan sắc nét, khí thế như một ngọn núi nguy nga, cao ngạo bất khuất lại lạnh lùng ngưng trọng.

Cặp mắt đó còn đáng sợ hơn, nhìn ánh mắt người đó như hữu hình, giống như có thể nhìn thấu tất cả giả tạo trong lòng người.

Vẻ mặt hắn quá mức "Trang nghiêm", thái độ không có chút ngã ngớn của một gả háo sắc, ánh mắt nhìn chăm chú Tần Du Du giống như quan phủ nhìn tội nhân vậy.

Tần Du Du lại tự hoài nghi mình, nam nhân giống như tảng đá này hẳn là sẽ không thất lễ với nàng đâu, nhất định là nàng nghĩ nhiều rồi, là nàng hiểu lầm người ta.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, Tần Du Du vốn gan lớn da dày cũng chịu không nổi, đồng thời nàng cũng không muốn kế hoạch bị lộ - giả trang nhu nhược, cần sự thông cảm bảo hộ của ai đó.

"Ôi, là, là người đã cứu ta sao? Nơi này là đâu?" Tần Du Du lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu ôm áo ngủ bằng gấm trước ngực, rụt rè hỏi.

Giọng nói có khí nhưng không có sức, hơn nữa nàng còn giả bộ dáng vẻ mềm yếu đáng thương, quá giống luôn!

Nghiêm Di nhìn nàng chằm chằm, nói từng chữ từng chữ: "Nàng, không, nhận ra, ta?"

Tần Du Du sững sờ, nàng nên biết hắn sao?

Nàng ngẩng nhanh đầu, nhìn chằm chằm Nghiêm Di, không ấn tượng nha! Bọn họ đã từng gặp nhau rồi sao?

Đã gặp rồi thì cũng không chắc có thể nhận ra nàng, nàng bình thường không dịch dung thì cũng đeo mặt nạ, ít ai từng nhìn thấy dung mạo thật sự của nàng lắm.

Hay là nam nhân này rất nổi tiếng, nên nàng phải nhận ra hắn sao?

Tuy Tần Du Du không trả lời, nhưng vẻ mặt mù mờ đã cho Nghiêm Di đáp án.

Trong lòng Nghiêm Di tức giận.

Một năm, suốt một năm trời, hắn gần như dùng hết tất cả lực lượng điều tra truy tìm tiểu nữ tử trước mặt này, mà nàng lại đối với hắn không có chút ấn tượng!

Sao nàng lại dám khinh thường hắn như thế ?!

Hay là tất cả đều do nàng giả vờ? Tưởng rằng như vậy thì nàng có thể xóa sạch những hồi ức tốt đẹp đã trải qua một năm trước đến mức không còn một mảnh?

Nếp nhăn mi tâm Nghiêm Di vô thức sâu thêm vài đường, Tần Du Du nhìn ánh mắt hắn, không hiểu tại sao lại cảm thấy rét run. Nhưng nàng thật sự không biết hắn mà!

Khả năng ghi nhớ từ trước đến nay của nàng rất kém cỏi, nếu trên người đối phương không có gì đặc trưng nổi bật, nàng bình thường đều không nhớ được. Lúc trước nàng cùng sư phụ ẩn cư gần một thôn nhỏ, dân cũng chỉ hơn trăm người thôi, nàng còn không thể nhớ được một nửa số người nữa là, thường xuyên tiếp xúc lắm may ra mới nhớ được.

Nếu là người ngẫu nhiên gặp mặt, nàng vừa xoay người đã quên mất sạch sẽ.

Sư phụ nói nàng trời sinh không tim không phổi, lại thêm không nhớ rõ người ta, Tần Du Du chỉ có thể tự an ủi mình, đầu óc nàng chỉ để nhớ một ít việc có giá trị thôi, nhớ người qua đường giáp ất bính đinh làm chi?

Nàng không ý thức được "thiếu sót nho nhỏ" của mình sẽ mang đến cho nàng rất nhiều phiền toái....