Chương 13

Ở nhà ăn, sự tương tác giữa Hàn Nhân và Vương Tuấn Lực đều được thể hiện rõ ràng trong mắt Úc Chiến qua tấm kính trong suốt.

Trên tay anh kẹp một điếu thuốc, đứng dựa vào một cái cây khô to bên ngoài, không chớp mắt để ý đến động tĩnh của bọn họ.

Anh tò mò, không biết cô lấy dũng khí ở đâu ra mà dám đánh lạc hướng anh, tự mình đối phó với kẻ tình nghi.

Bên trong đó có sắp xếp người mặc thường phục, cũng không phải lo lắng cô bị thương, nhưng mà cảm thấy cách làm việc kích động này của cô thật sự không đúng.

Úc Chiến hít điếu thuốc thật sâu, nhìn cô cười duyên dáng xinh đẹp giúp người đàn ông đối diện châm thuốc, rót trà, cũng thấy người đàn ông kia nhân cơ hội này mà có hành vi sờ mó, lông mày anh không khỏi nhíu lại, nhưng một lát sau cũng dần giãn ra.

Biết lợi dụng ưu thế của bản thân làm thế thượng phong, trước sự mê hoặc của sắc đẹp, cũng khiến cô có thể mở mang hơn nữa.

Di động nhận được tin nhắn của Phạm Kiến Minh, sau khi nhìn thấy nội dung, ánh mắt anh trầm xuống.

Cũng thực ngoài ý muốn, quả nhiên cô đã làm được.

Sự hy sinh khá lớn.

Úc Chiến dụi đầu thuốc lá vào thân cây, rồi quăng vào thùng rác, vừa mới chuẩn bị nhấc chân đi vào, bỗng nhiên nhìn thấy cô gái vừa rồi còn rất bình tĩnh đột nhiên trở nên hoảng loạn đứng lên trên ghế, vẻ mặt cô hốt hoảng, quay đầu chạy ra bên ngoài.

Mà giờ phút này không biết Vương Tuấn Lực lấy từ đâu ra con dao găm đuổi sát theo sau.

Anh thấy tình huống này không đúng, cũng nhanh chóng xông vào trong.

Hàn Nhân không ngờ cuối cùng lại bị Vương Tuấn Lực nhận ra, cô vốn tưởng rằng mình sẽ nhận được kết thúc hoàn mỹ, nhưng cho dù như thế nào thì tin tức cô cũng thăm dò ra rồi, chỉ là không ngờ lần này lại rút dây động rừng.

Bên trong có cảnh sát, việc hiện tại cô cần phải làm là tự bảo vệ tốt chính mình không gây thêm phiền toái cho bọn họ.

Hàn Nhân chạy bán mạng ra ngoài, cô cảm thấy bản thân mình cũng chưa bao giờ liều mạng như vậy trong cuộc thi 800 mét ở đại học, khi vừa mới băng qua hàng ghế chạy đến quầy thu ngân, bỗng dưng đâm vào một cái ôm rắn chắc.

Cả cái trán đều bị đâm cho đau điếng, người cũng bị lùi lại phía sau hai bước, đột nhiên mất cảnh giác thì một bàn tay to khỏe, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô, ổn định bước chân lảo đảo của cô.

Hàn Nhân ngẩng đầu, vô tình đối diện với một đôi mắt thâm thúy đầy lo lắng.

“Không sao chứ?” Úc Chiến nhận thấy ánh mắt hoảng loạn của cô, trước tiên liền quan sát toàn bộ người cô một lượt, xác nhận không có chỗ nào bị thương, anh mới nhẹ nhàng thở ra.

Hàn Nhân hốt hoảng lắc đầu, khi nói chuyện còn hơi sặc, “Vương Tuấn Lực phát hiện ra thân phận của tôi, anh mau đi giúp bọn họ đi.”

Mặt Úc Chiến trầm ngâm, nhìn về phía phòng ăn, lại trầm giọng nói: “Đừng hoảng hốt, để tôi khống chế.”

Phòng ăn có cảnh sát, nếu Vương Tuấn Lực có động thái gì, có chạy đằng trời.

Hàn Nhân chậm rãi quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy hai người đang đè Vương Tuấn Lực đi từ nhà ăn ra, cô vẫn còn hơi ngây người thì đột nhiên bả vai bị một cánh tay ôm sang một bên.

Úc Chiến rất tự nhiên kéo cô về phía sau, anh liếc nhìn Vương Tuấn Lực đang cúi đầu với vẻ mặt lạnh lùng, giao nhiệm vụ cho Phạm Kiến Minh: “Dẫn về và thẩm vấn dựa theo những gì tôi nói trước đây.”

Phạm Kiến Minh để người khác áp tải Vương Tuấn Lực lên xe, hỏi: “Đội trưởng, anh không về sao?”

Úc Chiến không trả lời, quét mắt nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh nãy giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Phạm Kiến Minh bừng tỉnh, liền đáp một câu, trước khi đi còn nhìn Hàn Nhân vài lần đầy ẩn ý.

Chị gái nhỏ này cũng khá dũng cảm, gan dạ sáng suốt không thua kém gì nữ cảnh sát của bọn họ.

Cậu cảm thán, tên tiểu tử Trình Soái này thật quá đáng tiếc, nữ thần của mình anh dũng như vậy lại không có cơ hội tận mắt nhìn thấy.

Đợi xe cảnh sát đưa tên Vương Tuấn Lực đi xa, lúc này Hàn Nhân mới dần dần hoàn hồn, cô cụp mắt xuống, có chút tự trách, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi dường đã gây thêm phiền phức cho các anh rồi.”

Bắt được Vương Tuấn Lực đúng là không trong sự sắp đặt, kế hoạch của cảnh sát là theo dõi hắn ta, sau đó thả lưới để bắt đàn cá lớn.

Cô vò đầu bứt tai, khó hiểu: “Tôi là một diễn viên nhỏ không sống quá ba tập trên phim truyền hình, hơn nữa hoá trang cũng đều hoàn toàn thay đổi, sao hắn ta có thể nhận ra được nhỉ?”

Hàn Nhân không biết điều này nên là vui hay buồn nữa.

Úc Chiến kiểm tra lại một hồi câu nói ‘hoàn toàn thay đổi’ của cô, anh cong cong môi, trả lời: “Khá tốt.”

Tuy rằng trang điểm hơi thô một chút, nhưng mặt mày vẫn tinh xảo như cũ.

Thấy cô buồn bã, anh không cầm lòng được mà an ủi: “Cô làm rất tốt, tác dụng của Vương Tuấn Lực cũng chỉ giới hạn như vậy, cho dù hôm nay không bắt giữ hắn ta thì cũng rất khó có được nhiều tin tức hữu ích.”

“Thật sao?” Nghe anh nói như vậy, trong lòng Hàn Nhân cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Úc Chiến cụp mắt xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt thành thật của cô, gật gật đầu, “Thật mà.”

Vì thế, Hàn Nhân liền mỉm cười.

Sau khi đợi cô lấy lại cái túi của mình, Úc Chiến chủ động đề xuất, “Tôi đưa cô về.”

Cô không từ chối, trước khi cùng anh đi đến chiếc xe, cô đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, liền nhìn chằm chằm vào tay trái của mình, rồi liên tục phủi tay một cách ghê tởm.

Úc Chiến thấy được vẻ mặt chán ghét của cô, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh mau đi mua giúp tôi một bình nước.” Vì đại cục, cô không tiếc hy sinh sắc đẹp của bản thân, còn bị tay đàn ông thối tha kia sờ soạng tay, dơ muốn chết.

Đây đều là bởi vì anh tạo nên, Hàn Nhân tưởng tượng đến đây liền thấy có chút oán trách đối với chủ xe Phaeton.

Có thể là ý của cô quá rõ ràng nên trong nháy mắt Úc Chiến đã hiểu điều gì đó, rốt cuộc toàn bộ hành trình anh cũng đều nhìn thấy mà.

Ngón tay anh cào vào dưới đuôi mi, mở cửa xe trước để cô lên xe, lại bật máy sưởi lên, rồi nói: “Ngồi lên xe chờ một lát.”

“Anh nhanh lên.” Ngữ khí của cô dường như là ra lệnh vậy.

Nghĩ đến công lao vừa rồi của cô, Úc Chiến hiếm khi có tính tình tốt mà không nói cái gì, anh gật gật đầu, còn đáp lại một tiếng ‘Biết rồi’.

Anh đã hoàn toàn quên trên người của hai người còn mang theo máy nghe lén, cho nên khi Phạm Kiến Minh gọi điện thoại tới nhắc nhở anh mới nhớ ra.

Sau khi tắt máy, anh cũng không để ý lắm, bởi vì nội dung đối thoại cũng không có gì riêng tư cả.

Nhưng Phạm Kiến Minh nghe từ đầu đến cuối câu chuyện, ngoại khϊếp sợ ra còn hết sức kinh hãi, cậu chưa từng thấy một cô gái nào dám nói chuyện với ngữ khí như vậy với đội trưởng của bọn họ, mặc dù có, đã sớm bị ánh mắt lạnh nhạt của đội trưởng bọn họ dọa chạy mất rồi, chứ đừng nói đến việc nghe thấy những lời nói dễ nghe từ anh.

Thật kỳ quặc.

Úc Chiến mua hai bình nước, khi đi ngang qua tiệm thuốc bước chân liền dừng lại một chút, nghĩ đến vẻ mặt ghê tởm đến cực độ vừa rồi của cô, sau đó liền nhấc chân đi vào.

Hàn Nhân đang gọi điện thoại cho Tiết Chanh Chanh, vừa quay đầu lại liền nhìn qua kính chiếu hậu phát hiện ra chủ xe Phaeton đang xách theo đồ sải bước đi tới, thân hình anh cao ráo, anh bước đi với đường nét uyển chuyển và có khí chất riêng.

Cô nghĩ, với điều kiện vượt trội của bản thân, anh có thể tiến vào giới giải trí để phát triển lêи đỉиɦ cao và nghiền áp những miếng thịt tươi đó.

Đây thuộc về sức mạnh và lòng dũng cảm của người đàn ông.

Suy nghĩ của Hàn Nhân còn đang bay bổng, cửa xe không kịp phòng ngừa đột nhiên bị người từ bên ngoài kéo ra, cô giật mình, trong nháy mắt hoàn hồn lại.

“Xuống xe.” Úc Chiến đứng ở ngoài xe, vặn ra một bình nước.

Trong điện thoại Tiết Chanh Chanh nghe được thanh âm này thì ngẩn người, sốt ruột hỏi: “Bảo Bảo, cô đang ở cùng với ai vậy? Tôi nói cho cô biết, cho dù chúng ta không nổi tiếng nhưng cũng có sự nổi tiếng và vẫn có lượng người truy cập nhiều, đừng để mấy tên săn ảnh chụp được hành động gì!”

Tiết Chanh Chanh nhắc nhở: “Sự việc cô đem nguồn vốn để được vào đoàn cũng vừa lắng xuống thôi, bà nội của tôi ơi, mau mau trở về đi.”

Hiện tại Hàn Nhân cũng không có tâm tình quan tâm đến những yêu cầu đó, tùy tiện trả lời hai câu cho có lệ rồi tắt điện thoại.

Cô ngồi ở ghế phụ, nhìn chằm chằm người đàn ông bên ngoài trong chốc lát, sau đó đưa đôi tay của mình qua.

Úc Chiến liếc nhìn mười ngón tay trắng nõn nà của cô thò ra khỏi xe, anh nhíu mày lại, giương mắt lên rồi thấp giọng lặp lại một lần: “Xuống xe.”

“Không muốn cử động.” Hàn Nhân kéo dài, “Hiện giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy sợ, chân thì mềm nhũn, không động đậy được.”

Lời này nửa thật nửa giả, cô cũng không để tâm xem chủ xe Phaeton có thật sự tin tưởng hay không, ánh mắt nhìn chằm chằm đối diện với anh một cách cởi mở để mặc anh đánh giá.

Có thể là cô ở trên xe tẩy trang, khôi phục lại bộ dạng thanh tú lúc trước, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, da thịt vô cùng mịn màng.

Úc Chiến liếc nhìn một cái trong chớp mắt, hơi hơi nhướng mày, hỏi: “Hiện tại mới biết nghĩ tới sợ sao?”

Năng lượng của bản thân vừa rồi đối phó với kẻ tình nghi đi đâu rồi?

Hàn Nhân nghe ra được hàm ý trong lời nói của anh, liền bĩu môi nhìn chằm chằm vào anh, “Tôi như thế nào thì cũng coi như giúp cảnh sát các anh một việc lớn, sao anh có thể nói chuyện với ân nhân của mình như vậy được?”

So với tính tình nhỏ nhen của cô, Úc Chiến ngược lại lại bình thản hơn rất nhiều, anh lười biếng dựa vào trên thân xe, không kì kèo với cô, hỏi: “Cô có rửa không?”

“Rửa.” Hàn Nhân cảm giác mình đã đánh vào trên miếng bông gòn, rõ ràng bản thân dùng một lực rất mạnh nhưng anh lại không hề tiếp chiêu.

Úc Chiến nghiêng bình nước, chất lỏng lạnh lẽo bỗng dưng dội ở trên tay, tay của Hàn Nhân theo tiềm thức run lên một chút, cô hít một khí lạnh, thở hồng hộc trừng mắt nhìn anh, “Trời lạnh như vậy, sao anh lại mua nước đá, anh muốn làm lạnh chết tôi sao?”

Đã bước vào cuối tháng mười, huống hồ lại ở khu vực vùng cao như thế này, đúng là lạnh đến thấu xương.

Có thể là ngữ khí nói chuyện và thái độ của cô thật sự không tốt, người đàn ông đối diện nhìn cô một cách lạnh nhạt, ánh mắt đầy ý tứ.

Hàn Nhân bị ánh mắt đầy ý tứ không rõ ràng này làm cho kinh sợ, cô chớp chớp mắt, có chút chột dạ đối diện với anh.

Được rồi, cô thừa nhận, là do tính khí đại tiểu thư của cô.

“Nhiệt độ bình thường.” Bên tai truyền đến giọng nói giải thích trầm lắng của anh, thanh âm ôn hòa, nghe không hề có cảm xúc thăng trầm.

Hàn Nhân nhất thời không phản ứng lại, lại mở miệng với khí thế rõ ràng đã yếu đi nhiều: “Cái gì?”

Úc Chiến ý bảo chai nước khoáng trong tay, “Nhiệt độ bình thường, không phải lấy nước đá từ tủ lạnh ra.”

Nói xong, anh lại chỉ chỉ vào túi áo khoác của Hàn Nhân.

“Làm gì?” Cô cảm thấy nói chuyện với chủ xe Phaeton thật sự quá mệt mỏi.

Úc Chiến giờ phút này cũng tràn đầy đồng cảm, hít sâu, nhắc nhở: “Máy nghe lén.”

Vừa rồi đổi quần áo cho Đỗ Nghê Vân, anh đã quên nói cho cô biết.

“??Cái gì nghe lén......” Hàn Nhân đột nhiên ngây người, đầu óc nhanh chóng phản ứng lại rồi vội vàng lục túi.

Cô không biết hóa ra trong túi áo khoác túi còn trang bị loại đồ này, sớm biết như vậy thì có một vài lời nói có đánh chết cô cũng sẽ không nói.

Ví dụ như, thể loại đề tài người nào đó không kéo dài.

Đợi tắt bỏ rồi, sắc mặt cô thật khó coi, giương mắt nghiêm túc hỏi: “Chỉ nghe thanh âm, sẽ không biết tôi là ai chứ?”

Sự việc ngày hôm nay ngộ nhỡ bị truyền ra ngoài, với tư cách là một nhân vật của công chúng, cô sẽ để mặt mũi vào đâu đây.

Úc Chiến nhìn sắc mặt thay đổi của cô, anh nhẹ giọng hỏi: “Cô cảm thấy chuyện xảy ra vừa rồi tại nhà ăn là một giấc mộng sao?”

Hàn Nhân:......

Lời này giống như một chậu nước lạnh, dội từ đầu đến chân Hàn Nhân, cái lạnh đến thấu tim, khóe miệng cô nhếch lên, khóc không ra nước mắt.

Vừa rồi Vương Tuấn Lực kêu tên cô, mấy nghe lén có lẽ cũng đều có thể nghe thấy.

Nói cách khác, hiện tại toàn bộ người của cục cảnh sát đều có thể biết, hôm nay là diễn viên Hàn Nhân ‘xuất hiện với tư cách khách mời’.

Tuy rằng cuối cùng giúp đỡ cảnh sát xem ra là một niềm vinh dự tột cùng, nhưng nếu để người trong nhà biết được, cô có thể tưởng tượng ra bộ mặt phẫn nộ của ba và anh trai cô, thậm chí còn sẽ vỗ vào mặt bàn với vẻ mặt nghiêm khắc nói cô hồ đồ!

Còn cả công ty nữa chắc chắn sẽ làm ầm ĩ chuyện này lên để thu hút sự chú ý của khán giả, vậy đâu là sự khác biệt giữa cô và một người đàn ông làm công cụ kiếm tiền.

Nhưng dù vậy, nếu lại cho cô cơ hội lựa chọn một lần nữa, cô vẫn sẽ đồng ý mà không do dự.

Ít nhất, cô cũng thật sự làm được một việc ý nghĩa, một cuộc đời đáng giá.

Úc Chiến không biết mình nói câu nào không đúng, nhưng cô gái trước mặt quả thật đã yên lặng hơn, nhìn cảm xúc cũng có chút phiền muộn, anh không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, cũng không biết nói cái gì, dừng một chút, nói: “Đưa tay qua đây.”

Hàn Nhân rũ mắt xuống rồi lại đưa tay ra một lần nữa, sau đó cô thấy anh lấy một lọ gel từ trong túi xách ra, sau đó ấn vài lần rồi bóp vào tay cô.

Cô ngơ ngác, cảm giác lành lạnh kéo suy nghĩ của cô trở lại, cô ngẩng đầu hỏi: “Cái gì đây?”

“Gel tẩy rửa.” Bóp đủ rồi, anh một lần nữa ném lại vào trong túi, ra hiệu cho cô: “Tự mình xoa tay đi.”

Hàn Nhân không rõ nguyên nhân, vừa nghe lời xoa tay, vừa hỏi: “Mua cái này làm gì?”

Úc Chiến ở vị trí lái xe, quay đầu nhìn cô một cái, tầm mắt lại xẹt qua những ngón tay thon dài, tinh tế của cô, thì thầm nói: “Giải độc cho tay cô.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đội trưởng: Người phụ nữ này bị sờ tay, cần phải khử độc.