Chương 8

Được xưng là “Phiền toái”, Hàn Nhân trở lại khách sạn bị trợ lý ‘giáo huấn’ một trận, nhưng nhìn thấy cô bình an không có việc gì, Tiết Chanh Chanh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trước khi ngủ, Hàn Nhân đang đắp mặt thì màn hình di động sáng lên, cô quét mắt, là giám đốc cửa hàng tu sửa ô tô .

Cô nhanh chóng đắp xong, sau đó cầm lấy di động click mở WeChat, khung thoại là một cái hóa đơn, Hàn Nhân click mở phóng đại, xác định là hóa đơn tu sửa xxe của cô.

Chỉ là, giá cả…… So trong tưởng tượng thấp rất nhiều.

Hàn Nhân cảm thấy cần phải hỏi rõ một chút.

【 ta không phải bảo bảo: Giám đốc, tôi đề nghị tất cả đều dùng tốt nhấtnhất? 】

【 ta không phải bảo bảo: giá cả có phải hay không có chút vấn đề? 】

Chẳng lẽ trong tiệm hiểu sai ý cô, cho cô dùng đồ tệ nhất?

Nhưng giám đốc trả lời chính là, tất cả thiết bị đều là nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của cô, đến nỗi giá cả trên hóa đơn, là bởi vì chủ tiệm đặt ra làm như vậy, cụ thể như thế nào anh ta cũng không rõ ràng lắm.

Mọi chuyện đều có vấn đề. Vì thế, Hàn Nhân muốn phương thức liên hệ chủ tiệm của bọn họ.

Cô gọi điện thoại, gọi hai lần không ai nghe máy, cuối cùng cô gửi tin nhắn. Sau nửa giờ, chờ cô thu thập xong mặt nạ phát hiện WeChat thu được yêu cầu kết bạn, ghi chú dãy số di động lúc nãy, Hàn Nhân hiểu rõ, chấp nhận kết bạn.

Cố Thành Xuyên đem tin nhắn của Hàn Nhân chụp hình chia sẻ cho Úc Chiến, hỏi: 【 nếu hỏi vấn đề thu phí tớ nên trả lời ra sao? 】

Úc Chiến nhìn đến lười đánh chữ, giọng nói lười biếng trả lời: 【 tùy cậu. 】

Cố Thành Xuyên bị bạn tốt thái độ chẳng hề để ý khí cười, anh ấy quyết định ăn ngay nói thật, vì thế, khi Hàn Nhân hỏi về phí tu sửa, liền một năm một mười trả lời.

Hàn Nhân nghe xong mấy cái giọng nói, có chút kinh ngạc lại có chút khó có thể tin.

Thông qua Cố Thành Xuyên nói cô tổng kết ra mấy cái:

Thứ nhất, chủ xe Phaeton cùng ông chủ Cố là bạn tốt.

Thứ hai,chủ xe Phaeton biết sửa xe, kỹ thuật còn đặc biệt tốt.

Thứ ba, chủ xe Phaeton ngẫu nhiên thấy được xe cô, cho nên liền tự sửa, tiết kiệm tiền công.

Thứ tư, chủ xe Phaeton rất nghèo, rất nghèo!!

Hàn Nhân đã hiểu, lập tức trong lòng mơ hồ bắt đầu đồng tình với chủ xe Phaeton, nhưng mà, đồng tình thì đồng tình, nhưng phí tu sửa một đồng cũng không thể thiếu, dù sao thì hiện tại cô cũng rất nghèo.

Cô suy nghĩ,thì ra chức vụ cảnh sát chỉ được vẻ bề ngoài chứ thật thật ra lương cũng chẳng được mấy đồng. Tuy rằng thiếu phí tiền công, nhưng phí tu sửa vẫn không ít, đối với người thường mà nói, hẳn là áp lực lớn. Hàn Nhân không đành lòng, nhưng giây tiếp theo lại quyết đoán đem hóa đơn tu sửa chuyển phát tới WeChat Úc Chiến.

【 ta không phải bảo bảo: Nghe nói anh đã sửa xe, kỹ thuật thế nào? Dù sao đến lúc đó nếu tôi không hài lòng, khẳng định muốn sửa một lần nữa, anh vẫn phải bỏ ra phí phát sinh đấy. 】

NNgoài dự kiến của cô, lần này anh trả lời rất nhanh, nhưng chỉ có một chữ “ừ”.

Hàn Nhân cảm thấy chính mình còn nên nói cái gì, khung thoại đột nhiên nhảy ra thông báo chuyển khoản, số tiền là phí sửa xe trên hóa đơn, còn làm tròn cho cô.

Cô bĩu môi, cảm thấy anh ta phùng má giả làm người mập.

【yz: Trong tiệm sẽ nghiệm xe, tôi tin là sẽ làm cô hài lòng, cho nên, chúng ta thanh toán xong? 】

Hàn Nhân cảm thấy anh ta là gấp không chờ nổi muốn cùng cô phủi sạch quan hệ, thái độ giữa những hàng chữ, lại làm cô nhớ tới ngày đó anh ta thái độ không ai bì nổi.

【 ta không phải bảo bảo: Anh là không biết đếm? Xem không hiểu giá cả trên hóa đơn tu sửa? 】

Nhiều một phân cô đều không thu, một tiểu cảnh sát hai bàn tay trắng, nói ra giống như cô lừa tiền anh ta vậy.

Có thể là những lời này của cô thoạt nhìn giống như đang nổi giận đùng đùng, Úc Chiến nhíu nhíu mày, phá lệ nhẫn nại tính tình trả lời: 【 thu đi, không nhiều hơn bao nhiêu. 】

Một lát sau, WeChat nhảy ra thông báo chuyển khoản, Úc Chiến nhìn, đang định rời khỏi hội thoại kết thúc nói chuyện phiếm, rồi lại nhìn đến đối phương trả lại 131 số lẻ.

【 ta không phải bảo bảo: trả tiền lẻ cho anh. 】

Úc Chiến: ...

Hắn nhìn chằm chằm 131.00 chuyển khoản nhìn vài giây, không nhịn được mà bật cười.

Nữ nhân này, không chỉ có phiền toái, còn tính toán chi li.

Anh thu tiền lẻ, đang định đem Wechat của cô vào danh sách đen, đối phương lại không thuận theo không buông tha: 【 ta không phải bảo bảo: Đừng có ý đồ kéo đen nick của tôi, chờ tôi trở về xác định xe không có vấn đề mới có thể thanh toán xong. 】

Vì thế, tay Úc Chiến ở trên điện thoại dừng một chút, lại thu trở về.

Danh sách weChat của anh đều là người quen, một cái người xa lạ như vậy, xem như độc nhất vô nhị.

Ngày hôm sau, cảnh sát Thanh Hồ nhận được một đơn tố cáo,có một vụ cướp trẻ con giữa đường, nhận được đơn, cảnh sát rất nhanh rà soát camera an ninh quanh khu vực.

Lúc ba người Úc Chiến đến cảnh sát đang ở xem video theo dõi,sau khi xem xong cũng chỉ có thể xác định có một người đàn ông có hành vi khả nghi.

“Trước mắt không thể xác định là người và việc của ngày hôm qua.”

Chạng vạng ngày hôm qua cục cảnh sát cũng nhận được đơn tố cáo của người dân , nhưng địa điểm phát sinh là điểm mù của camera , không thể quay được sự việc lúc đó .

Úc Chiến đem hình ảnh camera ngày hôm qua của địa điểm báo án nhìn kỹ một lần, ở thời gian một phút 25 giây, camera xuất hiện một hình bóng quen thuộc.

Mũ lưỡi trai màu trắng, y phục bình thường, dùng khẩu trang, hành vi cử chỉ đều rất bình thường, nhìn giống như là người qua đường.

Nhưng cái này thân ảnh......

“Ồ, người này.” Bên cạnh Trình Soái cũng chú ý tới, anh ấy nhanh hơn Úc Chiến một bước quay lại video, có chút kinh ngạc nhìn về phía Phạm Kiến Mính: “Này không phải nữ thần của tôi sao? Ngày hôm qua chúng ta còn gặp cô ấy.”

Nói cách khác, ngày hôm qua bọn họ đều đều có mặt ở đó, nhưng lúc ấy tất cả chung quanh đều rất bình thường, cũng không có người khả nghi xuất hiện.

Úc Chiến nhìn chằm chằm hình ảnh trong video nhìn vài giây, đột nhiên hỏi Trình Soái: “Ngày hôm qua các cậu thấy cô ấy đại khái là lúc nào?”

Phạm Kiến Mính nhớ tới một sự kiện, anh ấy móc ra di động của mình nhìn, “Chính là ngày hôm qua lúc tôi và anh gọi điện thoại, buổi chiều khoảng 6 giờ một khắc.”

Úc Chiến: “Thời gian trên camera là trước lúc này.”

Nếu đơn tố cáo là thật, thì sự tình phát sinh trước khi Trình Soái cùng Phạm Kiến Mính xuất hiện.

Trình Soái gãi đầu tóc, “Ý tứ này là, nữ thần của tôi rất có thể nhìn thấy gì?”

“Chỉ là suy đoán.” tầm mắt Úc Chiến từ người trên video theo dõi dời đi, dừng một chút lại nói: “Dựa theo phương hướng phía trước chúng ta tiếp tục điều tra, tận lực không cần đem quần chúng liên lụy tiến vào.”

Đặc biệt là nữ nhân phiền toái như vậy.

Phạm Kiến Mính: “Cho dù cô ấy xuất hiện thời gian ăn khớp, tôi cảm thấy chắc là cô ấy cũng không biết cái gì.”

Úc Chiến nhìn anh tata, “Nói như thế nào?”

“Lúc ấy khi Trình Soái nhìn chăm chú cô ấy, tiểu minh tinh kia rõ ràng bọc mình kín mít, sợ người khác nhận ra mình, cẩn thận như vậy, phỏng chừng sẽ không đi chú ý chuyên xung quanh.”

Úc Chiến: “Trước tiên cứ mặc kệ cô ấy, kế hoạch như cũ.”

Thông qua đoạn phim kia, anh thành công liên hệ người đàn ông kia,bây giờ người đàn ông kia có phải chủ mưu hay không còn chưa rõ, để tránh liên lụy đến vị trí của đứa trẻ, xuất phát từ thận trọng, anh quyết định tự mình đi một chuyến.

Thông qua đội kỹ thuật, cùng với hình ảnh theo dõi được dáng vẻ của kẻ tình nghi, Úc Chiến cũng rất nhanh nắm giữ được hành tung của hắn, hết thảy đều ở trong kế hoạch.

Hàn Nhân còn không biết chính mình đã chứng kiến một cảnh bắt cóc trẻ em, mấy ngày kế tiếp suất diễn của cô rất nhiều, tuy rằng cô nghĩ thầm muốn ra ngoài chơi thêm một lần nữa, nhưng lại không có thời gian Hôm nay là sinh nhật chị dâu tương lai, Hàn Nhân vừa lúc quay xong, tự nhiên muốn đi theo ra tới cọ cơm.

Nam chính Khâu Cảnh Duyên cùng Hạ Vãn Tinh là người quen cũ, nhìn tình hình, anh ta còn có ý tứ muốn theo đuổi, cô càng không thể để cho bọn họ có thời gian ở một chỗ.

Thời điểm cùng nhau ăn cơm, cô tìm lấy cớ đi toilet, Khâu ảnh đế còn dặn dò cô gần đây buổi tối không an toàn, để cô đừng chạy xa.

Cô cũng không nghĩ chạy loạn, chỉ là nghĩ ra để báo cho anh mình tình huống của chị dâu tương lai, nói chuyện điện thoại xong, cô lại đi toilet, toilet ở vị trí tương đối xa, ở cuối hành lang còn phải rẽ qua, vừa đi vào, phảng phất chặn không khí bên ngoài, hoàn cảnh lập tức trở nên an tĩnh đáng sợ.

Đặc biệt là thời gian buổi tối, người trong nhà ăn vốn dĩ không nhiều lắm, nhưng cô luôn lớn gan, đối với hoàn cảnh yên tĩnh đến đáng sợ chung quanh cũng không quá mức mẫn cảm.

Từ toilet ra tới, cô rũ mắt còn ở cân nhắc chuyện của anh cô và chị Hạ, không cẩn thận, đột nhiên đυ.ng phải người đàn ông đang đi tới. Bước chân đối phương có chút gấp, trực tiếp đυ.ng phải cô lui về phía sau lảo đảo hai bước, cô còn không kịp phản ứng, cơ thể còn chưa có ổn định, vòng eo bỗng nhiên bị bàn tay to của đối phương gắt gao nắm lấy, ngay sau đó, cả người cô ngã vào trong lòng ngực của anh ta.

Hàn Nhân ngây người một lát, hành lang ánh sáng tối tăm,cùng với vóc dáng cao, cô không thấy được mặt người đàn ông này, chỉ cảm nhận được cơ thể rắn chắc, cùng với sự mạnh mẽ thuộc về đàn ông.

Còn có một loại cảm giác hoảng hốt quen thuộc.

Cô rất nhanh hoàn hồn, tiềm thức kích phát năng lực tự bảo vệ chính mình, một bàn tay nhanh chóng tàn nhẫn chuẩn kiềm chế trụ cánh tay người đàn ông, cả người nhanh chóng vọt đến phía sau anh ta, động tác nhanh như sao băng, thân thủ nhanh nhẹn.

Đối với phản ứng của cô, người đàn ông cao lớn kinh ngạc vài giây,còn đang thất thần, toàn bộ cánh tay anh ta đã bị ngoặt ra sau lưng.

Lực đạo nhu thả cương.

Úc Chiến không tưởng được sửng sốt một cái chớp mắt.

Hàn Nhân còn chưa kịp ra tay tàn nhẫn, người đàn ông đang bị giam cầm đột nhiên mạnh mẽ xoay người một cái, tránh thoát, đồng thời anh ta lại chẩn xác chuẩn chế trụ eo cô, trực tiếp đem cô ấn lên trên tường ở chỗ rẽ.

Rốt cuộc là sức mạnh nam nữ khác biệt, mặc dù một bàn tay anh ta thôi cũng làm cô không thể động đậy.

Hàn Nhân giãy giụa, cách quần áo, đột nhiên cô cảm giác hắn cầm thứ gì để trên eo cô.

Cô cương người, cái tay kiềm chế anh ta cũng buông lỏng, chờ ý thức được cái gì thì sắc mặt dần dần bắt đầu trắng bệch.

Thứ này, cô gặp qua, cũng quen thuộc.

Là súng.

“Đừng nhúc nhích!”

Ánh sáng sau lưng anh ta, cả người như bao phủ ở bóng ma, Hàn Nhân thấy không rõ mặt người, cũng phân biệt không được là người tốt người xấu, chỉ có thể nghe được thanh âm trầm thấp cảnh cáo rơi xuống bên tai.

Ngay sau đó, một trận tiếng bước chân từ xa tới gần, đồng thời cùng với tiếng nói nam nhân tục tằng hung ác: “Nhất định phải bắt lấy hắn cho tôi, muốn sống!”

Thân mình Hàn Nhân bỗng dưng cứng đờ, bất động, tim đập như gõ trống, tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng cô nỗ lực cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.

Lúc này cô nhất định phải trấn định, nếu người đàn ông trước mặt là người xấu, cô càng không thể hoảng loạn.

Úc Chiến thấy cô nghe lời, lúc này mới đem đồ vật trên tay thu hồi.

Uy hϊếp trên eo biến mất, Hàn Nhân thở phào một hơi, bất động thanh sắc, ở trong lòng âm thầm tính toán.

Chờ tiếng bước chân hỗn độn bên ngoài đến gần, cô nắm chuẩn thời cơ muốn mở miệng kêu ‘ cứu mạng ’, người đàn ông tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ kêu cứu, cô mới vừa phát ra âm thanh, bỗng nhiên cúi đầu, theo bản năng ngăn chặn môi cô.

Hàn Nhân sửng sốt.

Hai cánh mỏng lạnh môi gắt gao đè nặng cô, chỉ là đè nặng, vẫn chưa động tác, nhưng như cũ vẫn làm Hàn Nhân không thể tưởng tượng mở to mắt, cô nhìn chằm chằm ngũ quan gần trong gang tấc, bỗng nhiên minh bạch vì cái gì sẽ có cảm giác quen thuộc.

Nhưng tình huống trước mắt không để cô nghĩ nhiều, hai giây sau, theo bản năng nhấc chân bắt đầu phản kháng.

Sức của người đàn ông rất lớnlớn một chân chặt chẽ ngăn chặn hai chân không an phận của cô, đè ở cánh môi cô hàm hồ cảnh cáo: “Thành thật phối hợp”

Hàn Nhân tuy rằng bị chút kinh hách, nhưng tràn đầy ý thức cầu sinh, tiềm thức cô cảm thấy chủ xe Phaeton không phải người tốt, vì thế, nức nở suy nghĩ khiến cho bên ngoài người chú ý.

Úc Chiến vốn chỉ là chận môi cô, kết quả phát hiện cô vẫn không thành thật không nghe lời, dưới tình thế cấp bách, giật giật môi, bắt đầu ở mềm mại trên môi trằn trọc hôn sâu.

Hàn Nhân trong lòng bắt đầu chửi má nó, nhưng những võ công mèo cào của mình giờ phút này không thể thực hiện trước người đàn ông này.

Tiếng bước chân dồn dập lại hỗn loạn đã tới chỗ ngoặt, người trong lòng ngực còn không thành thật vặn vẹo, thậm chí, cô nhân cơ hội nói chuyện ở trên môi anh hung hăng cắn ngược lại một chút.

‘ ti......’ Úc Chiến đột nhiên hít hà một hơi, kéo ra khoảng cách, mắt lạnh xem cô.

Thời gian cấp bách, anh không có thời gian so đo cái khác, một tay gắt gao ôm eo cô, hạ giọng nói: “Phối hợp với tôi một chút có được không?”

Nói xong, anh không đợi đáp lại, lại lần nữa cúi đầu thật mạnh hôn lên môi cô.

Hàn Nhân ngây dại, không biết có phải hay không bởi vì vừa rồi ngữ khí mang theo thỉnh cầu của anh, lần này cô thật sự không lại kịch liệt phản kháng.

Chỉ là, anh hôn đến quá dùng sức, cánh môi cô ẩn ẩn phát đau. Trong lòng chỉ lo tìm các loại từ ngữ mắng chủ xe Phaeton, căn bản không muốn như thế nào phối hợp.

Úc Chiến rũ mắt, nhìn cô thất thần, thậm chí bộ dáng mắt hạnh giận trừng trong lòng anh.

Trạng thái như thế này, bọn họ khẳng định không thể lừa gạt được.

Tình huống khẩn cấp, môi mỏng khẽ mở, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Đắc tội rồi.”

Hàn Nhân còn không có hiểu hàm nghĩa sau lưng hai chữ này, giây tiếp theo, cô đột nhiên cảm giác trên khuôn ngực mềm mại còn chưa nảy nở bao phủ một cái bàn tay to, sau đó, lại rất có kỹ xảo một cái xoa nắn, cô theo bản năng “Kêu” lên tiếng.

Cánh môi bị anh hàm chứa, thanh âm không tự giác kiều kiều mị mị, Úc Chiến đột nhiên ngây ngẩn cả người, ngay cả chỗ ngoặt đang đi tới đám nam nhân hung thần ác sát đều dừng ở tại chỗ.

Bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang triền miên trong góc cười, trong mắt mang theo ý cười đáng khinh.

Úc Chiến hoàn hồn, đè đầu Hàn Nhân tránh đi những ánh mắt đó, thu hồi ánh mắt sắc bén, quay đầu nhìn về phía đám kia người kia, trên mặt mang theo một bộ cười, không đứng đắn hỏi: “Nhìn cái gì? Chưa thấy qua chuyện nam nữ sao?”

“Xin lỗi nha huynh đệ.” Người dẫn đầu hỏi: “Anh có thấy người đàn ông nào mặc áo khác đi qua không?”

“Người đàn ông mặc áo khoác?” Úc Chiến sát có chuyện lạ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Hình như vừa rồi có một người đi vào nhà WC nam.”

Vì thế, những người đó nhanh chóng lóe đi vào. Bên trong thanh âm đứt quãng truyền ra tới.

“Lão đại, cửa sổ mở ra rồi.”

“Mẹ nó, lại để hắn trốn thoát.” Người đàn ông cao lớn lúc nãy lại nói: “Một đám đều là lũ vô dụng, người trông như thế nào cũng chưa nhìn thấy.....”

Bên tai bước chân như gió, Hàn Nhân đã nghe không được những người đó hùng hùng hổ hổ nói gì , người đàn ông lôi cánh tay cô đi thật nhanh, thiếu chút nữa làm cô trẹo chân.

Thẳng đến khi bọn họ tránh ở chỗ tối thấy đám kia người rời đi, Hàn Nhân lúc này mới thở phào một hơi.

Cô nghẹn một hơi quay đầu trừng anh ta, ánh đèn chiếu vào trên mặt anh ta, góc cạnh rõ ràng ngũ quan càng thêm rõ ràng, Hàn Nhân trong lòng hỏa khí cũng lớn hơn nữa.

“Như thế nào lại là anh?!” Cô cau mày, cảm giác chính mình cùng chủ xe Phaeton, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

So sánh với cô táo bạo, Úc Chiến rất là bình tĩnh gật gật đầu, “Thực trùng hợp.”

Vừa rồi anh đã sớm nhận ra cô, tuy rằng ngày đó cô đeo cặp kính râm khoa trương.

Úc Chiến: “Xin lỗi, vừa rồi tình thế bắt buộc.”

Tuy rằng nói xin lỗi, nhưng Hàn Nhân từ hắn trong ánh mắt một chút cũng không thấy ra thần sắc áy náy.

Hàn Nhân càng thêm cảm thấy anh ta không phải cái gì thứ tốt, muốn cho anh ta một cái tát, nhưng lại cảm thấy chính mình lại không phải đối thủ của anh ta, vì thế, cố nén xúc động.

Nơi đây không nên ở lâu, ai biết những người đó cùng anh ta có cái gì ân oán, cô sẽ bị tai vạ.

Cô không muốn biết những cái đó là người nào, vì cái gì đuổi bắt anh ta, chỉ nghĩ nhanh chóng rời đi nơi này.

Rời xa thị phi.

Nhưng trước khi rời đi, Hàn Nhân không nhịn xuống, hung ác trừng mắt nhìn anh ta liếc mắt một cái, cái gì cũng chưa nói, sau đó, xoay người liền vội vàng rời đi.

Cô đột nhiên muốn mắng người, vứt bỏ gia giáo tu dưỡng, vừa đi, vừa căm giận toái toái niệm: “Cẩu nam nhân! Sắc lang! Hạ lưu phôi! Cái gì ngoạn ý! Coi như bị chó cắn, bị chó đánh vào ngực.”

Cô không thể cùng chó chấp nhặt!

Chính là, nụ hôn đầu tiên của cô, chính là muốn hiến cho màn ảnh, hiện tại, không có......

Cô khẽ cắn môi, âm thầm thề, nếu về sau lại làm cô gặp được anh ta, nhất định phải đem người này băm cho chó ăn.

Tức chết rồi.

Úc Chiến nhìn chằm chằm bóng dáng cô, nghe cô hùng hùng hổ hổ càng đi càng xa, nhíu nhíu mày, còn nói: “Còn rất hung.”

Lơ đãng chạm vào môi, mặt trên truyền đến mơ hồ đau đớn, anh giơ tay, sờ sờ môi bị cô cắn rách, ánh mắt u ám nhìn thoáng qua phương hướng cô rời đi.

Cô gái nhỏ khả năng thuộc họ chó, cắn còn rất đau.