Chương 11: Thích ăn cá.

Edit: Grin Wind

Beta: Chưa

---

Sở Hoài Dẫn vừa đi khỏi, cả khuôn mặt Mạnh Chu lập tức sụp đổ, y nhăn nhó rồi ngã người xuống giường, thầm tính toán làm đại sự.

Hai ngày qua việc điều tra của y thu được không ít kết quả, cơ bản đã xác định được mục tiêu.

Mạnh Hoè Hạm đã thất bại thảm hại, đến nước này Mạnh Chu không còn lý do gì để thương hại cô ta nữa. Vụ việc hôm qua, cùng khuôn mặt vặn vẹo điên cuồng của Mạnh Hòe Hạm và ánh mắt lạnh lùng chế nhạo của thiếu nữ áo vàng trên bờ lúc y vừa đến cùng hoà làm một, khiến Mạnh Chu lạnh sống lưng.

Một cô gái mười bốn, mười lăm tuổi mà có thể độc ác đến thế, bản thân mình đã đánh giá quá cao nhân tính của Mạnh Hoè Hạm rồi, suýt chút nữa tự đẩy mình rơi vào vạn kiếp bất phục.

Nhũ mẫu trước bị người của nhà họ Chu cản lại, sau đó là người của Sở Hoài Dẫn, lúc này thấy Mạnh Chu đang cô đơn nằm trong ổ chăn, lo lắng hỏi: "Thiếu gia, ngài không sao chứ?"

Mạnh Hoè Hạm gặp chuyện, nhũ mẫu lo Mạnh Chu cũng bị liên lụy.

"Ta không sao. Mạnh Hòe Hạm tỉnh chưa?"

"Sáng sớm đã tỉnh rồi. Đang la hét ầm ĩ ở chỗ Chu thị, cả phủ đều nghe thấy."

Mạnh Chu nhúc nhích cơ thể, cảm thấy vẫn còn khá ổn, kỹ thuật của Sở Hoài Dẫn còn cần cải thiện nhưng thuốc thì không tệ.

"Thiếu gia định đi đâu?"

"Đi qua chỗ Mạnh Hoè Hạm nhìn một chút, ta sợ cô ta lại gây chuyện." Mạnh Chu cảm thấy bản thân cần tìm một người hộ vệ có chút võ công, nếu không thì thật đáng thương, việc gì cũng phải tự làm.

Nhưng rồi lại thở dài khi nhớ đến giá cả ở kinh thành, vui vẻ bỏ qua.

Trong phòng Chu thị, đồ đạc bị đập đổ khắp nơi, Mạnh Hòe Hạm bị tát hai cái liền an tĩnh lại, ôm mặt không nói gì.

Chu thị tức giận mắng: "Bây giờ phát điên gì chứ, danh tiếng của Mạnh gia bị con làm mất hết rồi! Mẫu thân đã bảo con đừng dính dáng đến Hoài vương, chuyện quan trường con không rành rẽ, kết quả là... Mạnh Hoè Hạm, sao con không nghĩ cho mẫu thân với ca ca con một chút! Đại ca con sắp nói chuyện cưới xin, bây giờ làm gì có nhà nào còn muốn gả nữ nhi cho nhà ta?"

"Mẫu thân! Nữ nhi của người giờ sắp phải gả cho tên canh cửa thanh lâu, mẫu thân còn chỉ biết nghĩ đến việc cưới xin của ca..." Mạnh Hoè Hạm môi run run, trong mắt hiện lên sự oán hận, nắm lấy tay áo Chu thị, nổi gân xanh: "Đều tại Mạnh Chu! Nếu không có thằng con hoang đó, con đã không rơi vào bước đường này!"

"Tại sao lúc đầu mẫu thân không bóp chết nó ngay khi sinh ra đi! Để nó sống yên ổn đến bây giờ, còn hại nữ nhi ruột của người!" Mạnh Hoè Hạm đã mất hết lý trí, nực cười là Chu thị lại đồng ý với cô ta.

"Đúng vậy... Lúc ở Quảng Ân Tự, Khương Dao vậy mà lại qua khỏi, còn sinh ra thằng con hoang Mạnh Chu này! Mẫu thân đã cố ý điều bà mụ đi, còn phái người hầu đến kí©h thí©ɧ bà ta, không ngờ mạng bà ta lại lớn như vậy!" Chu thị cười lạnh, thật ra như vậy cũng tốt, nếu Khương Dao chết quá nhanh, bà ta biết tìm ai để đòi lại nỗi uất ức mình đã chịu.

"Nếu không phải con tự đi trêu chọc nó, thì đã không rước phiền phức vào mình!"

"Mẫu thân, con là vì đại ca mà! Mẫu thân không biết, mấy vị phu nhân đó, khi mẫu thân không có ở đây, họ cứ dò hỏi con về Mạnh Chu, nói nó giờ có tiền đồ, không hổ là huyết mạch kết hợp giữa Mạnh Thừa tướng và Khương gia. Đại ca mấy năm nay không ở kinh thành, họ đều cho rằng đại thiếu gia Mạnh gia là Mạnh Chu!"

Chu thị nheo mắt bị Mạnh Hòe Hạm chọt trúng chân đâu. Bà ta vốn căm ghét nhất là Mạnh Chu chiếm chỗ của con mình, rõ ràng bà ta gả cho Mạnh Phủ Thiện trước, sinh ra con trưởng Mạnh gia, nhưng điều này không thể địch lại mối hôn sự do Hoàng đế ban cho Khương Dao và Mạnh Phủ Thiện. Mấy phu nhân cao quý ở kinh thành, bề ngoài gọi bà ta là Mạnh phu nhân, nhưng sau lưng lại cười nhạo bà ta bị Mạnh Phủ Thiện coi là khí phụ*, nếu không phải Khương Dao chết thì làm gì đến lượt bà ta!

*Khí phụ có nghĩa là người phụ nữ bị bỏ rơi hoặc bị chồng ruồng bỏ. Ở đây có thể hiểu là người vợ hờ.

"Đừng la nữa, chờ ngoại tổ con đến sẽ có cách."

Mạnh Chu không ngờ mình chỉ đứng ngoài cửa nghe lén một chút mà đã nghe được hết sự thật mười mấy năm trước từ miệng Chu thị.

Gã sai vặt không biết điều cố ý muốn Khương Dao chết cả mẹ lẫn con!

Móng tay vừa được Hoài vương cắt tỉa của Mạnh Trù cào vào cây cột nhẵn bóng tạo thành một vết xước. Có con ong vo ve quanh Mạnh Chu, y bực mình xua tay đuổi đi, không ngờ lại gây ra chút động tĩnh.

"Ai đó?" Chu thị hình như làm rất nhiều việc xấu, nên rất nhạy bén với xung quanh, "Tiểu Hà ngươi đi xem đi."

Mạnh Chu giả tiếng mèo kêu vài tiếng rồi lặng lẽ rời đi.

Mạnh Hoè Hạm giờ đang phải tự lo thân mình, trước khi trưởng bối Chu gia đến, hẳn cô ta sẽ không gây chuyện nữa.

Mạnh Chu suy tư, khi y theo dõi ông chủ Hoàng, có lần thấy anh ta uống rượu với một khách lạ ở thanh lâu, loáng thoáng nghe được xưng hô "Chu lão đệ".

Liệu có liên quan gì đến người Chu gia lên kinh không?

Đầu mối này tạm gác lại, việc cấp bách hiện tại là y phát hiện được lô vũ khí đó liên quan đến Lưu gia.

Lưu gia là võ tướng mới nổi, quản lý phòng thủ kinh thành, giám sát bốn cửa thành. Mạnh Chu vô tình đi qua sân tập của nhà họ, bên trong đầy rẫy đao kiếm, sân bãi rộng lớn. Gia chủ Lưu Đức được Hoàng đế yêu thích, ban thưởng hậu hĩnh, vì vậy mà quy mô sân tập không thua kém gì Khương gia.

Là một thao trường, được Bộ Binh phê chuẩn, có thể đặt hàng vũ khí, đào tạo tướng tài toàn diện, nhìn bề ngoài có vẻ vô cùng hợp lý.

Nhưng Mạnh Chu tinh mắt phát hiện ra, vũ khí họ sử dụng có chất lượng giống hệt như ở sòng bạc. Mỗi loại quặng đều có sự độc nhất vô nhị, các kim loại hiếm hoặc các nguyên tố khác lẫn trong quặng sắt sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng cuối cùng. Người xưa không có điều kiện tinh luyện đến độ tinh khiết cao, vì vậy sản phẩm cuối cùng sẽ có sự khác biệt về màu sắc, độ sáng và độ cứng.

Người bình thường sẽ không để ý đến những thứ này, nhưng Mạnh Chu gần đây đặc biệt chú ý đến vũ khí, có nhìn thấy gì cũng phải lại gần gõ thử rồi so sánh một phen.

Mười mấy năm trước, Khương tướng quân chết trận, Lưu Đức tiếp nhận vị trí tướng quân, đáng tiếc tài năng quân sự của ông ta không nổi bật, lúc đầu còn ổn, kéo dài càng lâu, càng liên tiếp bại trận. Cuối cùng, Sở Hoài Dẫn ra trận, Lưu Đức bẽ bàng xin từ chức. Nhưng không hiểu sao Thiên Nguyên đế lại đối xử đặc biệt tốt với ông ta, điều ông ta về kinh thành, ra sức bồi dưỡng.

Nếu Lưu gia có điều mờ ám, thì binh lính kinh thành trong tay ông ta sẽ là mối nguy hại lớn đối với Sở Hoài Dẫn.

Mà theo lời đồn đãi nói, Lưu Đức đã mắc bệnh nặng, e rằng không còn sống được lâu. Thiên Nguyên đế quan tâm, có ý muốn truyền chức vụ cho trưởng tử của Lưu Đức.

Không đợi y kịp nghĩ ra cách gì hay, sáng nay Lưu Đức đã qua đời, Lưu gia bên trong ngoài treo vải trắng, quan lại đến viếng không ngớt.

Mạnh Chu hiển nhiên cũng nằm trong số đó.

Trưởng tử của Lưu Đức tên là Lưu Hồng Bảo, thân hình béo ú, gương mặt thật thà, cố gắng hết sức lo liệu tang sự, hốc mắt sưng đỏ, quầng thâm dưới mắt đen xì, ai đến cũng phải khen là hắn người con hiếu thảo.

Đây chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài.

Người kinh thành đều biết Lưu gia dựa vào sự ưu ái của Thiên Nguyên đế, ngang ngược vô lý, thao trường Lưu gia cũng không biết đã nhuốm máu bao nhiêu dân lành.

Mạnh Chu nghe thấy hắn ta thấp giọng dặn quản gia: "Gom hết đồ của lão gia, ngày mai đốt trước một mẻ."

Phong tục Đại Ngụy, ngày thứ bảy sau khi người chết, phải đốt đồ dùng của họ, một là an ủi linh hồn người chết, hai là dọn dẹp nhà cửa, loại bỏ xui xẻo.

Ngày thứ ba thường chỉ đốt một ít nhà giấy, tiền vàng giấy, y phục giấy các loại.

Lưu Hồng Bảo gấp gáp đốt đồ cũ như vậy, có lý do gì đặc biệt chăng?

Quấy rối tang lễ của người khác vô cớ là một việc tổn hại âm đức. Nếu không chắc chắn có điều mờ ám, Mạnh Chu không muốn tùy tiện ra tay.

Sau khi điều tra, Mạnh Chu loại trừ nguyên nhân lây truyền dịch bệnh. Sáng sớm hôm sau, gió thổi rất mạnh, y đứng ở hướng gió của Lưu gia, quả nhiên thấy có tro tàn chưa cháy hết bay theo gió đến chỗ Mạnh Chu.

Y nghe thấy Lưu Trung mắng gia đinh: "Gió to thế này sao không mang vào trong nhà mà đốt, ngoài sân toàn tro là tro, làm ta ho sặc sụa..."

Mạnh Chu dõi mắt nhìn xa, chính xác bắt được một mảnh giấy trắng nhỏ, y đi theo mảnh giấy đó, rồi thấy nó rơi vào một chiếc kiệu sang trọng.

Không ngờ lại chạy đến trước Thập Hương Lâu.

Chủ nhân chiếc kiệu trông có vẻ là người có thân phận, Mạnh Chu không dám leo lên, nếu không sẽ giống như công khai cưỡi lên đầu người ta, vài người rất để ý đối với những lễ nghi này.

Hết nhìn trời rồi lại nhìn đất, Mạnh Chu chán nản chờ gió thổi mảnh giấy xuống.

Mùi thức ăn thơm phức từ Thập Hương Lâu xộc vào mũi, Mạnh Chu cảm tưởng như mình bị tấn công đến mức không thể đứng thẳng nổi.

Cơn đói ập đến bất ngờ, ngay lập tức rút hết sức lực của y.

Có hai người ăn mặc rách rưới đi qua trước cửa, hít một hơi thật sâu, biểu cảm say mê, bước chân lưỡng lự, nhưng không dám ở lại lâu.

Khi đi ngang qua Mạnh Chu, một người nói: "Tiểu huynh đệ, mới đến à? Chỗ này không ở được lâu đâu, tiểu nhị sẽ ra đuổi người đấy." Anh ta hạ giọng, chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Lần trước chúng tôi có một huynh đệ đói lả ở đây, đúng chỗ cậu đang đứng, bị xe ngựa của khách quan cán qua! Cái cảnh tượng đó, ruột gan đều lòi ra."

Mạnh Chu cúi nhìn, vừa nãy mải đuổi theo không chú ý đường, áo choàng đã bị cành cây chọc thủng một lỗ lớn.

Y đã sa sút đến mức bị ăn mày thương hại rồi sao...

Mạnh Chu ôm bụng, dạo này không biết sao, bản thân đặc biệt dễ đói, hôm nay lại còn phải đứng lâu, y sắp ngất vì đói rồi. Để tránh thảm cảnh như lời ăn mày kể, Mạnh Chu quyết định đi ăn trước đã.

Thập Hương Lâu chắc chắn là không thể ăn nổi, y bèn nhìn sang tiệm bánh bao đối diện.

Hình như vừa đúng lúc bếp sau của tửu lâu hầm cá hấp, một mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi, Mạnh Chu thậm chí còn tưởng tượng được miếng cá trắng nõn, viền vàng giòn, trên rắc hành lá xanh mơn mởn.

Cá, thứ Mạnh Chu thèm.

Bánh bao bỗng trở nên vô vị.

Khi Mạnh Chu định rời đi, không thì sẽ tiêu hết tiền Hoài vương cho vào món cá thơm ngon kia, thì Quý Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt.

"Hoài Vương mời công tử cùng dùng bữa."

Mạnh Chu nghĩ chắc mình sắp ngất vì đói rồi, y nuốt nước bọt: "Ngươi nói lại lần nữa?"

"... Hoài Vương mời Mạnh đại nhân cùng dùng bữa."

"Đây là kiệu của Hoài Vương phải không?" Mạnh Chu hỏi. Biết trước là của Sở Hoài Dẫn, y đã không mất thời gian chờ đợi lâu như vậy.

"Đúng vậy."

Mạnh Chu theo Quý Dương đi vào, khi đi ngang qua cái kiệu bỗng thoáng mất thăng bằng va vào, kêu "bịch" ba lần, thiếu chút nữa đem cổ kiệu đẩy ngã. Trước khi té xuống đất, Mạnh Chu còn cố gắng lấy thế chống tay một cái, ít ra sẽ không đến nỗi quá thảm hại.

"Mạnh đại nhân!" Quý Dương vội vã đỡ y, chẳng lẽ đói đến mất lý trí rồi sao?

"Để ngươi chê cười rồi, ta đi rửa tay đã." Mạnh Chu xòe bàn tay đen sì, cười khổ.

Quý Dương gọi tiểu nhị lấy chậu nước, Mạnh Chu rửa tay cũng nhân tiện nhìn lướt qua mảnh giấy đang kẹp trong kẽ tay. Vừa rồi y cố tình va vào để giấy rơi xuống liền giấu ngay vào kẽ tay.

Tương lai không lăn lộn ở quan trường nổi nữa, ra phố giả vờ va va chạm chạm cũng là một nghề hay. Đặc biệt là chặn kiệu Hoài Vương rồi nằm thẳng cẳng dưới đất, sẽ có đồ ăn ngon đợi sẵn.

Bốn cạnh mảnh giấy bị cháy đen, chỉ còn lại một vết đỏ ở giữa, giống như là con dấu tư nhân.

Chu Hàn... gì đó?

Chữ bị cháy mất một nửa, không nhìn ra. Mạnh Chu xem thoáng qua rồi nhét vào đai lưng.

"Sao đi lâu như vậy?" Sở Hoài Dẫn hỏi.

"Mạnh đại nhân vừa rồi té xỉu ngoài kia." Quý Dương trả lời ngay.

"Sao lại thế? Có cần gọi thái y không?" Sở Hoài Dẫn không đồng tình nhìn y, còn chưa hồi phục đã chạy loạn.

Mạnh Chu đáp lại bằng ánh mắt yếu ớt: "Thần chỉ là sáng không ăn gì, trong bụng khó chịu."

Chưa để Sở Hoài Dẫn nói gì, Mạnh Chu liền hỏi: "Có thể dùng bữa chưa?"

Được sự cho phép, Mạnh Chu giơ đũa hướng vào đĩa cá giữa bàn, mắt lấp lánh như chú mèo con đói lả nhìn giỏ cá tươi, không do dự vươn móng vuốt.

Thích ăn cá.

Sở Hoài Dẫn âm thầm ghi nhớ. Bàn tay dưới bàn khẽ động, cố gắng kiềm chế xúc động muốn gỡ xương cá.

…Ừm

Nhớ cái này làm gì chứ.

Lời tác giả:

Mạnh mèo con: Các người không quan tâm ta, chỉ biết nghe lệnh bỏ chạy.