Chương 15: Sở Tướng quân thật là hung dữ!

Edit: Grin Wind

Beta: Chưa

---

Đạo trường* được bố trí trên mảnh đất trống trước phòng ngủ của Lưu Đức. Mạnh Chu kiễng cổ lên thậm chí còn có thể thấy một chồng thư từ trên giường và mấy thùng sách lớn đã được sắp xếp, chuẩn bị đốt vào buổi tối để gửi xuống âm phủ.

*Đạo trường; nơi làm phép của thầy tu hay đạo sĩ

Vị đại sư huynh tạm thời nhận chức đang múa kiếm gỗ đào trước mặt, Mạnh Chu làm theo, thực hiện một loạt các động tác vô cùng thuần thục, thậm chí còn chuẩn hơn cả người hướng dẫn thể dục trên sóng phát thanh.

Dù sao y cũng đã từng diễn vai đạo sĩ và giành giải ảnh đế mà!

Đại sư huynh xoay đầu ngón tay, vẽ vài lá bùa vàng bằng chu sa, đưa cho Mạnh Chu và nói: “Dán vào giữa đỉnh lều một khắc, rồi ném vào lò hương cạnh giường, không được để một chút tro nào bay ra.”

“Vâng, đại sư huynh.”

Cơ hội trong dự tính đã đến, Mạnh Chu nhận lấy lá bùa, giải thích cặn kẽ lý do hai gia đinh canh cửa mới cho qua.

Mạnh Chu vừa bước vào, đại sư huynh vốn cử chỉ đang tao nhã, kiếm gỗ đào có thể vẽ ra một đóa mẫu đơn, đột nhiên như phát điên, múa loạn tứ chi, từ đại đệ tử của đạo quán nổi tiếng nhất kinh thành biến thành một bà điên nhảy múa, còn ngoạn mục hơn cả những người biểu diễn tạp kỹ trên đường phố.

Cao trào đã đến!

Hai gia đinh không thể kiểm soát được mà bị màn biểu diễn điên cuồng của đại sư huynh thu hút, cũng vì chú ý đến một màn bên ngoài mà lơ là việc giám sát Mạnh Chu bên trong phòng.

Có hai cặp mắt nhìn chằm chằm đằng sau, Mạnh Chu không vội vàng dán lá bùa lêи đỉиɦ giường, khi áo đạo bào quét qua chồng thư, lặng lẽ lấy ba lá thư có con dấu của Chu gia đặt ở trên cùng bỏ vào túi.

Khi Mạnh Chu ra ngoài, đại sư huynh đang dùng đầu đỡ một cái chum lớn, thấy Mạnh Chu thì nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh hạ chum xuống, trở lại dáng vẻ lạnh lùng.

Hai gia đinh tiếc nuối bĩu môi, nhanh thế mà đã xong rồi.

Tu Minh đạo trưởng chỉ yêu cầu đại sư huynh hỗ trợ Mạnh Chu vào trong, chứ không yêu cầu đại đồ đệ của mình phải hy sinh lớn như vậy, cứ như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy trước mặt các sư đệ vậy!

Mạnh Chu cảm kích mỉm cười với đại sư huynh, trở lại hàng ngũ của mình.

Sau nửa đêm, nhiệm vụ của các đạo sĩ cũng đã hoàn thành, đại sư huynh dẫn một nhóm người từ giả Lưu phủ, khi ra cửa thì bị quản gia ngăn lại.

Nói là Lưu lão gia vừa mới qua đời, thiếu gia mỗi đêm đều mơ thấy ông, thậm chí còn gặp ác mộng liên tục, nghe nói đệ tử của Thanh Hư Quán đạo hạnh cao thâm, giỏi giải mộng, yêu cầu đích danh Mạnh Chu ở lại gác đêm.

“Tiểu sư đệ vừa vào môn phái, hiểu biết còn nông cạn, sợ rằng không đảm đương được trọng trách này. Đêm nay ta sẽ trở về báo cáo với sư phụ, ngày mai sẽ mời người xuống núi.” Đại sư huynh phong nhã lịch sự nói, nhưng lời lẽ dứt khoát không cho thương lượng.

Cuối đời Thiên Nguyên Đế mê tín, rơi vào cái vòng luẩn quẩn “trường sinh bất lão” mà mấy hoàng đế đần độn đều có.

Do đó, địa vị của Tu Minh đạo trưởng rất cao, còn thường vào cung luận đạo với Thiên Nguyên Đế. Đại sư huynh nói mời người đến mục đích một là để giữ thể diện, hai là để gây áp lực.

Không ngờ quản gia rất ngang ngược, miệng nói “chỉ để một tiểu đạo sĩ canh đêm thôi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì”, rồi trực tiếp sai người bắt Mạnh Chu lại.

Đám đại hán xuất thân từ võ trường của Lưu gia ai nấy đều vạm vỡ, đám tiểu đạo sĩ này làm sao địch lại.

Mạnh Chu ngăn đại sư huynh đang định nổi giận, trên người y vẫn còn giấu thư, nếu bị phát hiện thì sẽ không ai thoát được.

Âm thầm đưa lại thư cho đại sư huynh, Mạnh Chu dùng giọng chỉ hai người nghe thấy nói: “Nếu ngày mai ta không xuất hiện, thì mang thư này đi tìm Hoài Vương gia.”

Nói xong liền bước lên một bước, bình tĩnh nói với quản gia: “Nhận được sự coi trọng của thiếu gia, xin mời dẫn đường.”

Tình huống bất ngờ, Mạnh Chu cũng không còn cách nào khác, đành đi một bước rồi tính một bước.

Càng đi sâu vào trong, canh gác càng nghiêm ngặt, Mạnh Chu trong lòng lạnh lẽo, bước chân dần chậm lại, cuối cùng đau đớn ngồi thụp xuống đất ôm bụng rêи ɾỉ.

“Nhà, nhà xí ở đâu?”

Quản gia vẻ mặt vô cùng khó chịu, “Sao mà nhiều chuyện thế, chờ đến nơi rồi hãy đi.”

Mạnh Chu đầu vùi xuống, mô phỏng lúc bụng dạ khó chịu, tạo ra tiếng kêu ục ục, như thể nếu quản gia không dẫn y đi nhà xí, y sẽ biểu diễn ngay tại đây.

“Ngươi!” Quản gia vung tay áo, không có biện pháp nào với Mạnh Chu. Lưu Hồng Bảo muốn làm gì với Mạnh Chu đương nhiên hắn ta biết rõ, không thể dẫn một kẻ tiêu chảy đến làm hỏng việc được.

“Ở nơi đó, đi nhanh rồi quay lại.”

Mạnh Chu đến nơi thì sững sờ.

Ai có thể nói cho y biết tại sao một nhà xí bình thường, lại xây dựng ở chỗ nổi bật như vậy, xung quanh còn có một hai ba bốn tên hộ vệ?

Vừa có động tĩnh là chắc chắn sẽ dẫn đến hàng chục, hàng trăm người.

Mạnh Chu chống cằm, tay bịt mũi, đau khổ ngồi xổm, xinh đẹp quả nhiên là một tội ác.

Giờ y dùng ba tấc lưỡi để khuyên Lưu Hồng Bảo một lòng hướng đạo thì có khả thi hơn không, hay là tự biến mình thành người tiêu chảy luôn cho xong?

Mạnh Chu hạ hàng mi mỏng, liếc nhìn một đám cỏ dại không biết tên mọc bên cạnh, không biết ăn vào có hiệu quả gì không...

Cỏ trong nhà xí... mọng nước xanh mướt đến nỗi không nuốt được.

“Ọe...” Không ổn, nghĩ thôi đã muốn nôn rồi.

Quản gia ở bên ngoài chờ một khắc, thấy không đúng, thúc giục một tên sai vặt vào xem.

"Ngươi xong chưa? Làm thiếu gia chờ sốt ruột ngươi sẽ phải chịu khổ đấy.”

“Ta, ta hình như đứng dậy không nổi nữa, tới đỡ ta một chút.” Bên trong vang lên giọng nói yếu ớt như mèo con.

Gã sai vặt không nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào.

Mạnh Chu nấp ngay sau cửa, đánh ngất hắn, nhanh chóng đổi y phục của hai người, đồng thời giả vờ như đang nói chuyện.

“Giấy vệ sinh hết rồi, đi lấy ít đi?” Là giọng Mạnh Chu.

“Nhiều chuyện thật, đợi ở đó đi.” Giọng gã sai vặt.

Gã sai vặt đi ra, vừa đóng cửa vừa nói với quản gia: “Vẫn còn đang đi ngoài! Quản gia, tôi đi lấy ít giấy vệ sinh.”

“Đi đi, đi đi.” Đèn đuốc lờ mờ, gã sai vặt còn quay lưng lại nói chuyện, quản gia nhìn không rõ, càng thêm bực bội, tựa như đang ngửi thấy mùi hôi nên lùi lại hai bước.

“Vâng!”

Mạnh Chu giả dạng tên sai vặt rời đi theo con đường khác, ra khỏi tầm mắt của quản gia thì đi nhanh như bay, không chút còn yếu ớt nào.

Quản gia sớm muộn sẽ phát hiện người đã bị đánh tráo, y phải ngay lập tức tìm cách ra ngoài.

“Không ổn, tên đạo sĩ thúi chạy rồi!”

“Thắp đuốc lên, tìm dọc đường, cậu ta chạy không xa, đuổi!”

Nhanh như vậy!

Mạnh Chu chửi thầm một tiếng, một mạch chạy thẳng đến hoa viên, phía sau đèn đuốc sáng rực, truy binh ép đến, gây ra một trận náo loạn.

Trong tiếng ồn ào y chuẩn xác bắt được âm thanh gần như bị che lấp đi của dòng nước chảy.

Là nước chảy.

Dọc theo dòng nước chắc chắn có lối ra, hơn nữa mặt nước đen ngòm, nếu ẩn nấp dưới nước, Lưu gia tạm thời sẽ không thể nghĩ ra y chọn đi đường thủy.

Mạnh Chu dựa vào khả năng bơi tốt của mình, hít một hơi thật sâu, vừa đưa được nửa chân xuống nước, thì bị một người từ phía sau vòng tay ôm chặt eo, kéo trở về. Va mạnh vào một l*иg ngực rắn chắc, hơi thở nóng bỏng của đối phương phả vào sau gáy, khiến Mạnh Chu sợ đến dựng tóc gáy.

“Sao, biết sợ rồi? Muốn nhảy xuống hồ tự vẫn?”

Giọng nói đầy giận dữ vang lên bên tai, mỗi câu đều mang ý chế giễu y không biết lượng sức.

Mỗi lần đối phương nói một chữ, cánh tay ôm eo lại càng siết chặt hơn, Mạnh Chu thậm chí nghi ngờ nếu nặng tay thêm chút nữa y có thể bị bóp thành hai đoạn luôn.

Sao lại là tự vẫn chứ, không biết tiểu gia bơi giỏi lắm sao?

Mạnh Chu không phục thở phì phò, lại bị siết đến không nói nên lời. Trong lúc căng thẳng lại chợt nhớ ra nguyên thân không biết bơi suýt chết đuối, nên lặng lẽ im lặng.

Y đưa tay gỡ lấy cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình, dùng hết sức mà cũng không gỡ ra được.

“Ngài thả ta ra trước đã, sắp siết đến ngạt thở luôn rồi.” Mạnh Chu xin tha.

Sở Hoài Dẫn kiềm chế cơn giận bốc lên, tay phải kéo nhẹ, Mạnh Chu trong vòng tay hắn lăn một vòng trượt qua tay trái, chuyển thành mặt đối mặt. Gần như là nhấc bổng y lên trong chớp mắt, men theo con đường nhỏ trong hoa viên, tránh một hàng lính tuần tra, đến ngoài tường Lưu phủ.

Quen thuộc như thể đã trốn thoát ở đây vô số lần.

Ra khỏi Lưu phủ, Sở Hoài Dẫn đặt Mạnh Chu xuống, rồi đen mặt không nói lời nào.

Mạnh Chu cẩn thận quan sát nét mặt của hắn, nhận ra Hoài Vương lần này là thật sự tức giận, nói thế nào thì người ta cũng đã cứu mạng mình, y lần đầu tiên mềm giọng nói: “Là ta suy nghĩ không thấu đáo, cảm tạ Hoài Vương cứu mạng.”

“Cảm tạ?” Sở Hoài Dẫn nhếch môi, hết sức xem thường, “Bản vương mà không đến, ngươi còn mạng để nói lời cảm tạ này sao?”

Hắn càng nói càng tức, mắng Mạnh Chu như một hài tử phản nghịch.

“Nếu bản vương không yên tâm mới tìm phương trượng một lần nữa, còn không biết ngươi đang làm cái đại sự này đâu! Đến đạo quán, đạo trưởng nói các ngươi đã hành động từ lâu rồi. Trên đường ta gặp các đạo sĩ trở về, chỉ có ngươi bị giữ lại.”

Sở Hoài Dẫn lấy mấy lá thư từ trong ngực, vỗ vào đầu Mạnh Chu: “Chỉ vì mấy thứ này, có đáng không!”

“Ngươi biết ta lúc đó có tâm tình gì không?!”

Mạnh Chu ngoan ngoãn nghe mắng, sợ mình không phản ứng lại làm Sở Hoài Dẫn càng thêm tức giận, chân chó phụ họa một câu: “Ừm, là tâm tình gì?”

Sở Hoài Dẫn bị nghẹn một chút, không biết trả lời câu hỏi này thế nào, đến giờ hắn vẫn không thể miêu tả được cảm giác lúc đó, lo lắng sợ hãi như chậm một bước nữa sẽ bị người ta cướp đi thứ gì đó, vì vậy thẹn quá hóa giận hắn gõ một cái vào trán Mạnh Chu.

Mạnh Chu xoa xoa trán, khéo léo chuyển chủ đề: “Hoài Vương hình như rất quen thuộc với Lưu phủ.” Y cố ý thêm chút giọng điệu ngưỡng mộ hiếu kỳ, vô cùng kín đáo nịnh nọt.

Sở Hoài Dẫn hơi đắc ý một chút, chợt mặt càng đen hơn: “Bản vương nhớ kỹ cấu trúc của tất cả các phủ của trọng thần trong kinh thành. Ai như ngươi, chưa rõ tình hình đã dám xông vào hang cọp!”

Tức đến nỗi bóp hai cái vào má Mạnh Chu!

Hình như thịt nhiều hơn một chút.

Sở Hoài Dẫn không khỏi nhìn thêm hai cái, phát hiện hôm nay y mặc y phục của tiểu tư, có hơi rộng quá, như một con mèo nhét đệm thịt vào giày người lớn, màu xanh đậm càng làm tôn lên nước da trắng ngần, khí chất trong trẻo, tóc dài buộc đơn giản thành một búi, có chút... dễ thương.

Dù dễ thương đến mấy cũng không thể hết giận.

“Ngươi có biết trong hồ của Lưu Hồng Bảo nuôi cái gì không mà dám nhảy bừa hả! Sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn! Chết thế nào cũng không biết.”

Mạnh Chu cả kinh, y thực sự không biết trong hồ nuôi cái gì, nhưng liên tưởng đến hành vi tàn bạo của thao trường Lưu gia, e rằng trong đó cũng chỉ toàn là quái vật ăn thịt người không nhả xương.

Thảo nào nước lại chảy.

Bây giờ nghĩ lại cũng không chắc cái mình nghe được là tiếng nước chảy, còn có thể là tiếng quái vật đang hoạt động dưới nước cũng nên.

Mạnh Chu sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, lần này thực sự có chút sợ hãi.

Kỳ lạ, y trước giờ dường như không nhạy cảm như vậy, đặc biệt là đối với những kiếp nạn đã qua thì sẽ luôn có cái nhìn thoáng.

Nhất định là do Sở Hoài Dẫn thời điểm mắng người quá hung dữ.

Mạnh Chu cảm thấy mình giống như một tiểu binh làm hỏng chuyện lớn dưới tay Sở Hoài Dẫn, chuẩn bị bị xử tại chỗ.

Sở Tướng quân thật là hung dữ!

Nhưng mà mắng đúng.

Mạnh Chu sâu sắc rút ra bài học.

Vậy mà vẫn có người cảm thấy y nhận được bài học chưa đủ. Sau khi tách ra nhau ra ngoài Lưu phủ, Mạnh Chu trở về ngủ ngay. Bận rộn cả ngày cộng thêm lo lắng sợ hãi, y ngủ rất say, trước giờ không biết một buổi pháp sự lại hao tổn thể lực như vậy.

Sở Hoài Dẫn sau khi trở về có lẽ nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không thể dễ dàng bỏ qua cho y như vậy, ngay lúc Mạnh Chu ngủ một nửa lại bị đào lên, ban đầu đầu óc mơ hồ còn cảnh giác một lúc, nghe được tiếng Sở Hoài Dẫn trấn an “Ngươi cứ ngủ đi”, đầu gật gật, dựa vào người hắn tiếp tục ngủ.

Khi y tỉnh lại lần nữa, đã trở về bên trong Lưu phủ.