Chương 17: Cái mũ xúi giục mưa phản này sao lại dễ chụp như vậy?

Edit: Grin Wind

Beta: Chưa

---

"Đúng rồi, những lá thư đó, Hoài Vương đã xem qua chưa? Có phát hiện gì không?" Mạnh Chu lo lắng nhất chính là chuyện này, bản thân còn suýt nữa mất mạng để có được những thứ đó, đừng nói với y chỉ là hai lão già gửi thư tình cho nhau.

"Bề ngoài không thấy gì bất thường, nhưng cả ba lá thư đều nhắc đến một nơi."

"Là nơi nào?"

"Núi Trùng Linh."

"Khu vực Trùng Linh hoang vu hẻo lánh, người ở thưa thớt, núi Trùng Linh cũng là nơi cằn cỗi, đỉnh núi cao hiểm trở, dãy núi trải dài, dân làng sống tập trung dưới chân núi. Sao lại được nhắc đến nhiều lần?"

"Hai nhà đó dường như có một số giao dịch mờ ám ở núi Xung Linh, chi tiết thì Vương gia đã cử người đi thăm dò rồi."

"Ta hỏi cậu, khu vực Trùng Linh có mỏ không?" Mạnh Chu suy nghĩ một chút, bề ngoài không có giá trị kinh tế, vậy chỉ có thể khai thác từ bên trong.

"Có." Quý Dương cẩn thận nhớ lại, "Trùng Linh có mỏ sắt, nhưng đã khai thác xong vào năm Thiên Nguyên thứ mười lăm. Ngài nghi ngờ nó có liên quan đến lô vũ khí không rõ nguồn gốc kia sao? Không nói đến việc khai thác cần nhiều nhân lực vật lực, việc lớn như vậy sao quan lại địa phương lại không báo cáo?"

Thời hiện đại còn có thể che giấu một việc không chút sơ hở, huống chi là thời cổ đại chỉ truyền tin qua trạm dịch.

Mạnh Chu nuốt xuống nghi ngờ, sự hoài nghi vô lý của y thực sự không đáng để điều tra.

Một ám vệ vẻ ngoài kháu khỉnh gõ cửa, lắp bắp hỏi: "Mạnh, Mạnh đại nhân, thuộc hạ tên là A Hổ, lần, lần sau cá sẽ ăn thế nào?"

Nhóm ám vệ đang cá cược với nhau xem liệu Mạnh Chu có trở thành người của chủ tử không, tỷ lệ cược rất cao, anh ta cũng hào hứng đặt cược năm lượng vào việc đó, ngẩng đầu lên thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt thương hại.

"A Hổ à, số bạc này để dành cưới thê tử đi, mẫu thân cậu đã mong đợi hai mươi tám năm rồi." Trưởng nhóm ám vệ trả lại năm lượng cho anh ta, một lòng không muốn bắt nạt kẻ ngốc.

A Hổ không phục, lẩm bẩm "Các người cứ đợi thua bạc cho ta cưới thê đi", thả lại thỏi bạc vào, còn xung phong làm người giao cá.

Mạnh Chu suy nghĩ một chút, "Cá giấm đi."

"Thuộc hạ hiểu rồi!"

Cấp trên của Mạnh Chu ở Đại Lý Tự là một người sắp về hưu, không quản sự vụ, thỉnh thoảng Mạnh Chu có việc ra ngoài, ông ta cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ y, dù sao Mạnh Chu làm việc hiệu suất rất cao, nửa ngày bằng một ngày.

Trong mấy người đồng liêu có một kẻ không ưa Mạnh Chu, tên là Tưởng Lương Triết, mỗi lần Mạnh Chu bước vào, đối phương luôn ngẩng đầu lên từ đống hồ sơ cao vυ"t, hừ lạnh một tiếng, không thiếu lần nào. Lâu dần Mạnh Chu cũng coi việc đó như câu "Hoan nghênh đến chơi".

Người này xuất thân từ khoa cử, khinh thường những công tử dựa vào gia thế như Mạnh Chu để có một chức quan, hiện tại quan trường kinh thành đều là như vậy, Mạnh Chu thấy anh ta tức giận trông cũng thú vị, chỉ cần không đi trêu chọc anh ta là được.

Mặc dù anh dùi mài kinh sử mười năm, nhưng tôi cũng đã tiếp thu chín năm giáo dục bắt buộc.

Mạnh Chu trong lòng khổ sở, nhưng không nói.

Mỗi khu vực đều có phân cấp ba, sáu, chín, cả hồ sơ cũng không ngoại lệ, ở trước mặt Mạnh Chu là một đống vụ án ở những nơi hoang vắng không đáng để ý, toàn là những chuyện vặt vãnh.

Tưởng Lương Triết một mình gom hết hồ sơ vụ án của vùng Giang Nam giàu có, Mạnh Chu cũng không nóng nảy, chuyện vặt vãnh thì sao, cái đó chỗ chúng tôi gọi là "dân sinh".

Khi y nhìn thấy dòng chữ "Trùng Linh" trên bìa hồ sơ, mắt liền sáng lên, đi khắp nơi tìm không thấy, đột nhiên lại tìm được.

Tưởng Lương Triết vô tình đã giúp y một việc lớn.

...

Khi trở về, Mạnh Chu hiếm khi nhớ đến Khương Tín, liền vòng qua Khương gia định nhìn từ xa xem có gì không ổn không.

Nhưng y đến thật đúng lúc, lần nào cũng đυ.ng phải người muốn gây chuyện.

Con lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo, cái nhà này của Khương gia, ai cũng muốn có một phần.

Lần này là Lưu Hồng Bảo nhắm vào thao trường của Khương gia gia, hắn ta trình lên Thiên Nguyên Đế, thao trường Khương gia giờ để không, còn không bằng để triều đình trưng dụng, cho quân vệ kinh thành luyện tập.

Thiên Nguyên Đế đồng ý, giao thao trường cho Lưu Hồng Bảo xử lý.

Thao trường luôn là nơi đổ máu đổ mồ hôi của nam nhi, chỉ có Lưu Hồng Bảo đem nó biến thành địa ngục trần gian, một khi đổi chủ, mảnh đất khắc chữ trung thành và chính trực này không biết sẽ sa đọa thành cái gì.

Bạch thiết vô cô chú nịnh thần*.

*Câu này có thể hiểu là "Sắt trắng vô tội đúc nên kẻ nịnh thần." Ý nghĩa của câu có thể là sắt trắng, vốn dĩ không có tội lỗi gì, nhưng lại bị sử dụng để tạo ra kẻ nịnh bợ, kẻ xấu xa.

Khương Tín mấy ngày nay đã huấn luyện một nhóm hộ vệ, bảo vệ phủ tướng quân chặt chẽ. Nhưng không chống lại được việc Lưu Hồng Bảo cầm thánh chỉ đến, dù ấm ức cũng không thể kháng chỉ.

Cậu ta tức đến đỏ mắt, trông như sắp nổ tung, tay run rẩy nhận chỉ, ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh Chu thì ánh mắt sáng lên, theo phản xạ muốn lại chỗ Mạnh Chu.

Mạnh Chu vội vàng ra hiệu bảo cậu ta dừng lại, Lưu Hồng Bảo đã gặp y rồi, không thể để việc sắp thành lại hỏng, để hắn ta dấy lên nghi ngờ.

Khương Tín thật sự hơi ngốc, dù cậu ta hiểu ý của Mạnh Chu, nhưng mắt cứ nhìn về phía đó, vừa ấm ức vừa mong đợi, tưởng tượng Mạnh Chu sẽ giúp mình.

Mạnh Chu thầm nghĩ một tiếng hỏng bét, bên cạnh lại không có vật gì để che thân, Lưu Hồng Bảo nhận thấy sự lạ, bèn nhìn theo ánh mắt của Khương Tín —

Sở Hoài Dẫn phe phẩy cây quạt lạnh lùng nhìn qua.

Lưu Hồng Bảo vội quỳ xuống hành lễ.

"Lưu đại nhân để tang ở nhà, vẫn nhớ đến việc phòng thủ kinh thành, thực đáng khen." Sở Hoài Dẫn ngăn Lưu Hồng Bảo tiến lên, "Lưu đại nhân không phải đến tuyên đọc thánh chỉ sao, đã xong rồi thì báo lại cho phụ hoàng đi."

"Thần cáo lui." Lưu Hồng Bảo cũng không có ý nói chuyện với Hoài Vương, từ năm năm trước Sở Hoài Dẫn thay thế Lưu Đức trên chiến trường, khiến ông ta lủi thủi trở về kinh thành, bọn họ đã không cùng đường rồi.

Mạnh Chu từ sau lưng Sở Hoài Dẫn thò đầu ra, thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi nói có chuyện muốn gặp bản vương?"

"Đúng vậy, khi sắp xếp hồ sơ, ta đã phát hiện ra vài điểm nghi ngờ. Về mỏ sắt ở núi Trùng Linh, chúng ta vào phủ tướng quân rồi nói."

Phủ tướng quân thực sự đạm bạc, không có trà ngon, không có cơm ngon. Đúng giờ dùng bữa tối, Lưu quản gia có chút lo lắng, mười năm qua chưa từng tiếp đãi nhân vật lớn nào, bao gồm cả Mạnh Phủ Thiện sau khi lão gia mất cũng chưa từng đặt chân đến đây.

Quý Dương rất chu đáo kéo tay Lưu quản gia, "Vương gia nhà ta kén ăn, để ta chuẩn bị được rồi."

Quản gia già đỏ mặt, ngày xưa phủ tướng quân cho dù tiếp đãi thiên tử cũng không chê được, nay thì... hầy.

Quý Dương trở về phủ đếm đếm, cá Tuyết Ban không còn nhiều, nghe thấy tiếng chân người từ xa đã lặn xuống đáy sông, càng khó bắt hơn.

Ai bảo chủ tử cưng Mạnh Chu, Quý Dương nhanh chóng tuyệt tình bắt một con giao cho đầu bếp.

Làm món cá kho.

Mạnh Chu từ trong tay áo lấy ra hồ sơ trộm được từ Đại Lý Tự, đưa cho Sở Hoài Dẫn.

Nhìn qua rất bình thường, chẳng qua là vụ án ẩu đả dẫn đến chết người ở thôn làng, Sở Hoài Dẫn mân mê bìa hồ sơ, lập tức phát hiện vấn đề.

Có lớp lót.

Mạnh Chu đã xé ra xem qua, Sở Hoài Dẫn lấy nó ra, càng xem càng cau mày.

"Bên trong ghi lại rằng núi Trùng Linh có một nơi gọi là Kinh Mã Thao, mỗi năm vào tháng sáu, tháng bảy khi có giông bão, thường xảy ra hiện tượng âm hồn binh lính đi qua. Tiếng gϊếŧ chóc, hò hét, tiếng ngựa hí, đá bay, xích sắt va chạm, trống trận rền vang." Mạnh Chu bổ sung bên cạnh, "Dân địa phương thực sự sợ hãi, bèn mời người đến làm phép, có một đạo sĩ du phương nói đây từng là chiến trường thượng cổ, một vị chiến thần tướng quân bị người mưu hại và giam cầm ở đây..."

Nhắc đến chiến thần, Mạnh Chu không thể không nhìn Sở Hoài Dẫn, tiếp tục nói: "Anh linh chiến thần không tiêu tan, mỗi khi có giông bão lại ra ngoài quấy phá, thấy người đi qua liền bắt đi sung quân, ý đồ xây dựng một đội âm binh trở lại trả thù."

Đạo sĩ còn nói, oán niệm của chiến thần càng sâu, nguy hại sẽ càng lớn, để tránh việc bị bắt sung quân, mỗi năm vào tháng sáu, tháng bảy khi âm hồn binh lính đi qua, các làng lân cận phải dâng bốn mươi chín trai tráng, tự nguyện vào Kinh Mã Thao, để chiến thần sai khiến. Nếu vi phạm, không được chết tử tế.

Kinh Mã Thao một đi không trở lại, tất nhiên cũng có người trốn về giữa đường, nhưng những người này sáng hôm sau cả nhà đều chết thảm, sau đó dân làng liền tin tưởng sâu sắc vào chuyện "chiến thần bắt quân".

Kể từ năm năm trước, trong thôn đã mất đi hơn hai trăm người.

"Hừ, dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để bắt quân làm sao xứng với danh chiến thần." Sở Hoài Dẫn nhìn Mạnh Chu, "Ngươi thấy thế nào?"

Thấy thế nào? Âm hồn binh lính ở hiện đại có khoa học giải thích, yếu tố hình thành cần có âm thanh, dòng điện, từ trường, silic. Đất đá ở Kinh Mã Thao chứa nhiều silic dioxide, dưới tác động của sấm sét, vừa vặn ghi lại âm thanh chiến trường cổ xưa. Còn từ trường, Trùng Linh Sơn có nhiều mỏ sắt từ tính, cũng hoàn toàn phù hợp.

Cũng có giả thuyết là do địa hình đặc biệt tạo nên sự cộng hưởng âm thanh.

Nhưng rõ ràng không thể nói trực tiếp với Hoài Vương, Mạnh Chu mím môi, nói: "Khổng Tử nói không bàn chuyện quái dị loạn thần, âm binh tạm không tính tới, chuyện chiến thần bắt quân có điểm đáng ngờ."

Địa phương lấy lý do tà ma tác quái, lâu ngày không báo cáo, nhưng chuyện lớn như vậy, tất nhiên có sơ hở. Người viết hồ sơ có lẽ đã nhìn thấy sơ hở, nhưng không truyền ra được, chỉ có thể chọn cách ghi vào lớp lót, mong quan lại triều đình nhìn thấy và chú ý.

Mạnh Chu nói thêm: "Ta đã tra cứu quan chức khu vực núi Trùng Linh, trong mười năm qua, thứ sử đều có quan hệ thân thuộc với Lưu gia. Vì vậy ta suy đoán, năm năm trước, báo cáo khai thác xong mỏ sắt Trùng Linh là giả, thực tế đã bị chiếm dụng. Còn nhân lực cần thiết để luyện kim, chính là những người mất tích ở Kinh Mã Thao."

"Mà từ ba lá thư kia có thể suy ra, Lưu Đức và Chu gia có mối quan hệ mật thiết, thương đội Chu gia đi lại từ nam ra bắc, nếu âm thầm vận chuyển vũ khí, sẽ chứng minh rõ ràng lý do tại sao năm năm qua sản nghiệp của Chu gia mở rộng nhanh như vậy."

Mạnh Chu nói xong, mắt đầy khẩn thiết tìm kiếm sự tán đồng của Sở Hoài Dẫn, Lưu Hồng Bảo đã nhắm vào thao trường của Khương gia rồi, việc đổi chủ chỉ trong một sớm một chiều.

Sở Hoài Dẫn đã có suy tính trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Mạnh Chu, ngươi nóng vội."

Một khi vội, phán đoán có thể sai lầm.

Mặt Mạnh Chu biến sắc: "Hoài Vương nghĩ rằng ta vì tư thù giữa Chu gia và Khương gia mới cố ý dẫn đến hướng này?"

Y cắm đầu ở Đại Lý Tự lật hồ sơ mười năm của Trùng Linh, từng quyển từng quyển tỉ mỉ xem xét, đối chiếu lẫn nhau, nếu không nắm chắc y sẽ đưa ra kết luận sao?

Sở Hoài Dẫn cười lắc đầu, "Ngươi đối với bản vương thật không khách khí gì."

"Phán quyết vụ án từ ngàn dặm xa xôi, tỉ mỉ như sợi tóc còn không đủ, chưa đến núi Trùng Linh tận mắt thấy, bất kỳ kết luận nào đều cần phải xem xét kỹ. Chỉ dựa vào những điểm này, làm sao có thể thuyết phục bệ hạ rằng Lưu gia có vấn đề?"

Quyền chủ động nằm trong tay Sở Hoài Dẫn, Mạnh Chu không nói gì được, lẩm bẩm: "Binh quý thần tốc*."

*Binh quý thần tốc: có nghĩa là “Binh quý ở chỗ thần tốc.” Cụm từ này nhấn mạnh tầm quan trọng của tốc độ và sự nhanh chóng trong quân sự. Thành ngữ này thường được sử dụng để chỉ rằng trong các hoạt động quân sự, hành động nhanh chóng và quyết đoán là yếu tố quan trọng để giành chiến thắng.

Đợi khi bọn họ chuyển hết vũ khí đi, qua đó lùng sục không thấy gì thì còn làm gì được?

"Ngươi đang ám chỉ bản vương động binh*?" Sở Hoài Dẫn liếc nhìn y.

*Động binh: huy động quân đội

Cái mũ xúi giục mưa phản này sao lại dễ chụp như vậy? Mạnh Chu có hơi lo lắng, lựa chọn đi theo Sở Hoài Dẫn liệu có chết sớm không?

Khương Tín hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì, thấy không khí trên bàn có chút căng thẳng, càng thêm khâm phục ngoại tôn.

Đó chính là Hoài Vương, nói giận liền giận.

Sợ Mạnh Chu đắc tội Hoài Vương sẽ chịu khổ, Khương Tín không thuần phục lắm mời chào: "Món ăn tới rồi, Hoài Vương xin mời dùng bữa trước, có việc gì cứ no bụng rồi nói sau?"