Chương 18: Tuyết Ban đúng là thứ tốt, giúp hắn đem con mèo nhỏ vỗ béo.

Edit: Grin Wind

Beta: Chưa

---

Khi dọn món, Sở Hoài Dẫn tự tay đặt đĩa cá kho trước mặt Mạnh Chu.

Nhưng mà hôm nay không hiểu sao, Mạnh Chu vừa nhìn thấy cá liền buồn nôn, chỉ muốn chọn món thịt kho bên tay trái để ăn.

Quả nhiên, món gì dù ngon đến mấy ăn nhiều cũng sẽ ngán. Mạnh Chu cảm thán, y đã nghĩ bản thân sẽ không bao giờ có ngày này, nhưng bây giờ đến cả mùi vị cũng không thể ngửi nổi nữa.

Y đưa tay, lặng lẽ đẩy nó về phía Hoài Vương, đây, ngươi tự mình ăn đi.

Bình thường lần nào Mạnh Chu cũng ăn hết sạch một con cá, Sở Hoài Dẫn trầm mặc một lát, hỏi: "Ngươi giận bản vương?"

Mạnh Chu nuốt một miếng thịt vừa chín tới, mặt mơ màng: "Hả?"

Sở Hoài Dẫn liếc nhìn con cá Tuyết Ban, "Vậy tại sao không ăn?"

Mạnh Chu không ngờ Sở Hoài Dẫn lại hỏi cả chuyện này, mở miệng: "Ăn ngán rồi."

"Thật sự không giận? Vậy để bản vương nhéo má một cái."

Không giận và nhéo má thì liên quan gì đến nhau? Mạnh Chu còn chưa kịp hiểu, tay của Sở Hoài Dẫn đã vươn tới, không chút do dự nhéo một cái trên má trắng nõn của y, lập tức để lại hai dấu ngón tay đỏ nhạt.

Sở Hoài Dẫn hài lòng rút tay về, hắn luôn cảm thấy má của Mạnh Chu đã tròn trịa hơn chút, nhéo một cái, quả thật nhiều thêm vài phần thịt.

Tuyết Ban đúng là thứ tốt, giúp hắn đem con mèo nhỏ vỗ béo.

Mạnh Chu xoa xoa má, nói với Sở Hoài Dẫn: "Về sau món cá này đừng gửi nữa, tâm ý của Hoài Vương, ta vô cùng cảm kích."

"Được, khi nào ngươi muốn ăn, nói với Quý Dương là được."

Quý Dương nước mắt lưng tròng, thật không ngờ còn có thể để lại hai miếng cho tiểu hoàng tử tương lai.

Sở Hoài Dẫn nhận lấy khăn lau tay, "Chuyện ở thao trường, bản vương tự có cách giải quyết. Đường đến núi Trùng Linh xa xôi, đi lại tra xét cần có thời gian, việc này cứ giao cho Quý Dương đi." Sở Hoài Dẫn cầm bản đồ, chỉ trên đó hai chỗ, từ nơi này điều binh, hành quân gấp tới núi Trùng Linh, rồi một lưới bắt hết.

Mắt Mạnh Chu sáng lên, nhanh chóng bổ sung: "Trong núi nhớ chú ý phương hướng, mang thêm vài cái la bàn. Chuyện ma quỷ, không tin thì không có."

Quý Dương nhìn động thái điều binh quy mô lớn này, lòng dạ sôi sục, chẳng lẽ chủ tử đang tính toán bố phòng* sao?

*Bố phòng: có nghĩa là sắp xếp, bố trí lực lượng quân sự để phòng thủ hoặc bảo vệ một khu vực nào đó. Nó bao gồm việc lên kế hoạch và triển khai các đơn vị quân đội, thiết lập các vị trí chiến lược và xây dựng các công trình phòng thủ để đảm bảo an ninh và phòng thủ trước các mối đe dọa tiềm năng.

Núi Trùng Linh là chiến trường cổ, nhất định có địa thế ưu việt, một khi đóng quân, sẽ cắt đứt liên lạc giữa kinh thành và quân đội đóng quân ở Hà Tây.

Quân đội ở Hà Tây, nghe lệnh của Thiên Nguyên Đế, cũng là đội quân duy nhất mà Sở Hoài Dẫn dè chừng.

Lần này, có ma bắt ma, thu phục lòng dân; không ma thì luyện binh, lãi chứ không lỗ.

Mạnh Chu rướn cổ nhìn trộm bản đồ, thấy được dáng vẻ trong lòng có tính toán của Sở Hoài Dẫn, thầm nghĩ: "Rõ ràng đã có kế hoạch từ lâu, ta bảo thì thành ra tội xúi giục mưu phản. Được rồi, đều là người cùng thuyền cả."

"Vậy còn ta làm gì?"

Sở Hoài Dẫn nắm được cái cổ của mèo nhỏ: "Ngươi, trước khi bản vương giải quyết được Lưu gia, thì không được xuất hiện trước mặt Lưu Hồng Bảo."

Yêu cầu này như đang bảo y là kẻ ngốc vậy. Mạnh Chu thầm phàn nàn, bề ngoài thì ra vẻ ngoan ngoãn, gắp một miếng cá cho Sở Hoài Dẫn, nghiêng đầu hỏi: "Ăn xong rồi à? Cá này ngon lắm, ngài ăn đi."

Mạnh Chu quên thay đũa dùng chung, Sở Hoài Dẫn dường như cũng không để ý lắm, rõ ràng đã lau miệng, lại thực sự nếm thử.

Đây là lần đầu tiên Sở Hoài Dẫn ăn cá tuyết ban, "Quả thật là thượng phẩm."

Mạnh Chu không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Sở Hoài Dẫn – Hoài Vương chưa từng ăn loại cá này mà y thì hai ba ngày một con. Y cong mắt, dùng kinh nghiệm hai đời ăn cá, nhanh chóng lọc sạch xương, kỹ thuật điêu luyện, chỉ trong thời gian ngắn, đĩa nhỏ của Sở Hoài Dẫn đã chất đầy thịt cá như cái núi nhỏ.

Sau đó gắp đầu cá cho Khương Tín, cười nói: "Bổ não đi."

Khương Tín nhìn một đĩa đầy cá của Hoài Vương, rồi nhìn Mạnh Chu đang nở nụ cười nham hiểm, lặng lẽ nuốt xuống một ngụm máu: "Đa tạ ngoại tôn."

Kết quả vừa nếm thử đầu cá, cậu đã lập tức kinh ngạc vì vị của cá, ngưỡng mộ nhìn Mạnh Châu, mắt ngấn lệ – thật ngon!

Quý Dương rời đi, trở về nhìn thấy cảnh này liền quyết định trên đường sẽ suy nghĩ kỹ lại về mối quan hệ giữa chủ tử và Mạnh Chu. Đây là lần đầu tiên cậu thấy chủ tử ăn đồ người khác gắp, còn dùng lại đũa đã dùng qua.

Đường đi rất dài, nhất định sẽ hiểu ra.

Món cá đó dường như đã mở ra một cơ quan tồi tệ, khiến dạ dày y đảo đến long trời lỡ đất, Mạnh Chu gần đây không có cảm giác thèm ăn, không thấy món mặn thì nhớ, thấy thì ghét, cứ tới tới lui lui dày vò người.

Mạnh Chu trong lòng lo lắng, đây có phải triệu chứng của bệnh nan y nào không? Không biết y thuật ở đây có thể khám ra được không.

---

Lần trước im lặng chịu thiệt phân phối hồ sơ, Tưởng Lương Triết có lẽ vì thế mà thay đổi cái nhìn về y, chủ động mời Mạnh Chu lên lầu uống rượu.

Mọi việc đều bị Sở Hoài Dẫn giành làm hết, Mạnh Chu gần đây quả thật rất rảnh rỗi, cộng thêm khẩu vị không tốt, liền muốn ra ngoài thử món mới.

Tửu lầu được xây dựng sát mặt đường, từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ có thể nhìn rõ cảnh xe ngựa và người đi lại tấp nập trên đường Trường An. Đây là nơi các quan chức nghèo trong kinh thành thường lui tới, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một vài câu chuyện nhỏ.

Mạnh Chu khi trò chuyện với người khác không bao giờ nhắc đến gia đình, quan điểm thật thà, đúng trọng tâm, bề ngoài trông như một tiểu quan tầm thường, nội tâm lại tựa vực sâu.

Tưởng Lương Triết đã dần xóa bỏ thành kiến với y, giờ càng nhìn càng thấy thuận mắt. Trước đây hắn sao có thể coi Mạnh Chu như những công tử ăn chơi trác táng khác chứ, dù rõ ràng hắn cũng biết ít nhiều về tình hình Mạnh gia.

Tưởng Lương Triết vô cùng áy náy, không ngừng mời rượu: "Mạnh huynh đệ, bữa này ta mời, coi như tạ lỗi với ngươi!"

Mạnh Chu hết sức cảm động, Tưởng Lương Triết là người thứ hai mời y ăn cơm. Nhưng sau sự việc của Mạnh Hoè Hạm, trải qua cảm giác mất đi ý thức mặc người làm thịt không hề vui vẻ tí nào kia, Mạnh Chu không dễ để mình uống say nữa, luôn biết điểm dừng.

Bất ngờ, một nam hài mập bảy tám tuổi lao tới, mập đến mức không thấy cổ, đi đường lỗ mũi hướng lên trời, liên tiếp đυ.ng ngã hai người đi đường.

Phía sau là vài gia nhân hét lớn: "Thiếu gia chậm một chút!"

Tưởng Lương Triết cười khẩy, thấy Mạnh Chu dường như không biết gì, liền mở lời: "Biết gia tộc Quản không? Tám đời đơn truyền*, đã có đến bốn đời làm thừa tướng, một thời lừng lẫy, bao nhiêu phần tử tri thức muốn được về dưới trướng. Nhưng vị lão thừa tướng đời trước lại chỉ có một nữ nhi, chính là lão phu nhân Quản gia hiện tại. Mọi người nói vận thừa tướng của Quản gia đến đây là chấm hết, không ngờ lại tuyển được một người con rể, sinh được một nam nhi giỏi giang, mới hai mươi tuổi đã đỗ thám hoa, tiếc là..."

*Ở đây có thể hiểu là tám đời mỗi đời chỉ có một người con trai.

Mạnh Chu đoán: "Vừa rồi là công tử nhà Quản gia?"

Đúng là tiếc thật, gia tộc danh giá như vậy, mà gia giáo của công tử lại không tốt lắm.

Tưởng Lương Triết thấy y thật sự không biết, lắc đầu một cái, vẻ mặt phức tạp: "Không chỉ vậy."

Thám hoa ấy tên là Quản Gia Sanh, trước khi trưởng thành đột nhiên có tin đồn không thể làm chồng, từ một đối tượng kết hôn hấp dẫn thành củ khoai nóng bỏng tay ở kinh thành, chỉ có người thanh mai trúc mã là Lan cô nương vẫn luôn một lòng với anh ta. Sau khi thành thân, hai người không quan tâm đến những lời đàm tiếu, phu thê ân ái như thường.

Sáu năm trước, phụ thân của Quản Gia Sanh đột ngột đề nghị nhận nuôi một đứa trẻ theo họ mình, ghi vào gia phả dưới tên Quản Gia Sanh. Ông nói mình ở rể nhiều năm, lại không muốn để dòng họ mình tuyệt hậu. Lão phu nhân Quản gia thấy ông quả thật đã cống hiến nhiều năm, liền nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Quản Gia Sanh cũng rõ ràng cảm thấy phụ thân mình thiên vị cháu trai hơn, thỉnh thoảng nhân lúc lão phu nhân Quản gia không có nhà, ông ta còn âm dương quái khí châm chọc "Bất hiếu có ba tội, không con là lớn nhất", thậm chí thê tử anh ta cũng vì anh ta mà chịu đủ mọi ủy khuất. Con không nói lỗi của cha, bất đắc dĩ, anh ta đành dâng sớ xin triều đình cho được ra ngoài làm quan, đến nay đã là năm thứ năm.

Lời đồn hại người, rời kinh thành đối với hai phu thê họ cũng chưa chắc đã là điều xấu.

Tưởng Lương Triết nói một hồi, đột nhiên như bị nhập nhìn chằm chằm Mạnh Chu, chợt đập bàn một cái, kích động nói: "Bảo sao ta cứ thấy không đúng chỗ nào! Năm năm trước ta đã từng gặp Quản đại nhân vài lần, ngươi và anh ta trông giống nhau quá, cứ như là đúc cùng một khuôn. Khi rời kinh anh ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đúng là tuổi của Mạnh huynh đệ ngươi bây giờ. Năm năm rồi, hôm nay nếu không thấy tiểu công tử Quản gia, ta đúng là không nhớ ra nổi."

Mạnh Chu vô thức sờ sờ mặt mình, có lẽ vì Tưởng Lương Triết nói hai người giống nhau, làm y đột nhiên có chút đồng cảm lây, càng là người có tiếng tăm, nếu để người ta nắm được một chút "vết bẩn", sẽ càng bị bàn tán say sưa.

Đời trước làm diễn viên, y đã trải nghiệm đủ sâu sắc.

Chỉ là không biết người cha này nghĩ gì, bỏ mặc con trai ruột, lại nhận nuôi một thằng nhóc mập, khác nhau một trời một vực, thật nực cười.

Mạnh Chu cáo từ Tưởng Lương Triết, chợt bừng tỉnh cảm thấy, khuôn mặt này của y không phải là trời sinh mệnh khổ sao, lại còn giống với Quản Gia Sanh, cả hai cũng đều xung khắc với từ "cha".

Quản phủ trải qua nhiều đời gây dựng, từng là gia tộc lớn ngang hàng với phủ tướng quân, một văn một võ, phong thái lẫy lững.

Bây giờ... nhân số thưa thớt cũng tương tự nhau.

Khi Mạnh Chu đi ngang qua, tình cờ nghe thấy một lão già mập mặc áo quần sang trọng đang thấp giọng trách mắng gia nhân: "Thời buổi rối loạn, ra ngoài cũng không trông coi thiếu gia cẩn thận một chút, còn nuôi các ngươi để làm cái gì!"

Lại cúi đầu khẽ khàng khuyên tiểu công tử: "A Bảo, dạo này nghe lời một chút, đợi thêm vài năm nữa thôi, cả tòa nhà lớn này sẽ là của con."

Mạnh Chu ánh mắt sắc bén, xem ra người này là phụ thân của Quản Gia Sanh, Quản Gia Sanh còn chưa đến ba mươi, mà ông ta lại đi nói với cháu nuôi rằng "Đợi thêm vài năm nữa sẽ là của con", vậy rốt cuộc ai mới là con ruột?

Mạnh Chu chợt nghĩ ra điều gì, đưa mắt nhìn kỹ lại dung mạo của hai ông cháu, dáng người mập mạp và đôi mắt tam giác hẹp y đúc...

Đây là...

Chẳng lẽ người nhà Quản gia không nhìn ra sao? Mạnh Chu nghĩ nghĩ rồi thôi, y đâu có lập gì mà trường can thiệp vào chuyện nhà người khác.

Tác giả có lời muốn nói: nhân vật then chốt, mọi người đều hiểu chứ.