Chương 4: Con mèo nhỏ này thực sự thích đứng lên vì người khác.

Hoài Vương phủ. Thư phòng.

Sở Hoài Dẫn đứng trước bàn, trải giấy tuyên thành, bút lông sói thấm đầy mực, ngay khi định hạ bút, đột nhiên trên bậu cửa sổ một con chim hoàng oanh đậu xuống, hót vang trong trẻo.

Tay cầm bút khựng lại, lần nữa hạ bút lại họa thành một con chim hoàng oanh xinh xắn, sống động như thật.

"Quý Dương, người mà bản vương muốn tra, thế nào rồi?" Sở Hoài Dẫn đột nhiên nhớ đến Trương Chu kỹ thuật bắt chước âm thanh người rất giỏi, là nam nhân nhưng giọng nói giả lại còn trong trẻo hơn cả chim hoàng oanh.

Một bóng đen từ cửa sổ nhảy vào, quỳ xuống tạ tội: "Thuộc hạ đã điều tra những người có tên là Trương Chu trong kinh thành, tổng cộng có mười một người, nhưng không có ai phù hợp."

Ý muốn nói, chủ tử ngài có lẽ bị người ta lừa rồi...

Quý Dương tưởng rằng trên đời này kẻ đối diện với uy áp của của chủ tử mà còn dám lừa gạt vẫn còn chưa ra đời, hóa ra... Ừm, quả nhiên người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

"Ừ." Sở Hoài Dẫn khẽ gật đầu, không nhìn ra ưu tư, "Không cần tra nữa."

Quý Dương nhìn sơ qua sắc mặt của chủ tử nhà mình, hình như cũng không quan tâm kẻ kia cho lắm?

Cũng đúng, gặp gỡ ngẫu nhiên, sao phải truy cứu.

Đợi Sở Hoài Dẫn ra ngoài, Quý Dương theo thường lệ kiểm tra lại bàn làm việc, đôi khi mệnh lệnh của chủ nhân sẽ được để lại trên giấy, đã là thuộc hạ thì phải thi hành. Hơn nữa, trên đời này số người có thể vào thư phòng của Hoài Vương không nhiều, cậu cũng coi như là một trong số đó, Quý Dương đương nhiên phải đảm nhận luôn nhiệm vụ dọn dẹp.

Chỉ thấy trên góc trái tờ giấy tuyên thành là một con hoàng oanh, phần còn lại bị bốn chữ lớn viết kiểu cuồng thảo* chiếm đầy —— Trương Chu vi Huyễn (Trương Chu là giả).

*Cuồng thảo: lối chữ viết nhanh, cực kì phóng túng.

Nét bút mạnh mẽ, như kiếm rời vỏ.

Cuộn tờ giấy tuyên thành đầu tiên lại, đến tờ tiếp theo đã bị mực thấm qua, tờ kế tiếp cũng... Một xấp giấy dày tận nửa thước bị thấm rõ nét bốn chữ lớn ấy!

Bút lực nhập mộc tam phân* của Thư thánh cũng chỉ đến thế là cùng đấy!

*Nhập mộc tam phân(入木三分): là một thành ngữ tiếng Hán có nghĩa đen là "thấm vào gỗ ba phần". Thành ngữ này xuất phát từ một câu chuyện về Vương Hi Chi, một nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn. Theo truyền thuyết, Vương Hi Chi viết chữ đẹp đến mức khi ông viết lên gỗ, mực thấm sâu vào gỗ đến ba phần, khiến người ta không thể tẩy xóa được.

"Trương Chu vi Huyễn, còn có nghĩa là lừa dối giả tạo..."

Quý Dương lẩm bẩm bốn chữ thành ngữ này, linh quang chợt lóe, hiểu ra ngay...

Người này thực sự lớn gan, ngay từ cái tên giả đã lộ liễu nói với chủ tử "Ta đang lừa ngươi đấy, đừng tin".

Vậy chủ tử thật sự là không quan tâm hay... rất quan tâm?

***

Trước cửa phủ tướng quân vắng lặng nhiều năm đang tụ tập rất đông người.

Ở trung tâm đám đông, một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi nằm bò dưới đất, bị đánh đến bầm dập mặt mũi. Một hán tử mặt đầy thịt cầm một tờ khế ước có dấu tay đỏ: "Các vị hương thân phụ lão, tại hạ họ Hoàng, chủ sòng bạc Thiên Cửu. Hôm trước, Khương Tín thua hết tiền trong sòng bạc, vay của ta năm nghìn lượng bạc, lấy phủ tướng quân làm thế chấp, hứa trong hai ngày sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi là sáu nghìn lượng. Đã đến hạn hai ngày, Khương Tín không trả được, chúng ta theo ước hẹn đến thu lấy giấy tờ nhà phủ tướng quân, giấy trắng mực đen, các vị làm chứng!"

Thiếu niên trên mặt đất tên là Khương Tín, sau khi cha con nhà họ Khương chết trận, phủ tướng quân không còn một ai thừa kế, rơi xuống chi thứ. Nam tử họ Khương phần lớn đều hồn quy chiến trường, ngay cả chi thứ cũng là nhân số thưa thớt. Khương Tín chín tuổi đột nhiên phải gánh vác tương lai của cả Khương gia, vừa sợ hãi vừa bất lực.

Ban đầu còn có Khương Dao trông nom, sau khi Khương Dao qua đời, thiếu niên tâm tính không vững, chưa đầy hai ngày đã bị lừa vào sòng bạc, càng đánh càng lớn, cho đến năm mười lăm tuổi, cuối cùng thua cả tổ trạch phủ tướng quân.

Người bán hàng rong mang đồ chơi rao bán cảm thấy không đành lòng, nói: "Phủ tướng quân là do Thái Tổ ban tặng, nam nhân Khương gia xương sắt gan đồng, bảo vệ quốc gia, nay lại... ôi!"

Người bán hàng rong thở dài một tiếng, những người xung quanh cũng lần lượt lên tiếng.

"Cho hắn thêm vài ngày nữa đi."

"Nhà họ Khương cũng không dễ dàng."

"Ông chủ Hoàng..."

"Đáng tiếc ta không dư dả, nếu không mọi người góp lại... Ầy, sáu ngàn lượng thực sự quá nhiều."

Không ít người bắt đầu mò túi tiền của mình, nhưng sáu nghìn lượng với nhà giàu thì không khó, đối với người bình thường, dù bán hết gia sản cũng không đủ một nửa.

Khương Tín bị giẫm lên lưng, không thể động đậy. Cậu cố hết sức ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu bên trên, năm chữ "Trấn Quốc Tướng Quân Phủ" mạnh mẽ hùng hồn, do chính tay hoàng đế khai quốc đề tên.

"Cơ nghiệp trăm năm, lại hủy hoại trong tay ta."

Hai hán tử khiêng một tấm biển không rõ ghi gì, nền đen chữ vàng, chuẩn bị thay thế bảng hiệu của phủ tướng quân.

Khương Tín cuối cùng không kìm được, bật khóc nức nở, cậu không muốn thế, cậu có lỗi với nhà họ Giang, cậu hèn nhát, dễ tin, vô dụng, không bằng cả người bán hàng rong, đến khi chết cũng không mặt mũi nào gặp tướng quân!

Mười ngón tay cào lên sàn gỗ thô ráp, máu chảy ròng ròng, các đời tướng quân và chiến mã đều từ nơi đây xuất chinh, vô số người từng bước qua tấm đá xanh này, rốt cuộc lại phủ bằng máu và nước mắt của người cuối cùng, mọi vẻ vang và vinh quang cuối cùng chỉ còn lại trong sách sử phủ bụi.

Khương Tín đột nhiên vùng dậy, quyết liệt lao vào tấm bia đá ở cửa, hai hán tử không ngăn được cậu. Đám đông thở dài — Khương gia tồn tại suốt trăm năm, kết thúc ở đây. Tận mắt chứng kiến cảnh này, không biết là may mắn hay bất hạnh.

"Bịch ——" Một cây gậy gỗ bay tới, rơi trước chân Giang Tín, cậu trượt chân đạp lên gậy tròn, ngã sấp mặt xuống đất bất tỉnh.

Đám đông theo hướng cây gậy bay tới mà dạt ra như Moses rẽ biển, còn có người nhận ra đó là cháu ngoại của Khương Chiến Vũ.

"Hay!" Giống như màn tạp kỹ đã đến đoạn cao trào, đám người không rõ tình huống gì vẫn rốt rít vỗ tay, ánh mắt đầy mong đợi. Dù sao cũng là con trai của Tả tướng đương triều, nhất định rất giàu.

Mạnh Chu cũng vỗ tay, miệng còn ngậm một cái bánh bao, y lấy bánh bao ra cắn một miếng to, hai má phồng lên, vừa nhai vừa nhìn mọi người với vẻ mặt cao lãnh.

Nghèo đến mức phải ăn bánh bao rồi.

Không mua nổi đâu.

Ta chỉ đi ngang qua thôi.

Còn vì sao nghèo thế này, lại là một câu chuyện đầy chua xót.

Khi Khương Dao xuất giá, Khương phụ áy náy vì chiến sự căng thẳng tổ chức hôn sự vội vàng, gần như dọn sạch cả khố, kiệu hoa mười dặm, khiến người khác ghen tị.

Sau khi phụ thân và đệ đệ chết trận, Khương Dao dành hết tiền bạc để dò hỏi tin tức về cả hai. Bà không tin rằng hai người yêu thương bà nhất trên đời lại ra đi không còn xương cốt, thậm chí còn nhớ đến đêm trước khi Khương Nghi rời đi, tỷ đệ họ vẫn còn cãi nhau vì chuyện hôn sự.

"Tỷ tỷ, cẩn thận Mạnh Phủ Thiện, nếu hắn bắt nạt tỷ, chờ đệ về sẽ xử lý hắn!" Mới mười sáu tuổi Khương Nghi đã cao hơn Khương Dao một cái đầu, ngẩng cổ không nhìn bà, từ đầu đến cuối không thèm gọi Mạnh Phủ Thiện một tiếng tỷ phu.

Nhưng Khương Dao cuối cùng không đợi được lời hứa này thực hiện.

Người liên lạc với Khương Dao, cứ vài tháng lại mang về một số di vật trên chiến trường, như mảnh vải, giáp chiến, không biết từ đâu mà có, nhưng Khương Dao vừa nhìn liền nhận ra là đồ của phụ thân và đệ đệ, nên hoàn toàn tin tưởng kẻ đó, như cái hố không đáy đổ hết của hồi môn vào.

Mạnh Chu cảm giác Khương Dao đã bị người lừa, nếu không sao lại canh ngay sau khi triều đình xác nhận hai người đã chết, còn dốc hết tài sản đi tìm người? Dẫn đến những năm sau, hoàn toàn phải dựa vào Mạnh gia để nuôi nhi tử. Rốt cuộc là ai lại có khả năng lấy được di vật của phụ tử Khương gia? Người đứng sau có liên quan gì đến việc hai người bại trận và mất tích trong trận chiến đó?

Mọi người đều nín thở chờ đợi, chăm chú theo dõi, im lặng chờ Mạnh Châu ăn xong bánh bao để nghe y nói vài lời.

Sao mà bánh bao này ăn mãi không hết vậy?

Có ngon đến thế không...?

Có người còn nuốt nước miếng.

Cách đó mười mét, Sở Hoài Dẫn thu lại cây quạt gấp định ném đi, đặt bừa vào tay áo, chờ nhìn rõ được khuôn mặt của Mạnh Chu, mắt phượng híp liền lại.

"Mạnh, Chu." Sở Hoài Dẫn đầu lưỡi đảo lượn một hồi, nhả ra hai chữ.

Bên cạnh Quý Dương thấy chủ nhân của mình như là hận không thể nghiền nát hai chữ đó ra mà đọc, âm thầm đổ mồ hôi hột.

Một nén nhang trước có người bẩm báo rằng Khương phủ bị Khương Tín thua hết, Quý Dương nhớ kỹ lời dặn của chủ nhân "Coi trọng Khương gia", lập tức cử người đến chuộc. Tình cờ Sở Hoài Dẫn đi ngang qua, quyết định đích thân tới xem.

Tình thế vẫn chưa rõ, vậy mà Sở Hoài Dẫn lại chấp nhận chịu ủy thác, nhưng không thể can thiệp công khai. Phủ tướng quân có thể bị bán một lần, thì sẽ có lần tiếp theo, phải trị ở gốc chứ không chỉ trị ngọn... Sở Hoài Dẫn nhìn Khương Tín nằm nửa sống nửa chết dưới đất, khóe miệng nhếch lên, chuyển ánh mắt về phía trung tâm đám người, nơi Mạnh Châu đứng.

Con mèo nhỏ này thật thích ra mặt thay người khác.

Dù bản thân chẳng có lực lượng gì, lại cứ thích giương nanh múa vuốt, chọc cho người ta chỉ muốn hung hăng bóp chặt móng vuốt của y lại, để y phải nuốt những lời nói dối về!

Quý Dương đi theo Sở Hoài Dẫn hơn mười năm, nhưng không phải lúc nào cũng hiểu được thâm ý của chủ tử. Chẳng hạn như bây giờ. Cậu phức tạp nhìn Mạnh Chu đang thản nhiên gặm lương khô, đúng là chỉ có y, một người như vậy mới dám chọc vào Diêm Vương sống.

Khi Quý Dương dọn dẹp thư phòng, còn tiếc thương cho số phận của "Trương Chu", không ngờ lại phát hiện tên thật của người ta là Mạnh Chu.

Mạnh Chu, đó là người mà chủ tử đã hứa sẽ bảo vệ.

Quý Dương phải cảm thán một câu thật may mắn.

Ông chủ Hoàng nín thở nhìn Mạnh Chu ăn xong, theo tin tức của anh ta, địa vị của Mạnh Chu trong Mạnh gia còn không bằng người hầu, anh ta không tin y có thể lấy ra sáu ngàn lượng, e rằng ngay cả sáu mươi lượng còn không có. Nhưng dưới mi mắt mọi người, anh ta chỉ có thể chờ đợi, cảm giác giống như mình vừa miễn cường nuốt mười cái bánh bao vậy.

Hôm nay Mạnh Chu thật sự chỉ là ngẫu hứng đổi đường về nhà, kết quả lại gặp phải chuyện rắc rối thế này. Y hành động chậm rãi nhưng trong đầu lại suy nghĩ rất nhanh.

Giấy trắng mực đen, gia chủ Khương gia đã ký tên đóng dấu xác nhận, hiện tại ngoài việc lấy tiền thật bạc thật ra trả nợ, không còn cách nào khác. Dù nhà họ Khương có đổi chủ thật, thì tổ huấn khắc sâu trong xương máu cũng không cho phép họ giống như những kẻ côn đồ lưu manh mà không trả nợ.

Mạnh Chu đang rất túng quẫn, đến bánh bao cũng không còn thấy ngon nữa. Mạnh gia do Chu thị nắm giữ, chắc chắn sẽ không cho y một đồng nào. Y đến thế giới này bảo dài cũng không dài lắm mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng cũng chưa đủ dài để tìm được một nguồn tài chính phù hợp, cũng không có ai để mượn.

"Sáu ngàn lượng! Cậu rốt cuộc có hay không? Nếu không có ở trên người thì về lấy cũng được, tôi sẽ đợi ở đây." Ông chủ Hoàng chắc chắn rằng Mạnh Chu không thể moi được tiền ra, nói với giọng giả bộ hào phóng.

"Ta có nói là tôi sẽ trả nợ thay anh ta sao?" Mạnh Chu nhìn ông chủ Hoàng với vẻ kỳ lạ.

Ông chủ Hoàng nghẹn lời, theo tính cách của Mạnh Chu như đã được nghe kể, chẳng lẽ lúc này không phải nên khóc lóc cầu xin anh ta gia hạn thêm vài ngày sao?

Anh ta nói với giọng thô lỗ: "Nếu vậy thì, người đâu, hạ biển hiệu xuống!"

"Khoan đã." Giọng Mạnh Chu không lớn, nhưng mọi người có mặt đều nghe rõ, "Khương Tín thua thì phải chịu, Khương gia quyết không làm chuyện quỵt nợ không có mặt mũi như vậy. Nhưng phủ tướng quân là do Thái Tổ ban tặng, ông chủ Hoàng muốn hạ biển hiệu này, có phải nên báo lên triều đình, tấu trình với Hoàng thượng? Như vậy đi, để ta thay mặt báo cáo lên Hoàng thượng, ông chủ Hoàng hãy đợi một chút rồi hẵng động thủ cũng không muộn."

Có thể mở sòng bạc dưới chân thiên tử, tất nhiên là hợp pháp và có người chống lưng. Ông chủ Hoàng không phải là kẻ ngốc bị Mạnh Chu dọa bởi vài câu nói. Anh ta nghĩ ngợi một chút, nếu Thiên Nguyên Đế biết Khương gia đem phủ đệ do thiên tử ban tặng đi cầm cố cho sòng bạc, còn chưa biết ai mới là người gặp rủi ro. Khi đó, nếu long tâm không vui, Khương gia mất cả thể diện lẫn danh dự, ai cũng sẽ mắng chửi đám con cháu bất hiếu.

Thế hệ này của Khương gia, quả nhiên toàn kẻ ngu xuẩn.

"Được, ta sẽ đợi thêm ba ngày!" Ông chủ Hoàng không còn vẻ hung dữ, vui vẻ đồng ý.

Mạnh Chu nhìn theo bóng lưng ông chủ Hoàng rời đi, ợ một cái.