Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thừa Tướng Hắn Mang Thai Long Chủng

Chương 8: Tiểu hài tử đều được dỗ dành như vậy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Grin Wind

Beta: Chưa

---

Nhưng về sau này, Chu thị không ngừng nói với anh ta rằng "Khương Dao sẽ không rời đi và Mạnh Chu sẽ giành phụ thân với con", nghe mãi nghe mãi, Mạnh Hoè Đạo cũng không biết từ khi nào đã quên mất câu nói này.

Anh ta nhìn thấy Mạnh Chu ngày ngày bị muội muội ức hϊếp, phụ thân thì thờ ơ, mẫu thân thì dung túng. Anh ta cũng học cách làm ngơ, cái nhà này khiến anh ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cuối cùng anh ta quyết định ra ngoài làm quan.

Nhưng hiện tại anh ta lại giống như bọn họ.

...

Sở Hoài Dẫn ngây người ở yến tiệc một lúc, trên sân khấu người diễn tuồng đang ngân y a y a, lúc sau hắn lấy cớ đi dạo hoa viện, nhưng lại bước chân về phía nơi ở của Mạnh Chu.

Vừa đi vừa hỏi: "Quý Dương, ngươi có biết y ở đâu không?"

Quý Dương lặng lẽ đi theo bước chân vừa nhanh vừa gấp của Sở Hoài Dẫn, nghĩ thầm ngài rõ ràng biết mà còn hỏi ta, nhưng bề ngoài vẫn phải phối hợp: "Thuộc hạ không biết, nhưng cứ đi lung tung, chắc sẽ nhìn thấy."

Đi qua một cái hồ, trước mặt là một sân nhỏ tồi tàn, bóng cây che khuất, muỗi ruồi sinh sôi, bốn mùa đều không có thời gian nào phù hợp có thể ở được. Sở Hoài Dẫn nhíu mày, hắn biết Mạnh Chu ở Mạnh gia không tốt lắm, nhưng không ngờ lại tệ đến thế này.

Hai tên hộ vệ không có mắt chặn lại đường đi, thô bạo nói: "Nhị thiếu gia bị bệnh, phu nhân dặn bất kỳ ai cũng không được quấy rầy."

Quý Dương đang định mắng bọn họ không có mắt, Hoài Vương muốn đi nơi nào còn có người dám ngăn cản.

Sở Hoài Dẫn đã phất tay, "Thì ra là vậy, thôi thì bản vương không quấy rầy nữa."

Hộ vệ mắt trừng ra như chuông đồng: "Là Vương, Vương gia..."

"Chúng ta đi chỗ khác xem." Sở Hoài Dẫn giả vờ đi một đoạn, nhân lúc không ai để ý, liền nhảy lên tường, "Ngươi ở ngoài chờ."

Mạnh Chu nâng tay nãy giờ có hơi mỏi, liền xoa xoa cổ tay, đặt bút xuống, chuẩn bị đốt giấy tập viết có nhiều bút tích khác lạ.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng người rơi xuống đất, đế giày dẫm lên lá khô, phát ra tiếng xào xạc.

Mạnh Chu dừng tay, nhanh chóng kéo một tờ giấy tuyên thành qua đậy lại, để mấy tờ giấy kia ở dưới cùng.

Chưa kịp làm gì thêm, người đã đi đến gần cửa, "Mạnh Chu."

Sở Hoài Dẫn dường như không biết khách khí là gì, chào hỏi một tiếng rồi ung dung tiến vào, Mạnh Chu đứng yên tại chỗ, bình tĩnh như gặp lại bạn cũ trên phố.

"Bị bệnh?"

"Không có."

"Đang luyện chữ à?" Sự tò mò không đúng lúc của Sở Hoài khiến người khác rất khó xử, thậm chí hắn còn bộc lộ vẻ hứng thú muốn so tài, "Thư pháp dưỡng người, bản vương cũng..."

Mạnh Chu không dấu vết gấp chỗ giấy mực bị lộ ra vào, "Không muốn, phí tiền."

Sở Hoài Dẫn bị chặn họng, ánh mắt liền chuyển sang hộp thức ăn bên cạnh, nhíu mày, "Ngươi chưa ăn sao?"

Khi nãy người đến đưa cơm trưa hình như không có ý tốt, Mạnh Chu cũng đã để ý đến, liền lấy mỗi món ăn một chút, đặt ở cửa hang chuột. Mấy đêm nay đều bị tiếng chuột gặm gỗ làm phiền đến nghiến răng nghiến lợi, hôm nay nhân tiện thử độc luôn.

Nhắc tới con chuột to kia, nó cũng đã ăn được một canh giờ rồi.

Mạnh Chu khẽ liếc nhìn cửa hang, trông thấy con chuột to đang đi từ hang ra. Đối phương sanh long hoạt hổ vô cùng khỏe mạnh, hoàn toàn không để ý đến hai người đang ở trong phòng.

"Không có khẩu vị." Mạnh Chu nhịn đói đã lâu, bụng cũng kêu ục ục, yếu ớt trả lời Sở Hoài Dẫn.

Vô cùng trái lương tâm, ngược dạ dày.

Sở Hoài Dẫn tưởng rằng y bị con chuột làm cho ghê tởm, ngay lập tức mượn cây bút trên bàn làm ám khí bắn về phía con chuột. Một phát trúng đích, xuyên qua l*иg ngực, con chuột giãy giụa hai cái, rồi chết ngay.

Sở Hoài Dẫn không biết mình lại làm sao, chỉ là không muốn thấy Mạnh Chu đói bụng, "Màu sắc thức ăn trông không tệ, bản vương cũng chưa ăn, nếu ngươi không ngại..."

Ăn cơm phải nhìn người khác ăn mới thấy ngon.

Tiểu hài tử đều được dỗ dành như vậy.

Để "kí©h thí©ɧ khẩu vị của Mạnh Chu", Sở Hoài Dẫn đè nén cảm giác no bụng, mở hộp thức ăn, chỉ có một đôi đũa. Thức ăn đều đã nguội, hắn cầm đũa lên, gắp một khối bánh lạnh.

Y đã đói đến vậy, Sở Hoài Dẫn còn muốn tranh ăn cùng? Nhưng mà... người trước mắt không chỉ là Hoài Vương, mà còn là chủ nợ...

Cảm giác nguy cơ ập đến, bụng Mạnh Chu kêu gào đòi ăn, thậm chí quên mất chuyện bút tích. Đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm động tác của Sở Hoài Dẫn, thấy hắn vô cùng tự nhiên mở hộp thức ăn, tự nhiên cầm đôi đũa duy nhất, tự nhiên...

A, y nhìn khối bánh đột nhiên được đưa tới miệng mình, ngón tay đang cầm đũa tre có khớp xương như ngọc, so với khối bánh còn mê người hơn.

Mạnh Chu không cảm nhận được dụng tâm của Sở Hoài Dẫn, quá đói khiến đầu óc y hoạt động chậm chạp, phản ứng đầu tiên là Sở Hoài Dẫn đang khách sáo với chủ nhà, miếng bánh này mà không ăn thì cũng không còn được ăn nữa.

Mạnh Chu nheo mắt, thật ngon, chỉ là quá ít.

Cảm giác mới mẻ khi nuôi một con mèo hoang chiếm cứ tâm trí Sở Hoài Dẫn, từ lần đầu tiên gặp Mạnh Chu, hắn đã đặc biệt muốn trêu y, không thể kiềm chế muốn thấy thêm nhiều biểu cảm hơn trên gương mặt con mèo nhỏ này. Trong kinh có không ít công tử nhà giàu thích nuôi thú cưng, chơi mèo đùa chó, nuôi dế đá gà, Sở Hoài Dẫn trước giờ đều không thèm để mắt đến.

Nhưng bây giờ, cảm giác vui vẻ này là sao? Còn rất muốn đem y để ở bên người, tùy thời đều có thể trêu chọc một chút.

Bảy nghìn lượng bạc đó, Mạnh Chu tốt nhất là không trả nổi đi... nếu không hắn còn có rất nhiều cách để y mắc nợ ngày càng nhiều hơn.

Sở Hoài Dẫn từng miếng từng miếng đút cho Mạnh Chu, khoé mắt hắn cong lên vô cùng hài lòng.

Nhìn này, con mèo nhỏ vốn không có khẩu vị, nhưng khi hắn đút cho thì lại ngoan ngoãn ăn ngay.

Mạnh Chu không biết từ lúc nào đã vô thức ngồi lên ghế, y xoa xoa cái bụng nhỏ, thản nhiên nhìn Sở Hoài Dẫn, người dựa vào bàn, khi hắn nhìn qua liền vội vã nhét nốt một phần tư miếng bánh hoa quế còn sót lại vào miệng.

Bọn họ... có thân thiết đến vậy sao?

Ăn no uống đủ rồi, Mạnh Chu liền bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

Sở Hoài Dẫn tiện tay đặt cái đĩa xuống, định nói gì đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân của ít nhất ba người.

Mạnh Chu cảnh giác ngẩng đầu hai mắt nhìn nhau với Sở Hoài Dẫn, vô tình lại thấy bên miệng hắn dính một chút vụn bánh, cái này sẽ làm tổn hại đến hình ảnh uy nghiêm của Hoài Vương điện hạ mất. Trong mắt y có chút ý cười, trước khi vị khách không mời mà tới kia bước vào đã vươn tay giúp Sở Hoài Dẫn lau đi.

Mạnh Hòe Hạm thô lỗ đẩy cửa phòng, nhìn thấy cảnh tượng này.

“Đồ hoang…” Một câu nghẹn lại trong cổ, như con vịt bị bóp cổ, Mạnh Hòe Hạm nhìn thấy người trong lòng mình vậy mà đang ở đây, câu nói ác độc còn chưa kịp thốt ra, giọng điệu đã thay đổi.

"Thần nữ tham kiến Hoài Vương."

Trên người cô ta có mùi hương liệu của nữ tử, đầy tính xâm lăng. Sở Hoài Dẫn ghét bỏ lùi một bước, không hài lòng nhíu mày, chợt phát hiện ra rằng hầu như ở Mạnh gia ai ai cũng đều có thể giẫm đạp lên Mạnh Chu. Trong ánh mắt chợt lóe lên một tia hung ác.

Mạnh Hòe Hạm hoảng hốt, không dám nhìn thẳng: "Ta, ta chỉ là nghe nói nhị ca bị bệnh, nên cố ý ghé qua một chút. Nếu huynh đã không sao, vậy ta không làm phiền Hoài Vương và huynh nói chuyện chính sự nữa."

Đây là lần đầu tiên Mạnh Hòe Hạm tỏ ra yếu thế trước Mạnh Chu, còn gọi một tiếng "ca" thật thân thiết và ỷ lại. Mạnh Chu âm thầm đảo mắt, mặt lạnh không nói gì. Mạnh Hòe Hạm còn cần phải giả vờ yếu đuối trước mặt Hoài Vương, nhưng Mạnh Chu thì không.

Mạnh Hòe Hạm thấy không có ai thèm quan tâm mình, xấu hổ bèn lủi thủi rời đi. Khi cô ta ra khỏi phòng, nha hoàn phía sau cũng đã thiếu mất một người.

Sở Hoài Dẫn đột nhiên xoa xoa đầu con mèo nhỏ, tự nhủ: "Chờ thêm chút nữa, chậm nhất là không quá ba tháng."

Mạnh Chu nhẹ nhàng tránh đi, không hiểu Sở Hoài Dẫn nói vậy là có ý gì, nhưng chờ mãi cũng không có lời giải thích thêm. Y vừa thắc mắc, lại vừa có chút mong chờ, bởi những lần tiếp xúc trước, Hoài Vương chưa bao giờ thất hứa.

Ba tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ là... đăng cơ?

Mạnh Chu bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh ngạc, hít một hơi khí lạnh. Bây giờ y có nên lấy lòng, hay tiếp tục ôm cái bắp đùi này đây?

Trong lúc nhất thời ánh mắt y nhìn Sở Hoài Dẫn cũng trở nên dịu dàng hơn.

Sở Hoài Dẫn lập tức nhận thấy sự thay đổi của Mạnh Chu, lòng cũng nóng lên, đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay thật oi bức, nhưng không đợi hắn nghĩ rõ thì người hầu của Mạnh gia đã đến báo rằng có một hài tử ở cổng sau muốn gặp Hoài Vương.

Hài tử?

Là cái tên thôn cái gì cây kia? (Cái tên tiếng nhật của em thụ mà ảnh đọc vậy đó)

Sở Hoài Dẫn chợt nhớ đến cái người chưa từng gặp kia, hắn đã điều tra sòng bạc đó, nguồn gốc vũ khí không chính đáng và kiểu dáng đều thuộc cùng một lô hàng lớn. Binh quyền là con át chủ bài của Sở Hoài Dẫn, vậy mà có người lại dám nuôi tư binh và chế tạo vũ khí tư nhân liền trực tiếp chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn.

Không thể lại chơi đùa với đám người kinh thành này nữa.

Ánh mắt hắn tối đi, nói với Mạnh Chu: "Ta đi một chút rồi quay lại."

Mạnh Hòe Hạm vừa rời khỏi viện của Mạnh Chu, nét mặt cung kính liền biến mất, đôi mắt dần dần hiện lên sự điên cuồng.

Mạnh Chu ở Mạnh gia chỉ giống như cỏ dại, có ngày bị lửa thiêu đốt cũng sẽ không ai thay y nhặt xác. Mạnh Hòe Hạm tự thấy kế hoạch này cô ta đã tốn đủ nhiều tâm sức, coi như nể mặt cùng mang họ Mạnh mà đại phát thiện tâm.

Dù sao Mạnh Chu cũng là Đại Lý Tự Khanh, Mạnh Hòe Hạm không ngu đến mức bỏ thuốc trực tiếp vào thức ăn, mà là dùng hai loại thuốc khác nhau, một loại bỏ vào thức ăn, không màu không vị, đến thái y cũng sẽ không phát hiện ra.

Loại khác được hòa vào hương liệu trên người cô ta, chỉ có trời biết đất biết, Mạnh Hòe Hạm không nói ra, một lần tắm rửa là xóa sạch dấu vết, sẽ không ai đoán được trên người cô ta có gì. "Nha hoàn" kia khi nãy cũng đi theo, cô ta bảo nàng trốn ở bên ngoài, còn bản thân vào kí©h thí©ɧ Mạnh Chu, chờ sau khi cô ta rời đi, thuốc phát huy tác dụng, "nha hoàn" sẽ vào phòng.

Lúc đó, Mạnh Chu đã mất lý trí. Thuốc này mạnh đến mức nào, đừng nói là "nha hoàn" Mạnh phủ trẻ tuổi, cho dù đã già thì cũng...

Mạnh Hòe Hạm bước đi nhanh hơn, tim đập như trống, biến số lớn nhất trong kế hoạch này chính là Hoài Vương.

Ông trời để cho Hoài Vương xuất hiện trong phòng Mạnh Chu, lại ăn điểm tâm trong hộp thức ăn... Mạnh Hòe Hạm ánh mắt sáng lên, vậy thì đừng trách cô ta bắn một mũi tên trúng hai đích.

"Ngươi đi tìm Hoài Vương trong phòng Mạnh Chu, nói có người ở cổng sau đợi, có chuyện quan trọng cần gặp."

Hoài Vương tôn quý uy nghiêm, bọn người hầu chỉ cần nhìn từ xa đã bị khí thế của hắn làm cho da đầu tê dại, nào dám nói dối.

"Nếu Hoài Vương hỏi là ai..."

"Ngươi cứ nói là một hài tử kỳ lạ, đòi nhất định phải gặp hắn." Mạnh Hòe Hạm cũng thật may mắn, một câu đã chọc trúng bí mật giữa Hoài Vương và Mạnh Chu.

Mạnh Hòe Hạm trong lòng dù không chắc chắn, nhưng nghe nói Sở Hoài Dẫn ngay cả nông phụ thôn quê ngăn xe ngựa kêu oan trên đường cũng hạ mình hỏi han, có lẽ lần này hắn sẽ đến nhỉ?

Gần cổng sau có một phòng nghỉ cho hộ vệ trực đêm, Mạnh Hòe Hạm ngẩng đầu đẩy cửa, đuổi hết mọi người ra ngoài: "Trước viện có nhiều khách quý, các ngươi ra đó trông coi đi. Chỗ này phụ thân sẽ điều người khác tới."

Hộ viện không nghi ngờ gì, vâng dạ rời đi.

Đuổi sạch người xong, Mạnh Hòe Hạm nín thở, tính toán thời gian người hầu đi một vòng, không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng của Hoài Vương, chỉ cần vừa nghe giọng hắn thôi đã khiến thần hồn cô ta mê mẩn. Mạnh Hòe Hạm lấy phần thuốc còn lại bên hông, uống hết một hơi.
« Chương TrướcChương Tiếp »