Chương 9: Hoài Vương thật sự là... thiên phú dị bẩm.

Edit: Grin Wind

Beta: Chưa

---

Sở Hoài Dẫn gấp rút muốn bắt được tên cây cái gì xuân kia, người này mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc không thể tả, nhưng mỗi khi vận khinh công, cơ thể lại càng trở nên kì lạ, một cổ khô nóng từ lòng bàn chân vọt lên, nhất là ở một chỗ khó nói. Sở Hoài Dẫn ngay lập tức nhận ra mình đã trúng chiêu, cũng may nhờ vào nhiều năm luyện võ, chí lực hơn người, chỉ cần không vận công, hắn vẫn có thể dùng nội lực để áp chế và giữ nó ở trạng thái có thể kiểm soát.

Sự cân bằng bị phá vỡ khi hắn nghe được một tiếng "Cứu mạng", phá cửa ra thấy Mạnh Hoè Hạm nằm dưới đất. Mùi hương khó chịu kia lại một lần nữa xông đến, khiến Sở Hoài Dẫn hô hấp nặng nề hơn.

Mạnh Hòe Hạm mê man, nhìn thấy Hoài Vương như thấy cọng rơm cứu mạng, lập tức lao vào người hắn.

Mùi hương nồng nàn mạnh mẽ xộc vào mũi, Sở Hoài Dẫn lúc này nếu còn không hiểu ra vấn đề thì sớm đã chết không toàn thây trên chiến trường rồi.

Hắn một cước đá bay Mạnh Hoè Hạm đang như điên như dại, trên trán nổi đầy gân xanh, nhưng ánh mắt lại khôi phục sự tỉnh táo.

Hắn không biết nên nói Mạnh Hoè Hạm ngu ngốc hay là thông minh, nếu đổi thành một người khác, ví dụ như Nhị hoàng tử, thì hôm nay có thể sẽ cùng cô ta ân ái, vừa có được mỹ nhân xinh đẹp, lại có sự ủng hộ mạnh mẽ từ Tả tướng quyền lực.

Trên đời này có thể là vẫn có người làm cho Sở Hoài Dẫn chấp thuận nghe theo, nhưng đó tuyệt đối không phải là Mạnh Hòe Hạm.

Mạnh Hoè Hạm không tin Sở Hoài Dẫn ở gần mình như vậy mà vẫn giữ được tỉnh táo, cô ta cắn răng quyết tâm, rên lên một tiếng rồi dùng bộ ngực mềm mại muốn cọ vào người hắn.

Sở Hoài Dẫn ngay cả góc áo cũng không để cô ta chạm vào, lách người đá cửa, Mạnh Hoè Hạm không kịp đề phòng va vào cửa, ngã xuống, dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng, cô ta cọ người vào cửa phát ra tiếng rêи ɾỉ nhão dính.

Quý Dương kịp thời xuất hiện, "Chủ tử, có cần gọi thái y không?"

"Ta đi tìm Mạnh Chu, ngươi gọi Vương Thái Y đến đó đi." Sở Hoài Dẫn mặt như sắp có giông bão, Mạnh Chu ăn nhiều hơn hắn, giờ không biết ra sao rồi.

Có một gã nam nhân trông như kẻ gian lén lút ở cửa sau, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân khuôn mặt tò mò hiện lên vẻ da^ʍ tục.

"Chủ tử, còn ở đây..." Quý Dương chỉ chỉ Sở Hoài Dẫn nhìn ra sau cửa.

"Kệ đi."

"Vâng." Quý Dương cúi đầu, biết rằng lần này ngài ấy đã thực sự nổi giận rồi. Trước đây chủ tử cai quản thuộc hạ, không bao giờ dung thứ cho binh lính tụ tập đi tìm kỹ nữ hay sàm sỡ dân nữ nhà lành. Quân lệnh như núi, ai vi phạm nhẹ thì bị đánh năm mươi trượng, nặng thì mất đầu.

Mạnh Chu không được thoải mái ngồi trên ghế, khuôn mặt đỏ bừng, thở gấp. Có người ở bên ngoài gõ cửa, "Nhị thiếu gia, lão gia bảo nô gia mang đào thọ đến cho ngài."

Mạnh Chu vốn có kỹ năng giả giọng xuất thần nhập hóa, nên rất nhạy cảm với âm thanh. Giọng của nha hoàn này vô cùng quen, y đã từng nghe ở đâu đó rồi, nhưng chắc chắn là không phải ở Mạnh phủ.

Đại khái cũng đã nhận ra mình bị Mạnh Hòe Hạm gài bẫy, vô cùng bực bội, kéo thân thể yếu ớt nhìn qua khe cửa.

Quả nhiên.

Trước đây khi y theo dõi ông chủ Hoàng, đã từng thấy cô gái này ở thanh lâu. Lúc đó y suýt bị phát hiện, lánh nạn trong hoảng loạn, vô tình nghe được tú bà mắng nàng ta là hoa tàn, tiền chưa kiếm đủ đã mắc bệnh bẩn, không có khách nào dám gọi.

"Thiếu gia, thiếu gia mở cửa đi." Người bên ngoài thấy ở trong không có động tĩnh, bắt đầu đẩy cửa.

Lúc Sở Hoài Dẫn đi không có khóa cửa, Mạnh Chu đành dùng cơ thể chặn cửa lại, chỉ chốc lát sau toàn thân đã đỏ gay, mồ hôi chảy lấm tấm, lông mi như có sương đọng lại vô cùng ướŧ áŧ.

Chưa nói đến việc y không thích phụ nữ, với y học lạc hậu của thời nay, nữ nhân này tuyệt đối không thể đυ.ng vào. Đυ.ng một lần là tự hủy cả một đời.

Mạnh Hoè Hạm thật ác độc.

Mạnh Chu luôn không muốn dùng thủ đoạn để trả thù Mạnh Hòe Hạm, ở thời hiện đại, cô ta vẫn chỉ là một cô gái chưa đủ tuổi thành niên. Những mối quan hệ phức tạp và nát bét trong Mạnh gia, suy cho cùng đều là do Mạnh Phủ Thiện quá tệ bạc với nữ nhân và vô tình với hài tử mà ra. Đặt mục tiêu trả thù hết lên người Mạnh Phủ Thiện, liệu y có sai không?

Cửa bị đẩy mạnh, nếu không phải đối phương là một nữ nhân ốm yếu thì dựa vào trạng thái hiện tại của Mạnh Chu nhất định không thể ngăn được nàng ta.

"Mạnh, Mạnh Hoè Hạm cho cô bao nhiêu lợi ích, ta sẽ trả, gấp đôi..." Mạnh Chu móc năm ngón tay bám chặt xuống nền, cơ hồ muốn lôi luôn viên gạch ra.

Nữ nhân kia chững lại một chút, nhưng ngay lập tức nhớ đến lời đe dọa của Mạnh Hoè Hạm, giọng càng gấp gáp, "Thiếu gia, ta sẽ không hại ngài đâu!"

Mạnh Chu thầm mắng một tiếng mặt dày vô sỉ, nếu y chưa từng đến thanh lâu và gặp nàng ta, có lẽ còn thật sự tin.

Cơ thể ngày càng vô lực, tình thế giằng co, trước mắt Mạnh Chu bỗng tối sầm, mỗi hơi thở đều vô cùng khó nhọc, càng đừng nói đến việc đối phó với một người trưởng thành.

Mạnh Chu gần như không nói ra tiếng, động tác của nữ nhân dù mạnh mẽ nhưng lại khắc chế không phát ra tiếng động lớn, cuộc đấu tranh thầm lặng giữa họ không hề thu hút sự chú ý của người bên ngoài.

Sống lưng thẳng tắp dần khom xuống, không còn dựa vào cửa nữa, khe hở ngày càng lớn, trong cuộc tranh chấp này, y sắp thua rồi.

Ngay lúc mơ mơ hồ hồ, đột nhiên Mạnh Chu nhớ lại câu nói của Sở Hoài Dẫn "Ta đi một chút rồi quay lại".

Hắn thực sự sẽ quay lại... sao?

Y không thể từ bỏ, ít nhất phải tìm cách để Sở Hoài Dẫn nghe thấy, dù không chắc Sở Hoài Dẫn đã đi bao xa, ám vệ của hắn có đi theo cùng không.

Cuối cùng, Mạnh Chu từ bỏ việc chặn cửa, chống tay xuống đất dịch người ra mấy tấc, dùng chân móc vào một giá hoa, giá gỗ đã mục hơi lung lay, "Phịch" lọ hoa rơi xuống.

Gần như cùng lúc đó, một tiếng la kinh hãi vang lên, cửa bị phá tung, Mạnh Chu nắm chặt lấy con dao găm trong ống giày.

Ngay sau đó, y bị nhấc bổng một cách nhẹ nhàng, người bế y có cánh tay vững chắc, bờ vai rộng lớn, nhiệt độ trong l*иg ngực nóng kinh người, "Đừng sợ."

Sở Hoài Dẫn đã quay lại.

Vương Thái Y bị Quý Dương gấp gáp khiêng từ nhà đến đây, giận đến mức râu tóc dựng đứng. Mạnh Chu được Sở Hoài Dẫn đặt lên giường, dùng khăn lạnh hạ nhiệt.

Vương Thái Y bắt mạch, trầm ngâm một lúc: "Thuốc này tác dụng mạnh mẽ, chỉ có thể giải, không thể áp chế."

Ông vuốt râu, nhìn khuôn mặt u ám của Hoài Vương, "Theo ý kiến của thần, Hoài Vương cũng nên..."

Thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, càng hạ đẳng, càng mạnh và khó giải, không biết Mạnh Hoè Hạm ngày ngày tiếp xúc với loại người gì mà có được thứ này.

Sở Hoài Dẫn sắc mặt tối sầm, Quý Dương vô cùng thân thiết đề nghị: "Hay thuộc hạ đi tìm một nữ nhân, à không, là hai?"

Nhìn thấy mặt chủ tử hình như còn u ám hơn, cậu ta bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, khiêng Vương Thái Y lên chạy đi.

Cửa phòng đóng lại, cả căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại những tiếng thở nặng nề.

Mạnh Chu hô hấp dồn dập, ánh mắt sáng long lanh nước, làn da trắng nõn ửng hồng. Khuôn mặt như quả táo chín mọng, làm cho người ta tò mò không biết nếu cắn một miếng sẽ thấy giòn ngon thanh mát hay mềm nhũn ngọt bùi.

Mạnh mèo con lộ ra vẻ phong tình chưa bao giờ có, làm ánh mắt của Sở Hoài Dẫn như bị hút chặt vào không thể di dời. Hắn đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp nhau, khi Mạnh Chu mặc giá y nửa cởi, vải đỏ phủ tuyết, tóc đen rối bời.

Lúc đó hắn chủ yếu là kinh ngạc, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, khi đó từ lông mi đến giọng nói, tất thảy của Mạnh Chu đều đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn rồi.

Duyên phận thật kỳ diệu, cứ như quay lại lúc đó vậy, nhưng lần này Sở Hoài Dẫn không chỉ đơn thuần là kinh ngạc nữa.

Cổ họng hắn nhấp nhô, khí huyết dâng trào, suýt nữa đã không kìm nén được cơn xúc động.

Đúng vào lúc này, Mạnh Chu không nhịn được nữa, một tiếng rêи ɾỉ tràn ra. Không giống như lần giả giọng gọi giường ở Vương gia, chất giọng thật của y càng tự nhiên vô ý mà lại quyến rũ câu người.

Vừa nãy còn nhịn được, bây giờ thì không thể.

"Để ta tìm một nữ nhân cho ngươi?" Giọng Sở Hoài Dẫn trầm khàn đến đáng sợ, miệng thì nói vậy nhưng cơ thể không hề có ý định rời khỏi giường.

Có lẽ cảm giác an toàn khi được Sở Hoài Dẫn ôm lấy lúc nguy cấp vẫn còn quanh quẩn trong trái tim Mạnh Chu, y cảm thấy đầu mình chắc chắn là bị cửa kẹp hỏng rồi mới có thể nhỏ giọng hầm hừ nói: "Tìm gì chứ, ngươi không được sao?"

Đừng tìm phụ nữ cho y nha.

Chiến thần trong mộng của hàng ngàn thiếu nữ ở kinh thành, y mà ngủ được thì không hề thiệt.

"Ngươi, nói, gì?" Sở Hoài Dẫn sợ mình nghe nhầm, gằn từng chữ một xác nhận. Lực tay đang ôm lấy Mạnh Chu đột nhiên siết chặt, làm y rên lên một tiếng, hắn mới buông ra, nhìn cơ thể y hằn đỏ lên một vòng, mắt hắn cũng đỏ theo.

Mạnh Chu bị giọng nói đột ngột tăng âm lượng của hắn làm cho giật mình, thanh tỉnh, ngay sau đó vòng tay đang ôm mình siết chặt, như một kẻ thô lỗ không biết nặng nhẹ. Y cứng rắn chống chế: "Tại ngươi ép ta ăn mà."

Hoài Vương thật sự bị oan ức.

Sở Hoài Dẫn vừa nghĩ đến việc mình đã từng miếng từng miếng đút cho Mạnh Chu ăn... Hô hấp nhất thời khựng lại.

"Ngươi đừng có mà hối hận."

Hối hận cái gì chứ.

Mạnh Chu hai kiếp đều chưa từng có người yêu. Không biết là do thuốc hay do Hoài Vương, mà y bỗng có chút hưng phấn hơn, lăn một vòng trên người Sở Hoài Dẫn, trở mình đè hắn xuống.

Ánh mắt lấp lánh, nhìn chăm chú vào hắn, "Ta sẽ làm cho huynh thoải mái." (chắc là ẻm định thượng Hoài Vương)

Sở Hoài Dẫn để mặc Mạnh Chu cởi thắt lưng của mình, ánh mắt đen tối khóa chặt lên mặt y, đợi đến khi y đã cởi gần xong liền một tay giữ lấy hai bàn tay của Mạnh Chu.

Móng tay sắc nhọn, không phù hợp chút nào. (Móng tay dài thì không thể... chọt)

Đại Lý Tự gần đây quá bận, Mạnh Chu không có thời gian để chăm sóc móng tay.

Sở Hoài Dẫn vừa động thân một cái, tức thì trên dưới thay đổi: "Hay là để bản vương đến đi."

Lý do đầy đủ, không thể phản bác.

Thân thể đối phương mạnh mẽ áp sát, Mạnh Chu đột nhiên cứng đờ, một giây sau lấy lại bình tĩnh nói: "Chờ đã! Chúng ta vẫn nên thử cách khác đi..."

Hoài Vương thật sự là... thiên phú dị bẩm.

"Bây giờ nói điều này, không thấy muộn sao? Hửm?..." Âm tiết cuối cùng biến mất trong một nụ hôn sâu, môi lưỡi giao triền.

Mạnh mèo con bị người ta không thương tiếc mà đè xuống, liên tục xoay vặn, chỉ có thể tức giận dùng móng vuốt mèo phát huy tác dụng khác.

Quý Dương vẫy tay ra hiệu cho mấy ám vệ xung quanh tiểu viện của Mạnh Chu lui ra xa một chút, bản thân cậu tự lấy một nắm hạt dưa, lặng lẽ trèo lên cái cây khác canh chừng, có chút tự hào như một bà mẹ già, lại cũng có chút chua xót.

Trong khi mấy người chúng ta đều sống kỷ luật trong doanh trại, ngài lại là người đầu tiên nếm mùi tình ái.

Tác giả có lời muốn nói: Các bạn đáng yêu, nhớ bấm lưu trữ nhé =3= Đừng bình luận về cảnh nóng (thực sự không có đâu), cảm ơn mọi người (^V^)

Editor cũng có lời muốn nói: truyện ở Tấn Giang thì quý ông quý bà biết rồi đó=]]