Chương 2 Hai cậu nhóc có thù oán từ nhỏ

Thẩm Thuần Dư cùng Chu Dương lần đầu tiên gặp mặt, là ở năm 3 tiểu học. Lúc đó Thẩm Thuần Dư mới chuyển trường đến, lớn lên cũng rất xinh đẹp, mặc váy hoa, lúc nhập học cũng không ai biết giới tính thật của Thẩm Thuần Dư, lúc ấy, Chu Dương còn chưa mạnh như thế, nhìn rất khờ khạo, nhưng lại rất thích chọc Thẩm Thuần Dư.

Sau khi lên sơ trung, Thẩm Thuần Dư đều vào WC nữ. Nhưng mà việc này không che được lâu, đã bị Chu Dương phát hiện. Tính tình con người vốn háo sắc, huống chi Chu Dương lại lòng mang ý xấu, thế là có một ngày, cậu ta canh đúng lúc, trộm đi theo Thẩm Thuần Dư vào WC nữ. Lúc ấy Chu Dương liền ghé vào mặt trên cửa sổ nhà WC, xuyên qua lớp váy thấy được thứ trong tay Thẩm Thuần Dư.

Chu Dương thấy thế liền kêu lên, vốn cậu ở chỗ mấy lão già mà lớn lên, nói chuyện cũng không biết lựa lời: “Mẹ nó, Thẩm Thuần Dư là nam!”.

Thẩm Thuần Dư đang đi tiểu, bị thanh âm này dọa cho sợ tới run người, nướ© ŧıểυ bắn phía, ở đâu cũng có, hắn kéo qυầи ɭóŧ lên, sau đó liền khóc lên.

Chu Dương té thành dạng chó ăn bùn, bị một đám người bắt lại, Chu Dương tự biết đuối lý, trong miệng thầm mắng vài câu tự nhận xúi quẩy, cũng khóc lên.

Việc này nháo thành chuyện lớn, đến nỗi lúc lâu sau mới giải quyết được, Chu Dương cũng đã quên, nhưng nội tâm gặp đả kích quá lớn, nên cứ tự phóng khoáng cho chính mình, chuyên môn đùa giỡn nữ sinh, thành ra xuất hiện cái danh giáo bá háo sắc.

Lần nữa gặp lại, Thẩm Thuần Dư vẫn váy hoa mặc xinh đẹp, thắt hai bím tóc, an tĩnh lại rất nhu nhược, nhưng ở trong mắt Chu Dương vẫn khiến cậu nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng ghét cay ghét đắng.

Chu Dương vỡ mộng, một người xinh đẹp như thế, lại là nam, lại còn là tên đàn ông yếu đuối thôi rồi, Chu Dương ghét đến cực điểm, thế là càng thêm xa cách Thẩm Thuần Dư, tuy rằng nói như thế, nhưng Chu Dương vẫn không nhịn được khi dễ hắn.

Nói thật, nếu Chu Dương miệt mài tìm hiểu, cũng sẽ biết sao Thẩm Thuần Dư lại mặc đồ nữ. Tổ tông Thẩm gia đời đời chỉ sinh con trai, đến thế hệ ba mẹ hắn, người Thẩm gia giống như phát điên lên, mỗi ngày đều ép sinh, cha Thẩm cùng mẹ Thẩm cũng rất muốn một đứa con gái, thế là sinh không ngừng, kết hôn 20 năm, sinh ra 10 đứa con trai, bị phạt không ít tiền, cho dù phá sản cũng phải sinh tiếp, thẳng đến khi Thẩm Thuần Dư được sinh ra, mẹ Thẩm cơ thể yếu dần, mới không sinh nữa.

Thẩm Thuần Dư mới sinh ra lại rất đáng yêu, đáng yêu đến giống búp bê hệt phương Tây, mặc chiếc váy công chúa màu hồng do ông ngoại mua cho, hầu như ai cũng yêu quý hắn, hắn là công chúa nhỏ của cả xóm.

Cha Thẩm mẹ Thẩm dưới áp lực đông đảo, hay là làm hộ khẩu cho Thẩm Thuần Dư là nữ đi?

Vốn dĩ bọn họ còn có chút băn khoăn, nhưng Thẩm Thuần Dư rất thích hợp với nhân vật này, không chán ghét, từ nhỏ vừa mập lại đáng yêu, kế thừa cả gen tốt của cha Thẩm mẹ Thẩm, so với búp bê phương Tây tinh xảo hơn rất nhiều, bọn họ cũng an tâm rồi tiếp tục. Từ nhỏ đã được nuông chiều, bị mắng một chút cũng sẽ khóc chít chít.

Thẩm Thuần Dư cũng không biết cái gì, chờ đến khi Thẩm Thuần Dư lớn rồi, mới biết mình là con trai, nhưng Thẩm Thuần Dư cũng không cảm thấy có gì lạ, ngược lại rất hưởng thụ quá trình mặc váy cùng đeo trang sức.

Chu Dương phát hiện bí mật của hắn, hắn lại sợ cậu ta sẽ nói ra chuyện này, nếu bị người khác biết hết, hắn liền sẽ đeo cái danh biếи ŧɦái thích mặc đồ nữ trên lưng cả đời, thế là chỉ có thể im lặng bị Chu Dương khi dễ.

Nhưng Chu Dương lại không động hay đánh Thẩm Thuần Dư, chính là ngoài miệng giảng đạo, nhưng có một lần rất đặc biệt, có thể nói là ác mộng của Thẩm Thuần Dư, cũng khiến Chu Dương thay đổi cách khi dễ Thẩm Thuần Dư.