Chương 1

MỞ ĐẦU

Cơ thể trần trụi của anh có đường nét đẹp mắt và mạnh mẽ, chứ không cơ bắp cuồn cuộn như các người đàn ông chuyên tập thể hình. Nếu là chuyên gia giải phẫu học thì sẽ kết luận rằng đây là thân hình của một vận động viên bơi lội - linh hoạt, săn chắc, nam tính. Nếu là một họa sĩ thì sẽ khẳng định rằng đây là một kiệt tác hoàn hảo của thượng đế, không làm người mẫu thì thật đáng tiếc... Tiếc rằng anh không phải là người mẫu, cũng chẳng phải vận động viên.

"A…” Tiếng rên khẽ thôi cũng đủ khiến đàn ông bủn rủn tay chân. Làn da người phụ nữ trắng như tuyết, tương phản với nước da màu đồng của người đàn ông. Hai người một đen một trắng, một cứng một mềm, mơ hồ dây dưa.

Thân anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, từng giọt trượt theo đường cong hoàn hảo. Cả người anh phập phồng như con báo sắp vồ mồi. Người phụ nữ trong một tư thế khiêu gợi, chiếc lưỡi hồng hồng không biết vô tình hay cố ý liếʍ đôi môi mọng như anh đào nhúng mật, đôi mắt quyến rũ đánh giá thân hình người đàn ông trước mắt.

Không chỉ có đàn ông mới đòi hỏi nhan sắc trong khi quan hệ. Bây giờ xã hội phát triển, phụ nữ cũng có quyền lựa chọn bằng mắt, càng không nên bỏ quên quyền lợi này khi tìm bạn giường. Ngoài kỹ năng và thể lực, Hắc Thứ Hựu cũng thỏa mãn về mặt thị giác. Nhìn vẻ hưởng thụ và nhẫn nhịn của anh, trái tim cô đập loạn… Cô đột nhiên híp mắt lại, ánh mắt đầy sát khí, sắc bén như lưỡi dao. Cô vốn định cho anh nếm mùi "Cửu Âm Bạch Cốt Trảo," nhưng cô chợt nhớ ra một điều, cuối cùng chỉ đành cười trừ.

Nể tình anh trước đây là một người tình tuyệt vời đã nhiều lần làm cô sướиɠ đến ngất đi, lần này cô tha cho anh. Huống chi chuyện này cô đã nghe nói từ lâu, chỉ là cô không tin mà thôi. Thật không thể tin được vị chiến thần trên giường lại…

Hắc Thứ Hựu nhìn theo ánh mắt của cô, trong miệng thầm chửi thề. Không ngờ “người anh em" lại một lần nữa phản bội anh.

Người phụ nữ hắng giọng, “À, anh cũng đừng để bụng…” Cơn giận ban đầu của cô đã biến thành sự thông cảm. Dù gì hai người họ cũng từng là tình nhân, anh luôn là một người bạn giường ân cần chu đáo. Thấy anh bây giờ “chán nản” và “chậm chạp” như lời đồn, cô cũng thấy tội.

“Anh biết đấy, cơ thể cũng cần thời gian phục hồi. Nó giống như một cái máy, sử dụng lâu ngày sẽ bị hư, nhất là khi không được chăm sóc..." Cô nghĩ Hắc Thứ Hựu có lẽ “làm việc quá sức” khiến “điện mạch” không thể kết nối với “máy móc.” Cô tế nhị góp ý, “Anh có nghĩ tới tìm một nơi để nghỉ dưỡng không? Ý em là cho ‘cậu hai’ của anh nghỉ ngơi ấy. Mấy năm nay phải làm việc không ngừng, không có ngày nghỉ, sớm muộn gì nó cũng sẽ đình công!"

Đây không phải là người bạn giường đầu tiên bảo anh nghỉ ngơi cho thật tốt, Hắc Thứ Hựu mệt mỏi lau mồ hôi. Anh không thể thỏa mãn cô trên giường, đành phải thỏa mãn cô trên phương diện khác. Đáng lẽ cả hai đều được vui vẻ, anh lại lãng phí một buổi chiều của cô, khiến cô phải thất vọng ra về, anh cảm thấy rất áy náy.

Phụ nữ thích anh ở điểm này. Trước đây, mỗi khi đến muộn hay lỡ hẹn, anh đều ra tay tặng quà rất hào phóng.

Người phụ nữ đi rồi, anh không chịu được phải đi tắm. Tiếng nước từ vòi sen rào rào, tấm gương mờ khói nước phản chiếu thân thể rắn chắc và hùng dũng, quả nhiên là sự kết hợp hoàn hảo giữa tên cướp biển táo tợn và thiếu gia tao nhã. Nào ngờ… Triệu chứng không dám gọi tên này bắt đầu từ vài tháng trước. Nửa năm trước anh bị chấn thương, sau khi hồi phục lại như thần long vươn mình, trở về với cuộc sống trong trướng phù dung.

Tính từ lúc bị thương, đã ít nhất một năm rồi anh không chạm vào đàn bà.

Sau một thời gian dài vắng bóng trên “chiến trường,” anh vẫn kịch liệt quyết đấu với đối phương, khí thế cầm súng ra trận cũng không vì vậy mà bị ảnh hưởng. Anh tấn công tới tấp, sát phạt bừa bãi, nhưng cuối cùng lại ngã gục trước cổng thành.

Người bạn giường lúc đó không giống như hôm nay. Cô ta tức giận tát thẳng vào mặt anh rồi quay lưng bỏ đi.

Cú sốc đó là một vết nhơ trong lịch sử chăn gối của anh. Anh không thể tin nổi, chẳng lẽ “dụng cụ” của mình bị mòn vì đã lâu ngày không sử dụng?

Qua một thời gian ăn cay nuốt đắng, các bạn giường lần lượt vạch rõ ranh giới với anh, anh mới nghiệm ra vấn đề không phải ở chỗ này, mà là ở…

Nước từ vòi sen chảy dài trên má, Hắc Thứ Hựu nhắm mắt lại. Sáu tháng qua “cô gái ấy” luôn quấy nhiễu tâm trí anh. Anh dường như cảm giác được cô đang nép mình trong vòng tay anh, vừa e ấp vừa xa cách. Cô như đóa hồng nở rộ, như áng mây nhuộm ánh hoàng hôn rực lửa, chinh phục anh một cách nhẹ nhàng và ngọt ngào…

Hắc Thứ Hựu mở mắt, thở hổn hển, khó chịu khi phát hiện “người anh em” tưởng chừng như đã chết lại được hồi sinh, cháy bỏng và sưng phồng đến mức dòng nước ấm cũng không thể xoa dịu được. Mỗi lần anh đi tìm bạn giường để giải quyết nhu cầu của mình, anh đều bị hình ảnh của cô gái ấy đeo bám, khiến “người anh em” hết lần này đến lần khác chưa kịp công thành đã tử trận.

"Mẹ kiếp!" Anh đấm vào tường để trút giận. Nếu chỉ là một hai lần thì anh không tin chuyện quỷ thần, nhưng đã sáu tháng rồi anh như bị nguyền rủa. Anh tự hỏi, liệu mình có phải bị quỷ ám hay không.

Vấn đề là anh biết rất rõ “cô gái ấy” vẫn còn sống khỏe mạnh, chắc chắn không phải là ma nữ theo ám anh.

Vậy hẳn là… ký ức? Ký ức… Hắc Thứ Hựu nheo mắt, bỗng dưng tắt vòi sen. Anh nhìn chằm chằm vào tường, vẻ mặt tối sầm lại.

Đúng vậy! Là ký ức! Tại sao trước đây anh không nghĩ ra? Dựa vào ký ức, anh khẳng định rằng người con gái trầm tĩnh ít nói, luôn luôn giữ một khoảng cách với anh chỉ đơn giản là người thuê nhà của anh thôi. Quan hệ của họ là chủ nhà và người thuê rất bình thường.

Anh không nhớ những gì đã xảy ra trong thời gian ba tháng ấy, nhưng hình bóng và âm thanh của cô lại không ngừng hiện ra trong tâm trí anh. Có ngốc cũng đoán ra được chuyện anh bị mất trí nhớ có liên quan tới cô.

Nhưng kể từ khi anh hồi phục, cô không đến thăm anh lần nào. Nếu những hình ảnh trong đầu anh là thật, không lý do nào cô không đến tìm anh, có phải không?

Lần đầu tiên nằm mộng xuân thấy cô, anh cho rằng mình đã lâu rồi không có đàn bà. Những người phụ nữ xung quanh anh đến rồi lại đi, lịch sử tình ái của anh cũng dài, cớ sao anh chỉ mơ thấy một người mà anh chưa có quan hệ vượt qua tình bạn? Chẳng lẽ anh bị mắc chứng cυồиɠ ɖâʍ.

Những ký ức đê mê kỳ lạ cứ lởn vởn trong đầu anh cả ngày lẫn đêm, bất kể là anh đang ngủ hay thức, buộc anh phải chạy ra ngoài tìm bạn giường để dập tắt lửa. Anh cư xử không khác gì loại đàn ông mình khinh khi nhất, luôn dùng phụ nữ làm công cụ để phát tiết. Loại đàn ông này tự cho là mình cao quý, chê gái điếm dơ bẩn, coi thường tất cả phụ nữ, nhưng lại không biết kiềm chế du͙© vọиɠ của mình. Thật là đáng tởm.

Tuy anh không thuộc dạng lãng mạn nhưng vẫn là người đàn ông ga lăng. Đối với anh phụ nữ nên được nâng niu. Đối với bạn giường anh không ngại dùng hết kỹ năng khiến cho họ hài lòng.

Bây giờ cuộc sống của anh biến thành địa ngục. Anh hoài nghi chính mình, và nghĩ đến việc trở về Đài Loan tìm cô, hay ít nhất cũng gọi điện hỏi cô cho ra lẽ. Nhưng lần nào nghĩ vậy anh cũng chần chừ. Anh không quên tính cách bảo thủ và hướng nội của cô. Nếu chuyện này chỉ có trong trí tưởng tượng của anh, cô biết được sẽ cho anh là kẻ biếи ŧɦái.

Anh thật sự không muốn cô nhìn anh như vậy.

Cho nên sáu tháng qua, Hắc Thứ Hựu chỉ theo dõi công việc của cô trên báo chí. Cô quả thật đang sống rất tốt. Mỗi lần trợ lý của anh về Đài Loan xử lý công việc, anh ta sẽ báo với anh một số tin tức về cô. Hắc Thứ Hựu không cố ý hỏi, nhưng luôn chăm chú lắng nghe một cách vô thức. Anh biết cô vẫn sống trong nhà anh, và cuộc sống của cô cũng như trước đây, không có gì khác biệt.

Nhìn chằm chằm vào “người anh em” nhức nhối sưng vù, anh chỉ có thể làm chuyện mà anh phải làm sáu tháng qua, nghĩ đến cơ thể quyến rũ mê người của cô. Bàn tay anh càng di chuyển, những hình ảnh đó càng lúc càng táo bạo hơn. Anh thậm chí cảm giác được làn da mịn màng của cô, hai ngọn đồi tuyết trắng mềm mại dưới sự xoa nắn của anh, cặp mông tròn in dấu răng của anh. Khi anh điên cuồng chạy nước rút, nơi nóng ẩm của cô cắn chặt lấy anh, nhấn chìm anh trong sự sung sướиɠ cực độ, vừa là thiên đường vừa là địa ngục.

Gầm lên một tiếng, ngọn lửa trắng bùng cháy, Hắc Thứ Hựu tựa vào tường thở hổn hển, đầu óc trống rỗng.

Anh không ngờ có một ngày mình phải tự an ủi bằng những hình ảnh không biết đâu là thật, đâu là ảo tưởng.

Anh không thể tiếp tục sống như vậy nữa. Anh phải đi gặp cô và tìm hiểu sự thật!

.....

Quán cà phê tường đỏ ngói đen, trước hiên và ban công có trồng cây đại hồi che khuất đi những bậc đá phía sau. Nếu men theo bậc đá thì sẽ đến một tiệm spa liệu pháp hương thơm với bức tường sơn màu trắng, mái màu xanh lá thông. Hoa rơi từ cây dành dành rải đầy bậc thềm đỏ như đang chào đón quý khách đến đây.

Hắc Thứ Hựu không thường xuyên đến đây, nhưng anh biết bà chủ tiệm spa là một mỹ nhân - đương nhiên rồi, anh lang thang khắp nơi, không cần biết đặt chân đến đâu việc đầu tiên anh làm là tìm chỗ của người đẹp. Giờ này spa vắng khách, anh cũng không vội vào chào hỏi và hàn huyên với người đẹp. Đây không phải là mục đích chuyến đi của anh. Hơn nữa anh cũng không có tâm trạng đó.

Xa xa có dãy nhà mang vẻ đơn sơ của thôn nữ miền quê, chẳng có gì nổi bật hay sống động để thu hút khách du lịch. Có người yêu thích vẻ đẹp mộc mạc này, còn anh thì không. Nhưng anh lại có hứng thú với căn nhà kia, vì sao chính anh cũng không hiểu nổi… Lần theo dấu vết của ký ức, anh rẽ trái rồi rẽ phải.

Một tòa nhà ba tầng màu xám với khoảng sân nhỏ hiện ra trước mắt. Những tia nắng lượn lờ không bị những ngôi nhà xung quanh che mất, nhờ vậy mà hoa cỏ trong sân đặc biệt tươi tốt. Nhìn biển hoa rực rỡ đung đưa trong gió, Hắc Thứ Hựu thấy l*иg ngực hơi đau, đôi mắt hơi cay.

Giống như gặp ma.

Dặn lòng đừng để tâm đến phản ứng khó hiểu này, anh đẩy cánh cổng sắt không được đóng chặt cho lắm. Đằng sau cánh cổng là một con chó vàng to đùng đang ngủ gật dưới mái hiên. Có lẽ vì ăn quá no cho nên nó chỉ hé mắt nhìn anh rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

“Nuôi con chó lười như mày có ích gì?” Hắc Thứ Hựu bực bội trừng mắt nhìn con vật đang ngáy ngủ, “Mày béo lên từ khi nào vậy?” Hình như lúc trước con chó chết tiệt này không béo như vậy, chắc là nó lười biếng quen rồi.

Anh bước vào sân, ngơ ngác nhìn những đóa hoa xanh tím đang nở dưới mái hiên, đua sắc với những hoa hồng bên cạnh. Có lẽ vì hoa đặc biệt lớn, có màu sắc kỳ lạ nên anh đã để ý ngay từ đầu.

Anh cố nhớ xem loài hoa này tên là gì nhỉ? Lần đầu nhìn thấy anh rất thú vị với nó, thậm chí còn hỏi cô về cách trồng và xin một ít mang về cấy.

Cô cho biết đây không phải là mẫu đơn. Loài hoa này khi nở rộ sẽ to bằng chiếc đĩa CD, màu sắc mơ hồ giữa xanh và tím, có một cái tên bí ẩn rất đẹp gọi là... Một mùi hương từ trong nhà bay ra, cắt đứt dòng hồi ức của anh.

Thơm quá!

Anh giống như con chó hoang đánh được mùi đồ ăn ngon. Mùi thơm như sợi dây xích chó kéo lấy anh, khiến anh xô mạnh cánh cửa lưới, không biết xấu hổ tự tiện bước vào nhà.

Nhưng đây là nhà của anh mà! Có gì phải xấu hổ đâu? Anh không khách sáo đi thẳng vào bếp, bụng kêu òng ọc.

“Em đang nấu bữa trưa à?" Miệng anh chảy nước miếng kìa! Tệ thật, từ khi nào anh lại trở nên lôi thôi lếch thếch như vậy? Trông anh khác gì con quỷ đói.

Anh nhận ra mùi thơm này. Thịt ba chỉ kho cô làm ngon đến mức chỉ cần chan lên cơm là anh có thể ăn liền mấy bát. So với món này, những món anh ăn ở nhà hàng cao cấp năm ngoái chẳng khác gì cám heo!

Bóng lưng trước mắt dường như khựng lại một chút, rồi từ từ quay người lại.

"Em..." Không biết vì sao anh thấy hơi nóng dâng lên từ cổ cho tới mặt. Anh nhìn chằm chằm vào cặp kính cận che khuất đi khuôn mặt của cô, mái tóc đuôi ngựa tỉ mỉ buộc sau gáy. Đột nhiên anh không thể nói nên lời.

Sao anh lại có cảm giác như mình đã làm gì sai, đang chờ bị phạt? Rõ ràng anh không hề làm gì cả!

Đôi mắt cô gái sau cặp kính nhìn anh hồi lâu, không lộ chút cảm xúc nào. Cô quay người đặt đĩa thịt kho lên bàn, định đi lấy bát đũa thì tiếng kêu ọc ọc từ trong bụng anh khiến cô dừng lại.

“Anh có muốn ăn không?” Giọng nói cô vẫn ấm áp như trong ký ức của anh, nhưng lại có vẻ hơi khác.

“Ừ.” Anh trả lời, mong là cô không thấy nước miếng nhỏ ra từ khóe miệng anh.

Cô gái không nói nhiều, đặt thêm một đôi đũa và một bát cơm lên bàn rồi ngồi xuống. Hắc Thứ Hựu tự nhiên ngồi xuống cùng cô. Ban đầu anh hơi do dự, nhưng trên bàn toàn là những món anh thích. Rau dền Tứ Xuyên xào dầu mè, bắp cải kho, đậu phụ đá chấm nước tương tỏi, súp sườn heo nấm kim châm, cuối cùng là món anh thích nhất - thịt ba chỉ kho đặc trưng của cô. Anh nuốt nước miếng cái ực, chan thật nhiều nước thịt lên cơm, vừa ăn vừa húp sùm sụp.

Vị thơm tràn ngập khoan miệng khiến anh kích động muốn khóc. Dạ dày được xoa dịu, dư sức chứa thêm mười bát cơm nữa.

Cô gái ngồi đối diện rất ít khi động đũa, chỉ xới cho mình nửa bát cơm. Cô thỉnh thoảng nhìn anh sau cặp mắt kính, rồi cụp mắt xuống ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.

Ăn xong, úp bát đĩa xuống, lúc này anh mới nhớ tới mục đích của mình. Anh ngẩng đầu lên, thấy cô đã ăn xong và sắp bỏ đi.

“Kìa…” Anh gọi to, “Cô Đinh…”

Chữ “cô” phát âm yếu ớt. Rõ ràng anh từng gọi rất thuận miệng, nhưng bây giờ hai chữ này nghe ngượng nghịu làm sao, khiến anh thấy bất lực.

Bị ma nhập, chắc là bị ma nhập rồi! Lòng Hắc Thứ Hựu vang lên một hồi chuông cảnh báo. Anh chăm chú theo dõi phản ứng của cô.

Cô lạnh lùng nhìn anh như đang chờ đợi điều gì đó. Trán anh toát mồ hôi lạnh.

“Em… em…” Phá kỷ lục rồi, trước đây Hắc Thứ Hựu anh chưa bao giờ bị cà lăm trước mặt con gái, “Em ăn ít quá. Anh ăn hết phần của em rồi phải không?” Nói xong, ngay cả chính anh cũng thấy ngại ngùng.

“Trong nồi điện vẫn còn cơm, đủ cho anh ăn.”

“Ồ.” Hóa ra vẫn còn cơm, vậy anh ăn thêm một bát cơm trắng với thịt kho nữa có được không? Nghĩ vậy anh rất vui! Nhưng đây không phải là trọng điểm, “Em đi làm việc đi, anh rửa bát." Đây không phải lời anh muốn nói. Chết tiệt! Tệ hại hơn nữa là anh nói ra một cách tự nhiên, giống như đây là chuyện thường tình.

Từ nhỏ tới lớn anh chưa bao giờ phải rửa bát!

Cô gái gật đầu rồi ra khỏi nhà bếp, không hề quay đầu, bỏ lại một Hắc Thứ Hựu có nhiều điều muốn nói nhưng chẳng biết phải nói sao.

Kỳ lạ.

Nhưng anh không biết kỳ lạ ở chỗ nào. Hắc Thứ Hựu, người được giáo dục kỹ lưỡng về phép lịch sự trên bàn ăn, thèm thuồng nhìn đĩa thịt kho. Trong phút chốc anh quên sạch những gì đã học từ nhỏ, vui vẻ xới thêm cơm, ngồi xuống bàn rưới nước thịt thơm lừng vào bát rồi ăn tiếp.

Ngon quá, ngon quá! Món này anh sẵn sàng ăn cả đời! Ăn hết cơm trong nồi, anh thỏa mãn tựa vào thành ghế, ợ một hơi rồi đứng dậy dọn dẹp bát đĩa.

Anh rửa từng chiếc đĩa sứ trắng cho đến khi sạch bóng, còn tỉ mỉ lau sạch vết nước. Đột nhiên anh chợt nhớ ra một điều.

Anh nhớ rõ cô vì công việc mà chưa bao giờ nấu ăn, ít ra khi anh ở đây anh chưa bao giờ thấy cô nấu ăn… Anh ngắm chiếc đĩa bóng như gương, kiệt tác của một người chưa từng rửa bát như anh. Hắc Thứ Hựu nhân danh ông nội mà thề - cho dù ông già không còn trên đời để chửi thằng cháu mất dạy của mình - Đinh Hạ Quân 99,99% có liên quan đến chứng mất trí nhớ của anh.

Ánh nắng chiều tràn qua cửa sổ nhà bếp, phản chiếu trên chiếc đĩa trắng làm anh chói mắt. Những giọt nắng nhảy múa như đang chế nhạo ý nghĩ vớ vẩn của anh.

Cô tên là Đinh Hạ Quân.

Mối quan hệ giữa họ hơi phức tạp nhưng cũng không quá phức tạp, cũng giống như mối quan hệ giữa Đinh Hạ Quân và con chó này vậy... Hắc Thứ Hựu giơ chân đẩy cái đầu chó đang ló ra sau cánh cửa vào phòng khách, “Cút!"

Không, không thể nào so sánh như vậy được. Làm sao anh lại giống con chó ngu ngốc này được chứ? Hắc Thứ Hựu híp mắt, thẳng chân đuổi con chó ra khỏi lãnh thổ của mình.

Toàn bộ căn nhà này là lãnh thổ của anh.

Anh không hiểu ngày ấy anh có uống lộn thuốc hay không? Rõ ràng là định mua căn nhà trong thành phố, nhưng chẳng hiểu sao lại đi vào con hẻm như mê cung này, bỏ lại khu phố sầm uất của Đài Bắc phía sau.

Địa điểm anh nhắm vào là khu nhà tốt nhất thành phố. Đã định là "căn cứ bí mật," anh đặt sự tiện nghi lên hàng đầu và luôn cho rằng mình không thích hợp ở ẩn. Cho tới bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao mình lại điên rồ mua căn nhà ở một nơi như thế này.

Lúc đó chủ nhà sắp rời khỏi Đài Loan đi du học, định giữ căn nhà lại cho thuê. Anh phải trả giá gần gấp đôi mới mua được.

Sau này anh phát hiện chủ nhà đã đồng ý cho Đinh Hạ Quân thuê nhà. Hôm đó cô mang theo tất cả đồ đạc, đang chuẩn bị dọn vào thì mới biết nhà đã đổi chủ. Người chủ cũ vô lương tâm đã ôm tiền đặt cọc của cô đi luôn.

Đinh Hạ Quân không còn nơi để đi, còn phải khuân theo một đống đồ. Hắc Thứ Hựu không phải loại đàn ông khoanh tay đứng nhìn con gái gặp nạn - phái đẹp nên được che chở, nâng niu - đây luôn là phương châm của anh. Thế là anh thỏa hiệp với cô, để cô dọn vào căn phòng ở lầu hai.

Bởi vậy mới nói, căn nhà này là lãnh thổ của anh.

Hơn nữa con chó này quá ngang ngược. Nó không biết thân phận ăn nhờ ở đậu, còn chạy loạn khắp sàn nhà mới được lau chùi, để lại một hàng dấu chân chó, còn quay lại giơ chân sau lên. Nó khinh thường nhìn anh đeo tạp dề và cầm cây lau nhà, rồi khịt mũi một cái, nằm rạp xuống ngủ ngay tại chỗ.

Hừ, làm người không nên quá hiền lành, bằng không ngay cả con chó cũng coi thường mình! Hắc Thứ Hựu nghiến răng nghiến lợi, cầm cây lau nhà chọc chọc mãi cho tới khi con chó chịu không nổi. Thấy anh không phải thứ hiền, nó liền dùng cái đầu đẩy cánh cửa lưới, đi ra ngoài nằm ngủ dưới mái hiên.

Xem nó làm sao đấu lại anh? Hắc Thứ Hựu nhếch môi cười đắc thắng. Anh vui vẻ ngâm nga một bài hát, vừa lau sàn vừa khoe khoang, còn giơ cây lau nhà lên tạo dáng, "Thoạt nghe rất điên rồ nhưng anh vẫn tin tưởng. Đã biết anh yêu em…"

Anh quay người lại, nhìn thấy Đinh Hạ Quân đang tựa vào cửa nhà bếp, nhìn anh đăm đăm. Tay cô cầm ly nước, có lẽ vừa uống thuốc xong.

"Có chuyện gì sao?" Anh không ngại cô nhìn thấy vẻ ngơ ngáo của mình. Giọng anh không giấu được nỗi lo lắng, anh biết trước kia cô hay bị bệnh cho nên không để cô làm bất cứ chuyện gì quá mệt nhọc.

“Không có gì.” Đinh Hạ Quân chớp mắt, rồi cúi đầu lảng tránh ánh mắt anh.

Hắc Thứ Hựu gãi đầu, “Uống thuốc chưa?”

Đinh Hạ Quân gật đầu, uống cạn chút nước còn lại trong ly.

"Uống thuốc rồi thì nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây để cho anh." Anh thấy mình quá vĩ đại. Ở nhà mang giày cũng có người làm cho, bây giờ lại chạy tới đây làm người giúp việc không công. Rửa bát, lau nhà, ngay cả quần áo trong sân cũng do anh phơi. Nếu sau này anh biến thành công nhân giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà vệ sinh cũng chẳng có gì lạ.

Đinh Hạ Quân trầm ngâm nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói: "Hôm qua tôi đã lau nhà rồi."

"Em lau nhà hôm qua à?" Anh bước đến gần cô, "Em không phải đang bệnh sao? Em có biết chăm sóc bản thân không? Sao không chịu nghỉ ngơi? Em bị bệnh như vậy bao lâu rồi?" Nếu hôm nay anh không về, liệu cô có ôm bệnh chạy ra chạy vào làm việc hay không? Nghĩ đến đây, Hắc Thứ Hựu nổi giận. Anh giận bản thân, và giận cả cô vì đã không chịu giữ gìn sức khỏe.

Đinh Hạ Quân im lặng nhìn anh. Cô đã tháo mắt kính xuống từ lâu, cuối cùng anh có thể nhìn thẳng vào đôi mắt lạ lùng khiến cho lòng anh dậy sóng.

Tim Hắc Thứ Hựu đập loạn xạ. Ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng hơi thở như bị ai đó bóp nghẹn. Trong phút chốc, anh dường như nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh của cô. Một chút mong manh và oán trách đọng lại từ giấc mơ của anh gợn lên như sóng ngầm giữa hai người họ, nhưng Đinh Hạ Quân đã quay mặt đi.

"Việc nhà cần phải làm, ai biết chừng nào anh mới trở về?" Giọng nói của cô nhẹ nhàng lãnh đạm, động tác cũng vậy. Cô quay sang bồn rửa chén rửa ly nước, sau đó lướt qua anh và đi về phía cầu thang.

Hắc Thứ Hựu chết lặng.

Ôi, có ai cứu anh không? Anh… anh bị đau tim sao? Sao đột nhiên lại đau! Đau quặn lên thế này…

Ai biết chừng nào anh mới trở về?

Anh bị oan mà! Anh cũng đâu biết tại sao mình bị thương và mất trí nhớ. Đó là điều ngoài ý muốn. Cho đến tận bây giờ anh mới nghĩ đến việc quay về Đài Loan tìm cô... Đúng vậy! Tội của anh không thể tha. Trong sáu tháng qua, không biết cô đã đổ bệnh bao nhiêu lần mà không có ai bên cạnh chăm sóc? Còn anh thì nằm mộng xuân và hành động như một kẻ hèn nhát. Quả thật không thể tha thứ được.

Nhưng cô có thể đừng lạnh nhạt với anh không? Hãy kể cho anh nghe về đoạn quá khứ giữa hai người họ có được không? Hắc Thứ Hựu quay về phía cầu thang. Những lời ngọt ngào săn đón ở cửa miệng lập tức biến thành con rồng phun lửa.

Con chó khốn khϊếp kia vừa nhìn thấy Đinh Hạ Quân liền xông vào phòng khách.

Đồ chó chết tiệt, biếи ŧɦái! Nó cắn cắn bắp chân của cô, lại còn dùng cái lưỡi gớm ghiếc liếʍ liếʍ làn da trắng mịn. Chết tiệt! Đáng ghét!

Nhìn Đinh Hạ Quân nhẹ nhàng vỗ đầu con chó, anh ước gì bàn tay đó đang vỗ về mình. Cô dịu dàng nói vài câu như đang trò chuyện với nó, con chó thích thú chảy nước miếng ròng ròng như một kẻ biếи ŧɦái. Cô không ngó ngàng đến anh, bỏ lên lầu. Con chó đưa mông về phía anh, để lại một hàng ký hiệu trên sàn nhà, một lần nữa dùng đầu đẩy cửa lưới và trở về chỗ nằm của nó.

Anh gầm lên! Nếu anh là con rồng phun lửa thì căn nhà này đã bị thiêu rụi rồi. Còn nếu anh là sư tử hay hổ báo thì con chó khốn khϊếp kia chỉ còn lại bộ xương mà thôi. Tiếc rằng anh là Hắc Thứ Hựu, là người đàn ông không biết vì sao mình bị Đinh Hạ Quân hắt hủi. Anh chỉ biết thu mình lại, âm thầm tự trách.

"Còn năm tháng nữa là đến mùa đông rồi. Mày có biết thịt chó phân loại ra sao không? Hạng nhất là chó mực, nhì là vàng, ba là đốm, tư là trắng.”

Con khốn này, cứ ăn cho béo lên đi. Đến lúc đó anh sẽ mang nó đi làm thịt. Ôi… chỉ tội cho người giúp việc không công như anh, vẫn phải ngoan ngoãn lau sàn nhà. Hy vọng cô mau chóng thứ lỗi cho anh và nói cho anh biết, anh đã làm gì sai?

Sau một buổi chiều bận rộn, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, anh bắt đầu nghi ngờ kiếp trước mình làm người quét dọn. Anh làm quá quen tay.

Tuy còn mệt nhưng Đinh Hạ Quân vẫn xuống lầu và chuẩn bị đi chợ mua thức ăn cho bữa tối. Anh hăng hái đi theo.

Các chú thím trong chợ hình như cũng khá quen thuộc với Đinh Hạ Quân.

"Chồng con đi công tác về rồi à? Lại cùng vợ đi chợ mua rau. Tình cảm hai đứa tốt thật.” Một bà thím tươi cười đưa cho cô bó hành lá.

Cô chỉ mỉm cười cảm ơn, không nhìn Hắc Thứ Hựu mà quay người đi tới quầy bán cá.

Họ… kết hôn rồi sao? Hắc Thứ Hựu trợn tròn mắt.

“Cô…” Anh muốn gọi cô là cô Đinh, nhưng hai chữ này mắc kẹt trong cổ họng anh như một cuộn dây rỉ sét, “Hạ…” Trước khi mất trí nhớ, anh gọi cô là gì? Phiền quá! Anh xách giỏ lủi thủi đi theo cô, vẻ mặt như bị đau bụng, cũng giống như đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.

Đinh Hạ Quân vốn không muốn để ý đến anh, nhưng lại thấy buồn cười. Vẻ mặt lạnh lùng của cô bắt đầu lộ ra nụ cười không thể kiểm soát.

“Xin lỗi, anh quên rồi.” Anh cúi đầu, đưa tay lật qua lật lại nguyên liệu trong giỏ đi chợ, “Anh không phải cố ý.” Anh thật sự là người đàn ông vô tâm và vô lương tâm.

‘Phì’ một tiếng, Đinh Hạ Quân không còn nhịn được nữa. Cô quay mặt đi, đôi vai run lên.

Hắc Thứ Hựu hoảng hốt.

“Anh thật sự không cố ý! Anh sẽ bù đắp cho em! Đừng như vậy mà..." Cô khóc sao? Hắc Thứ Hựu tim đập thình thịch, lo đến toát mồ hôi lạnh. Anh luống cuống, vội bước đến bên cô, để rồi nhìn thấy Đinh Hạ Quân cười đến mặt đỏ bừng. Cô đưa tay lau nước mắt đang chảy giàn giụa.

Hắc Thứ Hựu không nói nên lời. Tuy anh không phải dạng người khôn ngoan khéo léo, nhưng cũng không đến nỗi vụng về như vậy. Trước mặt cô, anh như biến thành một đứa trẻ ngớ ngẩn.

Anh trở thành như vậy từ khi nào? Chẳng lẽ từ khi anh mất trí nhớ? Hay là vì anh mất đi ký ức quan trọng của hai người cho nên từ trong tiềm thức anh tràn đầy cảm giác tội lỗi đối với cô?

Đinh Hạ Quân nín cười, khụt khịt một chút rồi đi sang quầy khác như không hề có chuyện gì xảy ra.

“Yên tâm đi, chúng ta không phải vợ chồng.” Cô bình thản như đang nói về thời tiết, nhỏ giọng vừa đủ cho hai người nghe.

"Nhưng vừa rồi bà thím đó nói..." Vậy là bọn họ chưa kết hôn? Tuy anh rất mừng vì mình không phải là người chồng vô trách nhiệm, nhưng sao trong lòng anh lại có một cảm giác mất mát?

Mất mát một cách kỳ lạ, khó tả. Giống như khi còn nhỏ, anh tuyên bố mình không cần quà sinh nhật, nào ngờ cha mẹ anh thực sự quên tặng quà sinh nhật cho anh. Chuyện xưa không thể mang ra so sánh với tình trạng hiện tại, nhưng trong lòng anh vẫn có chút hụt hẫng.

"Họ hiểu lầm, tôi cũng lười giải thích. Cho dù tôi nói, người ta có tin anh chỉ là chủ nhà của tôi không?" Đinh Hạ Quân vừa nói vừa cúi đầu chọn ớt xanh.

Đúng rồi, dù sao cô cũng phải đi chợ hằng ngày, làm sao đối mặt với những lời đồn thổi đây? Trai đơn gái chiếc sống chung một mái nhà, những người có tư tưởng bảo thủ sẽ cho rằng cô và anh có gì đó mờ ám, khó mà giải thích rõ ràng.

“À.” Thì ra là như vậy, nhưng lòng anh vẫn thấy không ổn, giống như bị lỡ mất món quà sinh nhật. Anh không còn tâm trạng nói chuyện nữa.

Hắc Thứ Hựu đã bỏ sót một điểm - nếu hai người họ chưa từng dắt nhau đi chợ thì người khác không có lý do gì lầm tưởng họ là một đôi. Đinh Hạ Quân cũng không nói thêm. Cô chọn vài trái ớt xanh, trả tiền rồi cho vào giỏ.

“Anh giận tôi không giải thích với họ sao?” Cô hỏi, gương mặt vẫn dửng dưng nhưng đôi mắt sau cặp kính lóe lên cảm xúc khó hiểu.

“Không.” Tất nhiên là không. Anh cũng không muốn cô bị tổn thương bởi những lời đàm tiếu không đáng có, “Chỉ cần em thấy thoải mái là được.”

Suốt đường đi anh chán nản không nói thêm câu nào nữa. Đinh Hạ Quân dường như không để ý anh có gì khác lạ, đi chợ xong liền quay về nhà.

Cô xuống bếp nấu ăn, còn anh ngồi một mình nhìn ra ngoài sân, trầm tư ủ rũ.

Bữa tối hôm đó cô làm món thịt bò xé tiêu xanh, gỏi bắp cải, đậu phụ Ma Bà, cá chẽm áp chảo, ăn cùng với món canh từ buổi trưa. Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, anh không nhịn được chạy xuống bếp. Nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, cơn buồn bực của anh lập tức tan biến. Không hiểu sao anh luôn cảm thấy cô là người hiểu rõ khẩu vị của anh nhất. Chỉ cần đồ cô nấu thì đó chính là món anh thích nhất.

Đinh Hạ Quân xới cho anh một bát đầy cơm, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cô nhìn người đàn ông ăn thật vui vẻ, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót.

Ký ức có thể bị đánh mất, nhưng còn tình yêu thì sao?