Chương 2

Thật ra anh nên hỏi thẳng Đinh Hạ Quân, nhưng khi đối mặt với cô, anh cảm thấy câu hỏi của mình sẽ làm cô buồn.

Cho đến cuối ngày hôm đó, anh chẳng có tiến triển gì ngoài kết luận rằng Đinh Hạ Quân có một vai trò rất đặc biệt trong chuyện bị anh mất trí nhớ.

Hắc Thứ Hựu nằm trên giường. Đáng lẽ anh nên chán nản mới phải, nhưng không hiểu sao tối nay anh lại cảm thấy thoải mái và mãn nguyện, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Giấc mộng xuân làm máu anh sôi sục, mặt anh nóng bừng, tim đập thình thịch. Anh choàng tỉnh, đưa mắt nhìn đồng hồ điện tử ở đầu giường. Thì ra đã hơn nửa đêm. Anh nhìn chằm chằm vào con quái vật đang nhô lên dưới tấm chăn mỏng của mình, tràn đầy năng lượng.

Không ổn rồi, anh cảm thấy mình càng ngày càng biếи ŧɦái. Hạ Quân đang ở lầu dưới, còn anh lại nằm trên này mơ thấy mình cùng cô đóng phim người lớn.

Anh đưa tay lau mồ hôi, cẩn thận vén chăn lên. Chỉ một cử động nhỏ thôi cũng khiến anh xuýt xoa, trán nổi gân xanh.

Khá lắm, kể từ khi anh bình phục đây là lần đầu tiên “người anh em” hưng phấn đến như vậy! Hưng phấn đến mức anh không biết mình có kịp chạy vào phòng tắm dội nước lạnh hay không. Cô và anh bây giờ ở chung một mái nhà. Nếu anh nghĩ tới cô rồi tự mình giải quyết như một kẻ bệnh hoạn thì sau này làm sao nhìn mặt cô đây.

“Có cần phấn khởi như vậy không?” Là cái quỷ gì đây… Ôi, không được! Hắc Thứ Hựu nhích đi từng bước, lỡ như mất hết khống chế thì còn mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão nữa.

Rầm!

Trong đêm tịch mịch, âm thanh va chạm và tiếng kính vỡ vang lên chói tai khiến anh giật mình. Theo trực giác và phán đoán của anh thì tiếng động ở dưới lầu, trong phòng Đinh Hạ Quân.

“Tiểu Hạ!” Người đàn ông đang di chuyển chậm chạp như một chiếc xe hơi cũ lập tức biến thành chiếc tàu cao tốc, một bước nhảy bốn bậc thang xuống lầu hai. Anh như súng đại bác, phá tung cánh cửa phòng cô rồi đứng sừng sững ở đó, các cơ bắp kéo căng lên.

Đinh Hạ Quân ngồi xổm dưới đất, ngước đầu ngơ ngác nhìn anh. Không đợi cô phản ứng, anh lao tới bế cô lên, tránh xa những mảnh kính vỡ.

"Em có sao không? Có bị thương không?" Lúc này, sự chênh lệch giữa hai cơ thể quá rõ ràng. Anh cao lớn, ôm trọn lấy cô như một con mèo, đồng thời kiểm tra xem cô có bị thương hay không, ngoài chuyện đó ra thì anh không màng gì cả.

Đinh Hạ Quân mặt đỏ bừng, khóe miệng giật giật, khó khăn lắm mới nhịn được cười.

“Tôi không sao, anh thả tôi xuống trước đi.”

“Em thật sự không sao chứ?” Hắc Thứ Hựu lo lắng không thôi. Anh vỗ vỗ lưng cô an ủi rồi cẩn thận đặt cô lên giường.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt xa xăm. Cuối cùng thì cô không thể nhịn được nữa, ôm bụng cười nghiêng ngả.

“Tiểu Hạ?” Sao vậy… cô bị dọa đến ngốc rồi hả?

Hai bờ vai Đinh Hạ Quân run lên, cuối cùng cô cũng ngước mặt nhìn anh, rồi lại cười khúc khích. Cô vươn đôi tay run rẩy, lấy chiếc chăn bông nhỏ trên giường đưa cho anh.

“Em không sao thật à?” Anh vẫn còn lo lắng, vô thức cầm lấy chiếc chăn. Nghĩ đến ánh mắt cô vừa nhìn anh, vừa không phải nhìn anh… Muộn rồi, Hắc Thứ Hựu nhìn xuống dưới. Hiếm khi anh - người mặt dày hơn da voi - lại đỏ chín người.

Con mẹ nó!

Tất cả cũng tại thời tiết ở đây. Mỗi năm vào mùa này anh thường du lịch đến những quốc gia có vĩ độ cao, rất ít khi về Đài Loan. Cho dù máy điều hòa trong phòng bật lên 26 độ, anh vẫn không chịu nổi cảm giác oi bức cho nên đã cởi hết quần áo, để trần như nhộng mà đi ngủ. Thêm vào giấc mơ gợϊ ȶìиᏂ vừa rồi, “người anh em” của anh bây giờ kiêu ngạo, trước mặt Đinh Hạ Quân giương cờ chào cô một cách bất lịch sự… thật là mất mặt.

Hắc Thứ Hựu nhanh chóng quấn chăn quanh eo. Chiếc chăn in hình con gấu màu hồng còn vương mùi thơm của cô. Cứ tưởng rằng không thể nào xấu hổ hơn nữa, người anh em vô liêm sỉ lại càng vươn lên cao hơn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cuối cùng anh cũng hiểu thế nào là cảm giác muốn gieo mình xuống sông Đạm Thủy chết quách đi cho xong.

"Xin lỗi, anh ... cái này..." Anh lúng túng đứng đó, không biết phải làm sao, cuối cùng vội vã quay lưng đi.

Đinh Hạ Quân cảm thấy mình thật tệ khi chỉ cười mà không quan tâm đến sự xấu hổ của anh, cho dù cảnh tượng vừa rồi thật sự rất buồn cười.

“Xin lỗi, ngủ ngon.” Hắc Thứ Hựu vừa giận vừa buồn, chỉ muốn về phòng thu dọn hành lý, lặng lẽ rời khỏi nơi đau lòng này, tránh ngày mai phải đối mặt với ánh mắt chán ghét của cô.

Nhưng Đinh Hạ Quân đã đứng dậy ôm chặt lấy anh. Cô mặc áo ngủ rất mỏng, để lộ hai cánh tay trần, thân hình mảnh mai áp sát vào anh, hai tay vòng qua cổ anh. Anh theo bản năng cúi xuống.

Vốn định chạm vào môi anh, Đinh Hạ Quân đột nhiên đổi ý. Nụ hôn quyến rũ rơi xuống yết hầu của anh, nơi nhạy cảm mà những phụ nữ trong quá khứ anh không một ai để tâm. Môi cô tra tấn anh theo cách quen thuộc trong mơ.

Trống ngực anh đập mạnh, đầu anh choáng váng, tai kêu ong ong, cả người như bị sốt, miệng khô khốc. Anh cảm thấy như mình sắp chết trong sự kí©h thí©ɧ và vui sướиɠ cực độ.

Con gấu màu hồng trượt xuống sàn nhà. Người anh em rõ ràng không hài lòng với phản ứng ngu ngơ của anh, nóng lòng muốn phát huy sức mạnh của mình. Cơ thể mềm mại của Đinh Hạ Quân cọ xát vào thân hình cường tráng của anh qua lớp áo mỏng mát lạnh. Trên đời này không có loại tra tấn nào có thể ép con người ta phạm tội hơn thế nữa.

“Tiểu Hạ…” Giọng anh khàn khàn, hơi thở nặng nề. Anh như dã thú sắp điên loạn. Nếu không phải vì sự tự chủ trước nay chưa từng có thì anh đã hoàn toàn mất khống chế rồi.

Đinh Hạ Quân cuối cùng cũng ngửa mặt lên, chấm dứt cuộc tra tấn trên cổ anh. Anh chợt thấy mất mát.

“Anh thấy khó chịu sao?” Vẻ mặt cô ngây thơ dịu dàng, y như trong giấc mộng của anh.

Hắc Thứ Hựu hít một hơi, thần kinh căng lên, mạch máu muốn nổ tung khi bàn tay mềm mại kia cầm lấy vật nóng như sắt nung của anh.

A! Ai nói với anh cô lạnh giá như băng? Cô rõ ràng là yêu nữ thích giày vò đàn ông!

“Tiểu Hạ.” Anh cúi xuống bên tai cô, muốn cầu xin cô nhẹ tay.

Bản năng và ham muốn thúc đẩy anh vồ lấy cô, ăn tươi nuốt sống, làm cho tới khi nào cô khóc lóc van xin anh mới thôi. Nhưng lại có một cái gì đó trong tim quấn lấy anh, trói chặt con dã thú trong anh, tước đi nanh vuốt của anh, ép anh quỳ trước mặt cô xin đầu hàng.

Như chiếc lông vũ rơi trên không, cơn du͙© vọиɠ điên cuồng từ từ hạ xuống, trở nên dịu dàng tha thiết. Anh không vội rút khỏi cô, vật còn hơi cứng chôn sâu trong cơ thể cô như tìm lại tình yêu tưởng chừng đã mất, nguyện không bao giờ rời xa nữa.

Hắc Thứ Hựu cảm thấy như đã chết ngàn lần trong du͙© vọиɠ cuồng nhiệt, để rồi được hồi sinh ngàn lần trong sự dịu ngọt và đón nhận của cô... Anh không phải nhà thơ, không biết dùng từ gì để miêu tả. Anh chỉ biết mình xúc động đến muốn rơi nước mắt, hạnh phúc đến mức muốn hét to lên. Đối với một người đàn ông mà nói, loại cảm xúc này hư hư thật thật, còn du͙© vọиɠ thì đơn giản và dễ nắm bắt hơn nhiều. Nhưng bây giờ trong lòng anh tràn đầy vị ngọt, đầu óc anh lâng lâng mờ mịt, anh không cần biết hư thật là thế nào nữa.

Liệu cô có mắng anh không, nếu bây giờ anh yêu cầu cô chịu trách nhiệm với anh? Anh cười ngốc nghếch, quyết định giữ im lặng, tránh làm hỏng khoảnh khắc tươi đẹp này. Nếu chọc cô giận không chừng còn bị đá ra khỏi phòng, khi đó chỉ có thể trèo lên sân thượng than thở với ánh trăng.

Nằm trong vòng tay anh, Đinh Hạ Quân chuyển sang tư thế quen thuộc. Chân mày cô chợt nhíu lại.

"Sao vậy? Anh làm em đau à?" Anh lo lắng định ngồi dậy, khiến cho nơi riêng tư của hai người va chạm mạnh hơn, và người anh em không biết mệt mỏi của anh lại ngóc đầu dậy.

Đinh Hạ Quân khẽ rên, muốn đẩy anh ra nhưng lại thôi. Cô nhắm mắt nằm yên.

“Nhức đầu quá.” Vừa rồi cô định rót cho mình ly nước ấm để uống thuốc giảm đau, nào ngờ làm rơi cả ly lẫn ấm nước.

“Lại bị đau nửa đầu à?” Anh cau mày, đôi tay khéo léo xoa bóp vai, cổ và đầu cô. Cuối cùng anh nhẹ áp đầu cô vào ngực mình, “Còn đau đầu thì phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Cô không phản kháng, nhắm mắt lại lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh. Lúc này cô như được quay trở về những ngày ấy. Mỗi khi cô bị đau đầu anh đều để cô tựa vào lòng anh, xoa bóp cho cô từng chút. Sau một năm xa cách, cảm giác quen thuộc này khiến lòng cô vừa đau xót vừa chua chát, đôi mắt cũng cay cay. Cô nhanh chóng gác lại mọi suy nghĩ và cảm xúc, để cho cơn mệt mỏi sau cuộc yêu nhấn chìm cô vào giấc ngủ.

Động tác của Hắc Thứ Hựu nhịp nhàng, những ngón tay thành thục ấn huyệt cho cô. Người anh em của anh cũng rất ngoan, không còn muốn lao vào nữa nhưng cũng không chịu rời khỏi nơi mềm mại của cô, để cho anh tận hưởng sự thân mật và yên tĩnh giữa hai người.

Khi hơi thở của người con gái trong lòng trở nên đều đặn, cơ thể thả lỏng, Hắc Thứ Hựu mới biết cô đã ngủ. Anh cẩn thận rút ra khỏi cơ thể cô - người anh em chết tiệt kia lại rục rịch nữa rồi, nhưng anh lại không nỡ làm cô quá mệt.

Ôm Đinh Hạ Quân đang ngủ, anh chợt nhận ra một điều: khi tưởng rằng cô gặp nguy hiểm, anh đã buột miệng gọi cô là "Tiểu Hạ." Cách gọi này nghe êm tai hơn rất nhiều.

Không cần biết lúc trước hai người là gì của nhau, cô chắc chắn rất quan trọng đối với anh. Kết luận này có lẽ hơi tùy tiện, nhưng anh lại thấy rất hợp lý, bằng không làm sao anh lại biết cách ấn huyệt cho cô? Chưa kể người anh em của anh dạo này rất kén ăn... Nghĩ đến đây, Hắc Thứ Hựu trừng mắt nhìn xuống, đã 2 giờ sáng rồi mà còn hưng phấn như vậy?

Anh ôm cô chặt hơn, cạ cạ má vào mái tóc của cô. Ừm, hưng phấn như vậy cũng không khó chịu lắm! Lâu lâu nhịn ăn cũng không tệ, kiềm chế sự ham muốn chiếm lấy cô một chút, để cho cảm giác thân mật này vây quanh họ suốt đêm.

Đinh Hạ Quân vốn sợ lạnh nên vẫn ôm chặt lấy anh. Máy điều hòa chỉ bật đến 27 độ. Cho dù đêm hè nóng đến ngạt thở, cho dù anh cứng đến ngủ không được - tất cả những điều này không còn quan trọng đối với Hắc Thứ Hựu, cũng không vượt quá sức chịu đựng của anh nữa.

Đinh Hạ Quân hiếm khi ngủ đến sáng. Cô thường tỉnh giấc khi mặt trời sắp mọc, sau đó lại ngủ tiếp.

Bầu trời ngoài cửa sổ vẫn mờ mịt, ánh đèn trong phòng đã được anh vặn xuống, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Cô nhìn chằm chằm vào bờ ngực săn chắc trước mặt, các cơ bắp nhẹ nhàng lên

xuống theo hơi thở. Cô đặt tay lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim và nhiệt độ cơ thể anh.

Đây không phải là mơ, anh thật sự đã trở về!

Sự thật khiến cho cô nghẹn ngào, nước mắt chực rơi.

"Ưm, Tiểu Hạ..." Người đàn ông lẩm bẩm trong giấc ngủ. Anh quàng tay gác chân, quấn chặt lấy cô như con gấu túi bám vào thân cây, ngặt nỗi anh là con gấu túi khổng lồ, còn cô chỉ là cây bạch đàn nhỏ bé.

Đinh Hạ Quân hơi giật mình, cảm nhận được nam tính của anh đang dán vào giữa hai chân cô. Cơ thể có chút rạo rực, đầu óc có chút mơ hồ, cô rên nhẹ và rúc vào lòng anh.

Ngay cả khi ngủ anh vẫn xấu xa như vậy, Đinh Hạ Quân thấy buồn cười. Cô áp má vào bờ ngực anh, cảm nhận sự ấm áp và an toàn mà chỉ có anh mới mang lại được cho cô. Cô yên tâm nhắm mắt thϊếp đi trong vòng tay anh.

Hắc Thứ Hựu mơ một giấc mơ thật đẹp. Rạng đông vừa lấp ló, anh cảm thấy sảng khoái đến mức muốn bay lên trời.

Nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngủ say bên cạnh, môi anh lại nở một nụ cười ngốc nghếch. Lần này không phải là giấc mộng xuân nóng bỏng nữa. Trong mơ Tiểu Hạ cùng anh ngắm sao trời trên sân thượng, cùng anh ngồi trò chuyện trong vườn hoa, và còn... anh không nhớ cụ thể, nhưng tóm lại là một giấc mơ ngọt ngào khiến anh vô cùng hạnh phúc.

Khoảnh khắc đó, anh chợt hiểu Tiểu Hạ rất quan trọng đối với anh, không chỉ trong những ngày tháng anh bị mất trí nhớ. Cô đã để lại trong lòng anh một dấu ấn không thể xóa nhòa. Dù thời gian và không gian có chia cắt hai người, dấu ấn ấy luôn rực cháy trong tim anh.

Chẳng lẽ tình yêu chỉ là một chuỗi ký ức thôi sao? Không, nếu có thể tóm tắt trong một vài chữ thì làm sao tình yêu có thể vượt qua thời gian khiến con người tình nguyện hy sinh tất cả?

Phải, anh yêu Tiểu Hạ, yêu sâu đậm! Phát hiện này khiến cho anh, người vốn không tin vào tình yêu, cảm thấy thật kỳ diệu.

Khi Hắc Thứ Hựu cúi đầu nhìn gương mặt đáng yêu đang say ngủ… người anh em của anh lại ngóc đầu dậy. Con sói biếи ŧɦái vô liêm sỉ kia lại bắt đầu tru tréo.

Chiếc chăn mỏng chỉ che từ dưới ngực cho đến phần đùi trên của cô. Ga trải giường tối màu làm nổi bật làn da trắng nõn, rõ ràng là đang quyến rũ anh phạm tội!

Anh mỉm cười tà ác, duỗi móng vuốt định vồ lấy con mồi đang ngủ say. Nhưng con sói trong anh đột nhiên dừng lại.

Khoan đã, Tiểu Hạ tỉnh dậy chê anh có mùi hôi thì sao? Hắc Thứ Hựu tạm thời giấu đuôi sói, bước xuống giường cẩn thận không đánh thức cô. Anh để mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lẻn vào phòng tắm của cô.

Anh nhanh như giặc tắm rửa và xịt chút nước hoa… lúc này anh mới để ý đến cốc nước đặt trước gương.

Trong cốc có hai chiếc bàn chải đánh răng, một cam và một xanh.

Hắc Thứ Hựu biết đó không phải bàn chải đánh răng của người đàn ông khác. Cho dù anh không nhớ nhiều, cũng chưa kịp tìm hiểu đời sống riêng tư của cô, nhưng anh dám chắc cô không có người đàn ông nào khác ngoài anh.

Hai chiếc bàn chải đánh răng bên cạnh nhau. Chiếc màu xanh còn khá mới, hình như chủ nhân vừa mua xong đã vội bỏ đi và không dùng nữa… sống mũi của anh chợt thấy cay cay.

Tiếng chó sủa dưới nhà làm Hắc Thứ Hựu sực tỉnh.

Con khốn này, nếu nó quấy rầy giấc ngủ của Tiểu Hạ, anh sẽ bán nó cho quán nhậu làm thịt!

Anh vội vã đánh răng, kẻo cô bị đánh thức. May là cô chỉ trở mình một chút rồi ngủ tiếp.

Hắc Thứ Hựu kiểm tra khắp người mình xem có thơm không… hay ít ra cũng không có mùi gì khó ngửi. Anh xoa xoa tay rồi quay về phòng ngủ, lộ ra bộ mặt háo sắc, chuẩn bị lao lên giường hôn người đẹp ngủ trong rừng.

Mỗi lần ân ái Tiểu Hạ sẽ được thỏa mãn 100% - đó chính là mục tiêu của anh. Chỉ có vậy cô mới không đá anh.

Anh híp mắt nghĩ đến ngày nào đó bị cô đá, trong lòng thoáng một tia u ám... Không sao cả, từ nay trở đi anh sẽ là một người tình tuyệt vời không có chỗ nào chê được, hehehe...

Bóng người cao cao tiến đến gần Đinh Hạ Quân, bước đi uyển chuyển như báo gêpa. Gương mặt người đó lạnh lùng, trong đầu toàn là những ý nghĩ đen tối.

“Tiểu Hạ, cục cưng à, dậy đi…” Anh cúi xuống nhìn khuôn mặt mềm mại của cô. Yêu đến chết đi được, hôn trộm một cái trước đã!

Đinh Hạ Quân đang mơ màng thì nhìn thấy một cái đầu heo đang tiến lại gần cô với nụ cười háo sắc. Cô chợt tỉnh ngủ, tung ra một cú đấm móc ngang bằng tay phải!

“A!" Hắc Thứ Hựu bị va vào cằm, suýt chút nữa cắn trúng lưỡi. May là cô kịp thời nhận ra cái đầu heo trước mắt, cho nên chưa sử dụng chiêu Vô Ảnh Cước.

"Anh đang làm gì vậy?" Cô giận dữ hỏi. Tuy biết rằng đánh người là sai, nhưng nếu anh không vô cớ đè lên cô lúc cô đang ngủ thì cô cũng không có phản ứng gay gắt như vậy.

“Hôn em chào buổi sáng.” Hắc Thứ Hựu ôm lấy cằm, ra vẻ đáng thương.

“Tôi còn chưa đánh răng.”

“Không sao, anh đã đánh răng rồi.” Nói xong anh lại lao tới.

“Ý tôi không phải vậy!” Đinh Hạ Quân một tay che miệng, cố gắng đẩy anh ra, nhưng anh lại như con sói không hiểu tiếng người, ép cô ngã xuống giường.

“Vậy thì là gì?” Hắc Thứ Hựu dùng lưỡi chạm vào bàn tay cô, “Cho anh hôn một cái.”

Đinh Hạ Quân vừa tức giận vừa buồn cười. Người đàn ông trên người cô trông thật lưu manh, đã vậy còn chu môi làm nũng với cô.

“Hắc Thứ Hựu!” Anh có biết xấu hổ là gì không? Nhưng nghĩ lại, anh vốn là mặt dày mà.

"Đừng ngại! Để anh… Ụ!" Cô xuất chiêu Vô Ảnh Cước, Hắc Thứ Hựu ôm bụng nằm lăn trên giường.

Ban đầu Đinh Hạ Quân cảm thấy có lỗi, nhưng tên này háo sắc như vậy, cô vì tự vệ mà thôi.

“Hỏng rồi.” Người đàn ông da mặt cực kỳ dày ôm lấy người, giọng run run.

“Đừng có giở trò!” Cô bực bội nói: “Tôi chỉ đá vào bụng anh thôi mà.”

“Hỏng thật rồi…” Anh rêи ɾỉ, “Anh không thể làm em sung sướиɠ được nữa, Tiểu Hạ ơi.”

“Hỏng cũng tốt. Anh còn dám nói!” Cô giận thật rồi. Nhưng nghĩ đến cú đá vừa rồi quả thực có chút mạnh, cô hơi nhượng bộ: “Để cho tôi xem.”

Cô đến bên giường, ngồi gần đến mức hai người có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau. Hắc Thứ Hựu ngẩng đầu lên, một tay nắm lấy chiếc vòng bằng da trên cổ tay trái.

“Hỏng.” Anh chỉ vào chỗ dây đeo bị đứt.

Đinh Hạ Quân nhất thời không nói nên lời.

"Chiếc vòng này đã được Vu sư của bộ tộc Vô Danh làm phép, người mang nó sẽ được như ước nguyện. Vốn dĩ anh không có ước nguyện gì, nhưng bây giờ lại mong... Này Tiểu Hạ, em đi đâu vậy?"

"Đi ngủ." Không muốn đôi co với tên điên này, cô nằm xuống giường, túm lấy chăn mỏng quấn chặt quanh mình.

“Để anh hôn em trước rồi ngủ.” Hắc Thứ Hựu lại ức hϊếp cô, lần này dùng tay chân bó cô lại như đòn bánh tét.

“Anh đáng ghét!” Tại sao anh cứ đòi hôn cho bằng được? Anh có biết phụ nữ sợ nhất là bị đàn ông nhìn thấy mái tóc rối bù vào bộ mặt lèm nhèm khi mới ngủ dậy không? Cô giận dỗi chui vào trong chăn bông.

"Đừng như vậy! Anh súc miệng rồi, còn xịt nước hoa. Em ngửi thử đi." Hắc Thứ Hựu miệng nói, hai tay không rảnh rỗi, bóc từng lớp vỏ “bánh tét," cho tới khi người con gái nhỏ lại một lần nữa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dưới thân anh. Chiếc chăn mỏng bị thẳng tay ném xuống giường.

"Hắc Thứ Hựu!"

"Tiểu Hạ bé yêu! Đừng hét to như vậy. Khi nhớ đến anh, hãy gọi thật khẽ trong lòng. Cho dù anh có ở chân trời góc bể cũng sẽ lăn tới bên cạnh em... Ụ!” Cái bụng của anh lại bị tấn công nữa rồi.

“Anh có tin tôi cho nó hỏng thật hay không?”

Hắc Thứ Hựu như núi Thái Sơn, không hề lung lay. Nụ cười của anh khiến người ta muốn đấm vào mặt, “Thì ra em vẫn lo nó bị hỏng.” Câu nói kế tiếp của anh làm cô ngượng chín người: "Đừng lo, người anh em của anh rất cứng rắn, không dễ gì bị gãy. Anh sẽ chứng minh cho em thấy ngay."

“Không cần!” Cô cảm thấy rất rõ rệt “nó” đang rất hưng phấn. Cô muốn quay đầu đi, nhưng anh đã lợi dụng cơ hội này cúi xuống giữ lấy môi cô…

Trong cơn đê mê, suy nghĩ của anh trở nên mơ hồ. Anh chỉ biết nếu được chọn một cái chết huy hoàng nhất, anh sẽ chọn chết ở trên giường, ở trong Tiểu Hạ. Khi hai người cùng nhau đạt cao trào, cô là của anh, anh cũng là của cô, và họ sẽ ở bên nhau mãi mãi... mãi mãi không rời.