Chương 17: Anh phải làm sao mới phải đây?

Đàm Đình nhìn chằm chằm vào mắt Đàm Kha, một lúc sau anh mới buông tay ra, đứng dậy kéo cô dựa vào tường.

Từ khi anh chạm vào người thì nước mắt của cô đã rơi như mất kiểm soát.

Đàm Đình nhìn đến phiền lòng, cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, thiêu đốt anh đến mức mất hết lý trí.

Người cô rất mềm mại, ngay khi anh buông tay ra, toàn bộ cơ thể cô trượt xuống, như thể không có xương.

Đàm Đình không nhìn được nên đã giơ chân lên và dùng mũi giày đá cô, đỡ lấy vòng eo xiêu vẹo của cô.

"Khép chân lại, thẳng lưng lên, không cho phép ngồi xuống."

Cả người Đàm Kha đều trần trụi, khi cô thẳng lưng, bộ ngực lộ ra hoàn toàn, không biết đầṳ ѵú đã dựng lên từ khi nào, vì chưa từng bị ai chạm vào nền vẫn còn hồng hào, nửa kín nửa hở, bị tóc cô che một nửa. Nhìn xuống dưới một chút, vì hai chân khép lại nên vùng mềm mại bên dưới cũng bị kẹp chặt. Nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy làn da đỏ bừng, rất non nớt và không có lông, không biết là cạo hay trời sinh đã như vậy.

Đầu óc Đàm Đình ong ong, anh phát hiện mình không thể xem được nữa.

Dươиɠ ѵậŧ dưới háng anh đã có phản ứng, từ lúc anh bước vào đến giờ, nơi đó vẫn luôn ngo ngoe rục rịch.

Trừng phạt cô thế này, không biết người khó chịu là anh hay là cô nữa.

Đàm Đình hít một hơi thật sâu, đè nén du͙© vọиɠ quấy phá, váy của Đàm Kha bị ném xuống chân giường, Đàm Đình vươn tay lấy rồi ném vào người cô.

"Một giờ, quỳ xong thì tự mặc quần áo vào."

"Ba…"

Cô kêu lên, duỗi tay ra muốn đỡ lấy anh.

Đàm Đình rút cáp sạc ra khỏi ổ cắm, trói hau tay Đàm Kha ra sau lưng.

"Câm miệng."

Đàm Kha ngẩng đầu, không dám nói thêm gì nữa.

Có phải đây mới là bộ mặt thật sự của anh không?

Thật sự… ba.

Khi trói cô, Đàm Đình phải cúi người xuống.

Đột nhiên khoảng cách giữa hai cha con thu hẹp lại, cô thở gấp, ngực run lên, không biết là vì khóc hay vì điều gì khác.

Cho đến khi anh đứng dậy, cô vẫn còn thở hổn hển, mặt nóng bừng.

Đàm Đình không muốn suy nghĩ nhiều nữa, vội dời ánh mắt đi nơi khác, ngồi trở lại trên ghế sô pha, không nhìn cô nữa.

Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nức nở của Đàm Kha. Sau đó, cô ngừng khóc, mím môi, dù có khóc hay không thì ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo anh.

Đàm Đình muốn ra lệnh cho cô nhắm mắt lại.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không lên tiếng.

Đàm Kha quỳ ở trong góc tường, bên ngoài không thấy được.

Điều này có nghĩa là giờ phút này cô chỉ khoả thân trước mặt Đàm Đình.

Lộ ngực, lộ eo…

Chỉ cần anh muốn nhìn, mỗi tấc trên cơ thể cô đều có thể bị anh nhìn thấy, cho dù anh có bắt cô tách hai chân ra để lộ khe huyệt thần bí, cô cũng sẽ không phản kháng.

Nhưng anh sẽ không làm thế.

Ít nhất không phải hôm nay.

Cái này, làm thế nào mới phải đây?