Chương 7: Hắn là ai?



Đàm Kha ngồi lui vào bên trong sô pha thêm một chút, cô ôm đầu gối, dùng đôi chân trần trụi dẫm lên mép sô pha. Cô vừa ngồi xuống, cặp đùi dưới chiếc váy lập tức lộ ra, hai chân kề sát nhau, dưới ánh sáng tối của phòng khách, bóng râm che giữa hai chân như muốn chặn lại tầm mắt muốn nhìn trộm nơi kia.

Đàm Đình châm điếu thuốc.

Anh ném chiếc bật lửa lên trên bàn, bàn trà được làm bằng pha lê, khi chiếc bật lửa plastic được ném lên phát ra một âm thanh trầm đυ.c.

Kỳ thực động tĩnh kia không tính là lớn, chỉ là phòng khách quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả động tĩnh kia cũng khiến người ta cảm thấy chói tai.

Tóc cô buông xõa, quá dài, dài đến tận thắt lưng.

Nhà trường cũng không quan tâm?

Đàm Đình nhớ rõ khi anh còn đi học, tóc dài quá mang tai sẽ bị chủ nhiệm lớp lôi lên cạo trước bục giảng.

Cảm giác cáu kỉnh trong anh lại nổi lên, xen lẫn một số cảm xúc xung động không thể giải thích được.

Đàm Đình hít một hơi thuốc thật sâu, mở miệng: “Ba đã thấy video mà con gửi cho ba.”

Đàm Kha không nói lời nào.

Cô thậm chí còn chưa làm ra động tác gì quá lớn, chỉ là hai mắt càng ngày càng hạ thấp, không biết đang nhìn gì.

“Đàm Kha, ba không phản đối chuyện con yêu đương, nhưng cái gì nên làm cái gì không nên làm, không phải con biết rõ sao?”

Anh vẫn không thể kiềm chế được, trước đó anh vốn muốn đè nén tính tình nóng nảy giảng một chút đạo lý cho cô hiểu.

Nhưng khi mở miệng lại nghĩ tới video kia, khí huyết trong cơ thể anh lại dâng lên, những cảm xúc mất khống chế không ngừng kí©h thí©ɧ dây thần kinh vốn đã căng thẳng suốt ba ngày của anh.

Đàm Đình nhìn chằm chằm vào Đàm Kha, đôi mắt sắc bén âm trầm khiến khiến người ta sợ hãi.

Lông mi của cô đang run, trừ cái này ra thì không có phản ứng khác.

Cô dường như đang dùng sự im lặng để đối kháng với anh.

Phản kháng cái gì chứ?

Cô còn cảm thấy mình có lý à?

“Đàm Kha.”

Đàm Đình gọi cô, chỉ một tiếng nhưng lại khiến cho lông mi của cô run càng thêm lợi hại hơn, như là lá cây bị gió thổi lay động, dáng vẻ muốn rơi lại không rơi được, cứng cỏi lại yếu ớt.

“Video đó gửi cho ai?”

“Con với hắn đã làm gì rồi?”

Im lặng, im lặng, vẫn là sự im lặng.

Đàm Đình nhẫn nại tới cực hạn rồi.

Anh đứng dậy, hai ba bước đi đến trước mặt Đàm Kha.

Cho đến khi tới gần, bóng của người đàn ông hoàn toàn bao phủ xuống dưới, mang theo cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông.

Đàm Kha nắm chặt ngón tay, kẹp chân càng chặt hơn.

Một dòng nước vừa ướŧ áŧ vừa nóng chảy ra chậm rãi thấm ướt qυầи ɭóŧ của cô, chỉ một lát sau đã khiến cho lớp vải dệt ở nơi đó ướt sũng.

Đàm Đình tất nhiên không biết con gái mình có phản ứng này.

Anh làm sao có thể biết được...

Anh có dáng người cao lớn, khiến Đàm Kha ở trước mặt anh trông càng có vẻ nhỏ gầy lại yếu ớt.

Thật sự giống như lá cây kia, tùy tiện cũng có thể hái được, hai ba cái xé thành mảnh nhỏ, dễ dàng chà đạp dưới chân.

Anh cụp mắt lẳng lặng nhìn đứa nhỏ trước mặt.

Anh có thể nhìn ra được cô đang sợ hãi, sợ hãi đến run rẩy, thân thể vì sơj hãi mà căng thẳng theo, sợ hãi đến, muốn khóc.

Nhưng đã tới nông nỗi này rồi, cô vẫn còn không chịu mở miệng?

Đàm Đình nói: “Đưa di động cho ba.”

Lần này, cô có phản ứng.

Không phản kháng, không níu kéo.

Đàm Kha duỗi tay đưa điện thoại cho anh, tay cô chỉ đυ.ng phải lòng bàn tay anh, rất lạnh.

Đàm Đình bị lửa đốt càng thêm lợi hại hơn.

Đàm Đình hỏi: “Mật khẩu?”

Đàm Kha trả lời: “0703”

Đàm Đình lại nhìn về phía cô, ngày 30 tháng 7, là sinh nhật của anh.

Đây là trùng hợp sao?

Đàm Đình qua loa mở máy, di động của Đàm Kha trống không, bất luận là WeChat QQ, không hề thấy đối tượng khả nghi dù chỉ một chút.

Cô biết anh muốn kiểm tra cô, cho nên đã xóa hết tất cả nhật ký từ trước?

Nghĩ chu đáo như vậy, cô đang bảo vệ ai đây?

Đàm Đình trầm mặt, anh mở lại WeChat của Đàm Kha, giao diện của WeChat chỉ có một mình anh được ghim cố định ở trên đầu.

Đàm Kha ghi chú cho anh: Ba Ba ❤.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~