Chương 14

Chrollo rất giỏi thao túng lòng người, Uvogin và Nobunaga lại là kiểu não phẳng, cho nên sau khi bị Chrollo đánh bại, hai người không phục, đòi tỷ thí lại và rốt cuộc lại bị Chrollo dụ dỗ nhập bọn luôn chỉ bằng đôi ba câu nói.

Feitan thấy vậy chỉ bĩu môi nhưng cũng không phản đối. Hắn xách cổ áo Du Quai lên về phòng chơi điện tử.

Tới bữa tối, không biết Chrollo mò đâu ra được chai rượu, Uvogin và Nobunaga vui mừng vô cùng, liên tục cụng ly Chrollo. Du Quai ngậm thìa nhìn họ tu từng chén từng chén rượu, cũng thò tay định lấy nột chén nhưng bị Feitan hất ra.

Du Quai nghiêng đầu nhìn Feitan, bị hắn lườm cho: " Lo mà ăn cho hết cơm của mình đi, không được uống rượu."

Pakunoda vội vành dỗ dành Du Quai:" Nào, Tiểu Quai, có đùi gà nè, lại đây chị đút cho."

Du Quai cũng không phải rất muốn uống rượu, nên nó cũng không để ý nữa mà quay sang há miệng chờ Pakunoda đút ăn.

Cả người Uvogin đã tỏa mùi cồn, hắn đặt mạnh chén xuống bàn cười sảng khoái :" Dù không phục, nhưng tôi vẫn phải công nhận cậu rất mạnh đấy Chrollo. Không hổ danh Huyết Đồng ha ha ha!"

Lời vừa dứt, cả căn phòng liền chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng cười của Uvogin và Nobunaga. Rốt cuộc cả hai phát hiện ra điều bất thường, Nobunaga cảnh giác nắm chuôi kiếm :" Sao vậy? Có vấn đề gì à?"

Chrollo nhã nhặn cười :" Nhắc mới nhớ, hình như chúng ta vẫn chưa chính thức giới thiệu nhau thì phải. Tôi là Chrollo, hai quý cô đây là Pakunoda và Machi." Anh chỉ về phía Feitan và Du Quai:" Vị này là Feitan và ....... Huyết Đồng, Du Quai."

Du Quai nghe nhắc tên mình liền lễ phép ngẩng đầu chào hỏi :" Xin chào, em là Du Quai."

Lời đáp nó nhận lại được không phải là lời giới thiệu lịch sự, ngược lại, Uvogin vỗ bàn khiến nó kêu rầm môt tiếng rồi vỡ vụn:" Đùa nhau à, thành nhãi này mà là Huyết Đồng?!"

Nobunaga cũng lạnh lùng nhìn Chrollo:" Dù chúng tôi đánh không lại cậu, nhưng dám giở trò đùa cợt thì....."

"Hoàn toàn là sự thật." Chrollo nghiêm túc nói :" Du Quai là Huyết Đồng, hơn nữa, tôi cũng không phải là đối thủ của em ấy."

Feitan cười lạnh:" Không phục thì thử chút xem, Du Quai, xử lý họ đi."

"Uhm."

Bàn bị sập, bữa tối của Du Quai cũng đã đổ đầy đất. Nhưng ban ngày Du Quai đã ăn rồi, không đói, nên nó cũng không giận, không định gϊếŧ họ. Nhưng Feitan bảo nó gϊếŧ, Du Quai cũng không có ý kiến gì. Nó vừa gật đầu, bóng dáng liền biến mất, ngay sau đó là âm thanh lanh lảnh của binh khí va chạm, Du Quai xuất hiện sau lưng Uvogin, gáy của Uvogin bị kiếm rạch ra một vệt máu, Nobunaga cầm đao chặn sau lưng Uvogin, mồ hôi lạnh toát đầm đìa.

Uvogin sờ cổ, thấy máu dính đầy bàn tay, hung dữ quay sang phía Du Quai :" Thành nhóc chết tiệt!"

Bóng hình Du Quai lại lóe lên, xuất hiện trên vai Uvogin, trường kiếm quét ngang, mũi kiếm lạnh lùng đâm xuống cổ họng hắn. Uvogin phản ứng rất nhanh, vội vàng lấy tay ra đỡ, căng hết bắp thịt trước khi thanh kiếm có thể đâm xuyên qua cả cánh tay, mũi kiểm dừng sát cổ hắn.

Nobunaga theo sát chém về phía Du Quai, nhưng nó đã nhảy ra, kiếm bị Uvogin nắm mất, nên nó đành buông tay. Nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, nó nhìn Uvogin nghiến răng rút thanh kiếm ra ném sang một góc xa, lắc cánh tay tuôn máu của mình hưng phấn kêu lên:" Ha, lại đây đi nhóc con, ta sẽ cho ngươi ra bã."

Du Quai giơ hay tay khoanh chéo trước ngực, bộ dáng trông rõ ngoan quan sát Uvogin. Nó đang tìm kiếm nhược điểm ám sát, hoàn toàn không phản ứng tới lời lẽ đó. Feitan nhíu mày, hừ lạnh, nắm chặt chuôi đao ngang hông.

Du Quai bước hai bước sang bên, mũi kiếm của Nobunaga chuyển dời theo nó, Du Quai dừng lại, di chuyển sang hướng ngược lại. Hai người này dù rất lợi hại, nhưng vẫn gϊếŧ được. Nhưng khi họ đứng cạnh nhau hợp tác hỗ trợ phòng thủ cho nhau khiến cho Du Quai khó tìm được sơ hở.

"Nhóc con, nếu không lên thì ta cũng sẽ không khách khí."

Uvogin là người đầu tiên mất kiên nhẫn, thấy Du Quai không công kích, liền giơ nắm đấm lao về phía nó, Nobunaga theo sát hắn. Du Quai lui về phía sau hai bước, cuộc đột kích bất ngờ như vậy mà vẫn không tìm thấy kẽ hở nào, quả thật hai người này phối hợp với nhau quá tốt. Nó chỉ có thể lùi lại bên tường, tránh thoát đòn tấn công của hai người. Bức tường bị phá thành một lỗ thủng khổng lồ, nhưng Du Quai lại không thấy đâu.

Uvogin cẩn thận nhiền xung quanh, khó hiểu gào lên :" Đi đâu mất rồi? Nhãi con chết tiệt đấy bỏ trốn rồi sao? Đậu!"

"Không Uvogin, nó vẫn còn ở đây, cẩn thận."

Nobunaga đứng trong tư thế phòng thủ, cau mày. Dù không cảm nhận được tí gì hơi thở của nó, nhưng hắn dám khẳng định rằng thằng nhóc vẫn còn ở trong căn phòng này. Nhưng tại sao lại không thấy ở đâu?

Sự biến mất đột ngột của Du Quai khiến mọi người đều hoảng sơ, Feitan rút đao, giọng nói khó dấu sự lo lắng :" Chuyện gì vừa xảy ra?"

Chrollo im lặng chốc lát, rồi thở dài, trong mắt mang theo sự ca ngợi:" Chi khúc ( 肢曲- zhī qǔ)."

"Sao cơ?"

"Đó là chiêu thức ám sát." Chrollo giải thích cho Feitan:" Ngưng thở, lợi dụng bóng tối và điểm mù của đối thủ để ẩn thân. Dù là thuật ám sát kinh điển, nhưng không mấy người có thể làm được như em ấy, thậm chí đến chúng ta còn không thể phát hiện được." Mắt Chrollo đầy tham cứu, hiên nhiên anh đang rất có hứng thú với phương pháp ẩn náu của Du Quai. Ngẩng đầu nhìn Nobunaga và Uvogin đang cẩn thận đề phòng, anh bỗng ồ lên:" Nếu vậy, hẳn Du Quai đến từ một gia tộc sát thủ rồi."

Mắt Feitan lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nắm chặt tay. Pakunoda vì chăm chú nghe Chrollo nói nên cũng không nhận ra điều này, còn nhiệt tình hỏi:" Một gia tộc sát thủ không dễ gì vứt bỏ thành viên của mình, nếu vậy thì Du Quai không phải là bị vứt bỏ ở Phố Sao Băng mà là do đi lạc sao?"

Pakunoda rất thích Du Quai, dù đứa bé này rất nguy hiểm, nhưng bình thường lại vô cùng đáng yêu, như con thú con vậy. Vì vậy Pakunoda chỉ mong muốn điều tốt nhất cho Du Quai, tối thiểu trong mắt cô, Du Quai có nhà, dù là một gia tộc sát thủ, còn đỡ hơn là ở lại Phố Sao Băng. Cô chân thành hy vọng Du Quai thật sự là bị lạc đường, có lẽ sẽ có người đến đón nó.

Cô tràn đầy mong chờ hỏi Chrollo, Pakunoda khó hiểu nhìn Chrollo thở dài rồi đột ngột đẩy cô sang một bên, được Machi đỡ lấy. Pakunoda hoảng sợ nhìn chiếc ghế mình vừa ngồi đã gãy vụn. Feitan tay cầm đao, lạnh lùng nhìn cô, toàn thân đằng đằng sát khí.

"Con đàn bà chết tiệt, chán sống rồi à?"