Chương 16

Vì là người máy chiến tranh nên khi được tạo ra, nó cũng không được nhập vào 3 điều luật của người máy. Không ai biết đêm hôm đó, tiến sĩ Selma đã âm thầm nhập một lệnh mới: Dù bất cứ lúc nào, bảo vệ chính mình vẫn là quan trọng nhất.

( Điều luật người máy của nhà văn Issac Asimov:

Điều 1: Trong bất cứ trường hợp nào người máy cũng không được gây thương vong cho con người, hoặc thấy người lâm nạn mà khoanh tay đứng nhìn.

Điều 2: Trong mọi trường hợp, người máy phải phục tùng mệnh lệnh của con người, nhưng khi mệnh lệnh đó trái với điều 1 thì cho phép không thi hành.

Điều 3: Dưới tiền đề không làm trái với quy định ở điều 1 và điều 2, người máy có quyền bảo vệ bản thân mình.)

Về sau, người trong phòng nghiên cứu đã theo tình huống mà đặt mã lệnh mới cho các người nhân tạo:" Bảo vệ đồng bạn loài người bằng mọi giá."

Đời thứ nhất chưa từng nhận nhiệm vụ, không hiểu. Đời thứ 3 và 4 hoàn toàn bỏ ngoài tai, không gϊếŧ đồng bạn đã là may. Chỉ có đời thứ 2 là Du Quai ngoan ngoãn nghe lệnh. Loài người là sao Du Quai không phân biệt được, nhưng đồng bạn thì Du Quai hiểu. Vì vậy, dù không thân thiết gì với Chrollo, nó vẫn sẽ liều mạng bảo vệ anh.

Mã lệnh yêu cầu như vậy.

Thế tại sao Feitan lại tức giận nhỉ?

Bình thường, Du Quai mà chịu đi cứu mọi người, các nhân viên trong phòng thí nghiệm sẽ vui sướиɠ vô cùng, thâm chí ôm nhau hô hào:" Tuyệt vời rốt cuộc chế được một người nhân tạo bình thường!"

Đương nhiên, cảm động là sao Du Quai không hiểu, tức giận Du Quai cũng không biết nốt, mà nó cũng chẳng quan tâm. Nhưng lần này Feitan có vẻ giận lắm, hắn xanh mặt mãi, cứ ngồi gõ trán Du Quai:" Ngu ngốc, ngu ngốc, không có não, muốn chết thế thì đi chết luôn đi!!!!"

"Ah." Du Quai ngoan ngoãn đáp, nằm dụi dụi trên cái gối mềm nhũn.

Lúc cứu Chrollo, không biết bị dính đòn tấn công gì, lưng bị thương rất nặng, dù không cảm giác được đau đớn, nhưng tiêu tốn rất nhiều năng lượng, phải ăn cả một thùng bánh mì to đùng Feitan đi cướp về mới đỡ. Vừa ăn vừa nghe Feitan mắng, không có dịch chữa trị và bình ngâm dịch dinh dưỡng thật là khó chịu quá đi.

Nghĩ thầm vậy, Du Quai ngáp một cái, theo thói quen lăn một cái vào ổ chăn, bị Feitan hung hăng đè lại: "Ngu ngốc, đang bị thương ở lưng thì nằm yên cho ta! Không xử lý ngươi luôn giờ!"

"Ah." Du Quai chui trong ổ chăn, nhắm mắt lại: "Feitan ngủ ngon."

Feitan gõ trán nó, thấy thằng nhóc thở đều đặn, biết là nó đã ngủ, mới lẩm bẩm nói thầm:" Ngu ngốc!" Đứng dậy xuống tầng.

Tòa nhà là nhà máy cũ bỏ hoang, không có sàn gạch, tầng dưới chồng chất đá vụn, món đồ nội thất duy nhất trong nhà chính là chiếc giường nhỏ của Du Quai, đệm và chăn mềm cũng là mới cướp về.

Mọi người ngồi tán loạn trên những đống đá, người quấn băng vải nhuốm máu, Feitan nhảy xuống, mọi người đều quay sang nhìn, Chrollo hỏi: "Du Quai sao rồi?"

Feitan hừ lạnh một tiến rồi mới đáp: "Không chết được, đang ngủ."

"Vậy à."

Thấy biểu lộ lo lắng rồi nhẹ nhõm thở phào của Chrollo, Feitan cũng giảm bớt địch ý. Hắn tùy ý ngồi lên một tảng đá, hỏi Chrollo:" Giờ làm gì? Khu trưởng Khu 10 đã chết hẳn chưa?"

"Chưa." Chrollo lắc đầu,"Tôi vừa tra được tin mới, Khu trưởng đang hôn mê, nhưng chưa chết."

Chrollo thay quần áo, tóc vuốt ngược, lập tức trông trưởng thành hơn hẳn, khí chất cứ như một người khác hoàn toàn, nên khi anh đến gần nhà Khu trưởng dò xét cũng không bị nhận ra.

"Tch!" Feitan gắt lên, mặt lạnh hỏi:" Giờ thì làm sao? Có cần chạy trốn không?"

Giường như trừ chạy trốn họ cũng không còn cách nào khác. Dù Khu trưởng đã chết hay chưa, lấy thực lực của họ bây giờ cũng chỉ có cách duy nhất là chạy........... Feitan nhìn về phía Chrollo.

"Sức mạnh mấy tên đó dùng rốt cuộc là thứ gì?"

"......" Chrollo nhìn Feitan, cười cười," Không hổ là Feitan, đây cũng là điều tôi định nói."

"Theo tôi biết, sức mạnh đó được gọi là Niệm, là loại năng lượng đặc biệt phát ra từ bên trong cơ thể. Cách dùng được chia theo cách chiến đấu, xem ra là chia thành Hệ điều khiển, Hệ phóng xạ, Hệ cường hóa và Hệ cụ thể hóa." Chrollo cười nói với mọi người đang nghiêm túc lắng nghe. "Đây là kết quả phân tích và tình báo của riêng tôi, không hoàn toàn chắc chắn. Tôi nghĩ vẫn còn có hệ khác, nhưng tôi chưa được thấy, thông tin chưa hoàn chỉnh."

"Ông đây đếch quan tâm đến mấy cái hệ hiếc gì. Chrollo, làm sao để có Niệm?" Uvogin hưng phấn hỏi.

Chrollo cười cười:" Cái này tôi cũng không rõ."

"Nói thế thì có tác dụng gì." Nobunaga thất vọng nói. "Rốt cuộc chúng ta cũng chẳng có được nó."

"Thật ra ban đầu tôi cũng cho rằng Du Quai biết Niệm. Năng lực lấy kiếm ra từ không trung như vậy rất giống Hệ cụ thể hóa, nhưng có vẻ là không phải." Chrollo hơi tiếc nuối, dù cho có thật là Niệm đi nữa, lấy trí thông minh của Du Quai cũng chẳng giải thích nổi làm sao để có sức mạnh đó.

"Ah, vậy ra đây mới chính là mục đích của ngươi khi tiếp cận bọn ta." Feitan nheo mắt, rất nguy hiểm rút đao."Du Quai không có thứ ngươi muốn, thật đáng tiếc!" Tên khốn, uổng công hắn coi tên này là đồng bạn của mình, thì ra là tiếp cận bọn họ với mục đích bẩn thỉu, muốn chết sao!

"Ban đầu là vậy." Chrollo ung dung cười:" Tôi quả thật có coi hai người là đồng bạn chân chính, hơn nữa tôi đã........"

"Bớt già mồm đi!" Feitan nhảy lên, giơ đao.

"Tìm ra phương pháp có Niệm."

".........!" Thanh đao dừng khựng lại sát trán Chrollo, Feitan nhảy xuống đất, hất đao, đao phong tạo một vết tích dài trên mặt đất. "Cho ngươi cơ hội cuối, nói!"

Chrollo vẫn bình tĩnh cười, rút một mảnh giấy trắng gấp cẩn thận trong túi áo ra:" Tờ giấy nào có ghi tên những người mới có Niệm trong các khu. Khu 10 phố 9, Jackie, vốn là người bình thường, tính tình hèn nhát. Nửa tháng trước bỗng như có thần lực, gϊếŧ không ít người, được trưởng Phố 9 thu làm thuộc hạ." Chrollo nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, nhếch mép:" Tôi nghĩ hắn vẫn chưa học được hết về Niệm đâu."

"Hơn nữa hắn hẳn vẫn chưa mạnh." Uvogin nhe răng cười to.

"Tôi sẽ khiến hắn phải nói ra tất cả." Feitan thị huyết liếʍ môi.

Từ khi xác nhận Du Quai không có Niệm, Chrollo đã bắt đầu chuẩn bị mọi thứ. Thời khóa biểu hàng ngày của Jackie, Chrollo cũng đã thuộc lòng, đêm nay thừa dịp Khu 10 còn đang náo loạn, chỉ để lại Pakunoda trông Du Quai, Chrollo dẫn bốn người còn lại ra ngoài.

Khi Du Quai tỉnh lại, trời đã gần sáng, nó nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, dụi mắt ngồi dậy. Chưa bổ sung đủ năng lượng, đói quá.

Nghĩ vậy, nó tiếp tục dụi mắt, gọi:" Feitan, em đói!"

Không ai trả lời, Du Quai nhảy xuống giường, đi xuống tầng 2, Paknoda lập tức chạy lại đỡ nó. "Du Quai, em dậy làm gì? Vết thương có đau nữa không?"

"Pakunoda, em đói." Du Quai nói.

"Ah............" Pakunoda ngẩn người, "À đúng rồi, chị có một trái táo đây, em ăn tạm rồi chị kiếm thêm thức ăn cho em nhé."

Đưa trái táo cho nó, thấy bé con nhận lấy, ngoan ngoãn ngồi trên sàn gặm táo, Pakunoda thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu nó:" Cảm ơn em đã cứu Chrollo."

Du Quai nhìn cô, không hiểu vì sao cô lại cảm ơn. Nó cúi đầu tiếp tục gặm táo, bỗng tai giật giật, đứng dậy.

Cửa bật mở, Chrollo và Feitan xông vào, mặt đầy vui mừng. Theo sau là Uvogin, đang vác một cái bao tải hình người, cười to:" Ha ha ha, không ngờ lại dễ vậy, tên này quá yếu."

"Ngưng tự đắc, nếu không nhờ tao đánh ngất nó kịp, chậm như mày đã để nói gọi thêm trợ giúp rồi."

"Cái gì cơ?! Muốn ăn đòn à?!"

"Chơi luôn mày nghĩ tao ngán mày!"

"Câm mồm, hai thằng kia! Mang hắn vào phòng." Mắt Fetan khó dấu sự hưng phấn, giật giật ngón tay:" Ta sẽ thẩm vấn hắn."

Lúc Feitan quay qua, Uvogin đang đứng trước mặt hắn, chặn mất Du Quai. Bé con mồm nhai táo, chưa kịp chào, đợi nó nhai xong táo định chào buổi sáng Feitan, Chrollo xoa đầu nó nói:" Ngoan, giữ trật tự bọn anh có việc quan trọng phải làm." Giọng nói cũng tràn đầy vui sướиɠ.

"Uhm." Du Quai gật đầu, ngoan ngoãn không nói gì thêm.

Thấy Chrollo vào phòng, Pakunoda hưng phấn hỏi Machi:" Có thành công không?"

Du Quai cũng lẽo đẽo theo vào phòng.

Phòng đầy mùi máu, Du Quai thấy một người đàn ông trung niên bị trói trên ghế, tay chân máu me bê bết. Feitan cầm giao, sát khí đằng đằng hỏi:" Có chịu khai không?"

Du Quai nghiêng đầu, không chỉ Feitan mà cả Chrollo và những người khác cũng chăm chú nhìn người đàn ông, khuôn mặt sát khí, như hận không thể tự tay gϊếŧ người này.

Làm một đồng bạn tốt, dù bị thương Du Quai cũng muốn giúp mọi người. Vì vậy nó dùng chút sức mạnh còn lại, xoay tay rút kiếm, bổ về phía người đàn ông.

"............!!"

Giải quyết trong 1 hit, Du Quai rất hài lòng, cũng hao hết thể lực, nói với Feitan đang thẫn thờ đứng bên cạnh:" Feitan ngủ ngon." Sau đó nhanh chóng chạy lên tầng, lăn trên gường một vòng, đặt đầu lên gối mềm, dụi dụi, ngủ.

Dưới lầu truyền lên tiếng mắng giận dữ của Feitan:" Mẹ kiếp, ai cho nó vào đấy hả?!!!!"

Du Quai giật giật tai, chui vào chăn.