Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuật Sĩ Không Chính Hiệu

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quý Huyền Nhất sau khi trở lại trấn liền tiếp tục làm chân chạy nhiệm vụ, tiện thể chờ Thích Tần online.

Không nghĩ tới, một lần chờ đợi lại tận ba ngày.

Bởi vì tin tức quan trọng, Quý Huyền Nhất tính trực tiếp gặp mặt nói cho đối phương, nên vẫn luôn không rời đi. Mà trong lúc này, hắn đã làm xong nhiệm vụ thăng cấp ở Tân Mộc trấn, giống như những người khác, nhận được nhiệm vụ rời khỏi Tân Mộc trấn, đi tới thành thị khác.

Kéo dài lâu như vậy, Tân Mộc trấn gần như cũng không còn người chơi khác, Quý Huyền Nhất đơn độc ở nơi này một mình trông cũng thật sự giống một người chơi nhàn tản.

Bất quá Quý Huyền Nhất cũng không đến mức biến thành đảng du ngoạn ngắm phong cảnh, Tân Mộc trấn bình thường sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lại xuất hiện thêm mấy cái nhiệm vụ hằng ngày.

Nhiệm vụ hàng ngày là một cách gọi, ý chỉ một nhiệm vụ có thể làm đi làm lại. Song không phải tất cả nhiệm vụ kiểu đấy mỗi ngày đều sẽ đổi mới, có những cái ngay sau khi vừa hoàn thành đã có thể nhận lại, còn có những nhiệm vụ phải đợi vài giờ sau đợt hoàn thành trước.

Những nhiệm vụ này chỉ giống nhau ở một điểm, chính là có nội dung lặp đi lặp lại, kinh nghiệm lại cực nhỏ.

Quý Huyền Nhất ở Tân Mộc trấn đợi ba ngày, nhờ vào những nhiệm vụ này lết đến tận cấp 18, rốt cuộc sự kiên nhẫn sắp cạn kiệt, chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà ngay khi Quý Huyền Nhất giao xong nhiệm vụ hàng ngày cuối cùng, định rời khỏi, ID [ Thiên Hạ Đệ Nhất ] lóe lóe, sáng lên trong danh sách bạn tốt.

Quý Huyền Nhất: “……”

Quý Huyền Nhất cảm thấy tính tình khó ở của mình đã bị người này mài mỏng đến mức không còn gì, rõ ràng đã chạy tới cửa trấn, lập tức lại đành phải quay đầu đi về hướng tiểu quảng trường.

Lúc Quý Huyền Nhất đến, quả nhiên thấy Thích Tần đứng ở trung tâm tiểu quảng trường, nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng hắn khắp nơi.

“Tôi ở chỗ này.” Quý Huyền Nhất nói.

Kỳ thật hắn không cần lên tiếng, Thích Tần đã nghe được tiếng bước chân, xoay người lại thấy hắn.

Trong nháy mắt khi Quý Huyền Nhất xuất hiện, biểu tình trên mặt Thích Tần lập tức trở nên nhẹ nhàng hẳn, anh bước đến trước mặt Quý Huyền Nhất, vui vẻ nói: “A, anh còn ở đây.”

“Ừ.”

Thấy biểu tình của Quý Huyền Nhất, Thích Tần cười khổ: “Xin lỗi, tôi có phải làm tốn rất nhiều thời gian của anh không?”

“Ừ, đúng vậy.” Quý Huyền Nhất gật đầu.

Thích Tần không nghĩ tới hắn sẽ thẳng thắn như vậy, trên mặt lộ ra biểu tình co quắp bất an.

Quý Huyền Nhất làm bộ như không nhìn thấy, ngồi xuống bậc thang bên cạnh tiểu quảng trường, hỏi: “Thế nào?”

Thích Tần cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, trả lời nói: “Sau khi tôi rời khỏi trò chơi, vốn muốn dùng cái cớ anh đã chỉ để đối phó qua loa với cha mẹ của nguyên thân…… Nhưng lúc gặp mặt họ, tôi không thể nói dối được, đành phải đem chân tướng sự việc từ đầu chí cuối nói ra.”

Quý Huyền Nhất đã đoán trước kiểu gì cũng có việc này xảy ra, rốt cuộc Thích Tần này tính cách thật quá tốt, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết anh không thể nói dối, đặc biệt là với cha mẹ Thích Tần.

“Sau đó thế nào?” Quý Huyền Nhất hỏi.

Thích Tần bất đắc dĩ mà lắc đầu thở dài: “Bọn họ không tin tôi, cảm thấy đầu óc tôi có vấn đề.”

“À, như thế mới là phản ứng bình thường.”

“Bọn họ đưa tôi đi y quán ——”

“Bệnh viện.” Quý Huyền Nhất sửa lại.

“…… Được rồi, bệnh viện,” Thích Tần nhăn mặt: “Nhưng hình như không có kiểm tra ra vấn đề gì hết, rốt cuộc liên quan đến mấy vần đề tâm linh quỷ thần, đại phu bình thường làm sao có thể khám ra được gì chứ?”

Quý Huyền Nhất: “…… Không liên quan đến quỷ thần, bây giờ người hiện đại chúng tôi đều tin vào khoa học.”

Thích Tần vẻ mặt mê mang nhìn Quý Huyền Nhất, từ lúc offline đến giờ ngắn ngủn mới trôi qua năm ngày, hiển nhiên cũng không thể khiến cho người này hiểu cái gì là khoa học.

Quý Huyền Nhất từ bỏ: “Rồi sau đó lại sao?”

“Sau đó họ cãi nhau, nói là muốn đi khám bác sĩ tâm lý, mẹ Thích không cho, vì thế lại mang tôi về nhà. Nhưng bất luận giải thích như thế nào, họ đều cảm thấy tôi bị thứ gì đó kí©h thí©ɧ, muốn dựa vào tình yêu thương, quan tâm để giúp tôi khỏi phục kí ức……”

Quý Huyền Nhất kéo kéo khóe miệng: “Còn may anh chưa nói là tôi lại đánh anh. Tình huống này so với gãy chân nghiêm trọng hơn nhiều, có khi họ sẽ liều mạng với tôi mất.”

Thích Tần cười gượng một tiếng.

“Như vậy anh sau mấy ngày cảm thấy thế nào?” Quý Huyền Nhất hỏi.

Thích Tần biểu tình mê mang một chút, nói: “Tôi, tôi không biết, thời điểm cùng họ ở chung, hình như thật sự có cảm giác huyết mạch tương liên, giống như họ chính là cha mẹ đã mất của tôi.”

Quý Huyền Nhất nhìn hắn, sau một lúc lâu không nói gì.

Thích Tần trên mặt có chút phiếm hồng: “Xin lỗi, tôi chỉ là một kẻ có lai lịch không rõ ràng, dám nói ra lời này có phải thật là không biết xấu hổ không……”

“Không,” Quý Huyền Nhất chậm rãi mở miệng: “Tôi đại khái biết được lý do tại sao anh đến thế giới này, có lẽ không phải là do khoang trò chơi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »